Tôn Diệu ngồi trong căn phòng trang nhã, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Phương Tư Ninh đang mở cửa bước vào.
Đánh giá hắn từ trên xuống dưới, Tôn Diệu chắt chắt lưỡi nói:
"Từ trước kia ta đã biết Tư Ninh là một mỹ nhân, nhưng không nghĩ sống ở nơi này lại có thể bộc lộ vẻ phong tình như vậy."
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Tôn Diệu đã kinh ngạc phát hiện vị đại tẩu tuấn mỹ nho nhã tương lai của ả lại có một chính phu xinh đẹp dịu dàng thế này.
Quả thật tất cả mọi mặt Phương Tư Ninh đều rất tốt. Nhưng đáng tiếc, Phương gia chỉ là thương hộ, làm sao so được với đại ca Tôn Hàm xuất thân cao quý phủ Ngự Sử của ả chứ.
Sau khi đại ca phải lòng Từ Đình, chuyện đầu tiên chính là xử lý vị chính phu này. Để không khiến Từ Đình cảm thấy đại ca ác độc nhỏ nhen, Tôn Diệu đã xung phong vỗ ngực đảm bảo sẽ giải quyết sạch sẽ cái gai chướng mắt này. Không quá ba tháng sẽ khiến Từ Đình cam tâm tình nguyện hưu Phương Tư Ninh rồi bán ra khỏi phủ.
Tôn Diệu có rất nhiều biện pháp, hơn nữa nàng ta còn hiểu rõ tính tình của Từ Đình. Chỉ cần một câu: Gương mặt đẹp thì sao, không thể so với một cây đại thụ có thể dựa vào.
Tâm tư Từ Đình thay đổi, cho nên bây giờ Phương Tư Ninh mới đứng ở đây.
Giờ khắc này, tuy giọng điệu của Tôn Diệu chỉ có ngả ngớn và xem thường, nhưng tia thèm thuồng khó nén nơi đáy mắt.
Hạ mi mắt, Phương Tư Ninh ôn hòa nói:
"Tôn tiểu thư quá khen, sống ở đây lâu ngày, Tư Ninh phát hiện ra nơi này cũng là một nơi tốt để an thân."
Lúc này tú ông bước vào, trên tay bưng khay rượu, cười khanh khách đưa mỗi người một ly:
"Nếu cả hai đều có quen biết, nể tình Đào Xuân ta, từ nay bỏ qua chuyện không vui đi."
Phương Tư Ninh cũng không chối từ, ngón tay thon dài nhận lấy ly rượu.
Tôn Diệu nhìn chằm chằm Phương Tư Ninh, trong lòng nổi lên hứng thú khi thấy biểu hiện này của hắn, vẻ mặt tràn đầy vẻ đắc ý đưa tay nâng ly rượu lên:
"Đào Xuân có thể để hai ta ở riêng với nhau không?"
Vẻ mặt tú ông hiện lên sự ngạc nhiên, hơi do dự nhìn Phương Tư Ninh:
"Chuyện này…"
Nụ cười quyến rũ như ẩn như hiện sau tấm lụa mỏng, ánh mắt đen gợn sóng nhìn lại:
"Đào Xuân huynh không cần nghĩ nhiều, Tư Ninh chỉ ôn chuyện một chút với Tôn tiểu thư mà thôi, không bao lâu sẽ ra ngoài biểu diễn."
Ánh mắt tú ông hơi nheo lại, tỏ vẻ yên lòng, cười hì hì đi ra.
Tôn Diệu cười như không cười nhìn Phương Tư Ninh, ả còn không quên người này trước kia luôn coi mình không ra gì, bây giờ lại cười nói dịu dàng với mình như vậy, rốt cuộc hắn có ý đồ gì đây?
Đại ca Tôn Hàm của ả đoạt thê chủ của hắn, ả cũng hại hắn lưu lạc đến đây, hắn lại có thể không oán hận sao?
Gặp gỡ lần này, Tôn Diệu cho rằng Phương Tư Ninh sẽ giương cung bạt kiếm với mình, nhưng không ngờ hắn rất bình tĩnh, thậm chí còn nghe lời Đào Xuân mà kính rượu cho mình.
Vậy thì chỉ có hai khả năng: Thứ nhất là cuối cùng Phương Tư Ninh cũng biết sự chênh lệch giữa quan và dân. Sống ở nơi này đương nhiên sẽ bị Đào Xuân dạy dỗ. Dù sao hắn cũng chỉ là một nam tử yếu đuối.
Còn khả năng thứ hai chính là hắn đang nhẫn nhịn tìm cơ hội báo thù.
Nhưng đáng tiếc, cho dù là hai khả năng trên thì Phương Tư Ninh đã tìm sai người rồi, Tôn Diệu ả không phải kẻ ngốc chỉ cần nam nhân nịnh nọt một chút đã không biết gì vậy.
Ngẫm nghĩ như vậy, có điều không thể phủ nhận ả cũng chờ mong Phương Tư Ninh sẽ lấy lòng mình. Không chỉ là muốn nhổ ra ngụm uất khí bị hắn khinh thường ngày trước, quan trọng hơn là bởi vì Phương Tư Ninh bây giờ lại càng thêm hấp dẫn ả.
Tôn Diệu ngồi phe phẩy quạt, đắc ý xem Phương Tư Ninh sẽ làm thế nào lấy lòng mình.
Không ngờ Phương Tư Ninh chỉ lặng lẽ ngồi đó, một lúc sau cũng không có động tĩnh gì.
Không giương cung bạt kiếm hô hào báo thù, cũng không trăm phương ngàn kế sử dụng mỹ nhân kế, hắn chỉ im lặng ngồi đó như tượng gỗ, sao có thể đánh động ả?
Tôn Diệu nghi hoặc nhìn đối phương, nhưng rất nhanh, ả đổi thành kinh ngạc. Trong đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ kia có một tầng nước, rưng rưng đọng ở mi mắt chứ không chảy xuống.
Vốn cho rằng hắn sẽ giả ý thân cận mượn cơ hội báo thù, nhưng không ngờ Phương Tư Ninh lại trưng ra dáng vẻ dịu dàng đáng thương đến thế.
Có điều hắn cũng không nhìn ả, chỉ cúi đầu, sâu kín nói:
"Cho đến nay, oán hận của ta đối với Tôn Hàm vẫn còn đó."
Tôn Diệu nhìn hắn, nhất thời có chút bất ngờ, lại nghe Phương Tư Ninh tiếp tục nói:
"Từ Đình là con người vô tình vô nghĩa, hoàn toàn quên mất những gì Phương gia đã từng làm cho nàng ta, chỉ nghĩ đến việc thăng quan tiến chức mà vứt bỏ, hủy hoại cả đời phu lang của mình. Loại người đó ta không hề lưu luyến. Năm đó khi Từ gia gặp chuyện khó khăn, ta đưa hết mười vạn lượng đồ cưới của phụ thân để lại ra giúp đỡ, nhờ có ta, Từ gia mới có thể giữ được cuộc sống hoa lệ đó. Nhưng không ngờ...chỉ trong chớp mắt, những nỗ lực vun đắp hơn hai năm của ta dễ dàng bị Tôn Hàm đánh vỡ."
Tôn Diệu ngẩn ngơ nhìn đôi mắt đen cố giấu bi thương ấy, tuy Phương Tư Ninh nói hắn oán hận, nhưng giọng nói của hắn không hề phẫn nộ, chỉ ẩn chứa muôn ngàn bất lực, nhẹ nhàng lặng lẽ tiến vào lòng người, làm tan chảy sự phòng bị và khinh thường của ả.
Bình tâm nghĩ lại, Tôn Diệu cũng không hối hận vì những chuyện mình đã làm, có người sinh ra là để cho người ta chà đạp, ai bảo xuất thân của Phương Tư Ninh không sánh bằng đại ca? Nhưng có lẽ do đôi mắt ấy quá mức quyến rũ mê hồn, giọng nói ôn hòa mà bi thương, khiến cho ả nhất thời sinh ra ý thương tiếc.
Khóe mắt Phương Tư Ninh tràn ra vẻ mờ mịt quyến rũ, đôi bảo thạch đen lặng yên không tiếng động xem xét đối phương. Muốn Tôn Diệu tin rằng hắn hoàn toàn không có ý thù hận là điều không thể, ả là người khá thông minh, cho nên Phương Tư Ninh phải tỉ mỉ thể hiện đúng chừng mực, vậy mới có thể tạo ra hiệu quả như dự tính.
Sai một ly, đi ngàn dặm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT