Thế giới 3000 năm trước tồn tại hai thế giới tách biệt nhau, trời là người ở và đất là quỷ ở. Hai thế lực này luôn tàn sát đấu tranh với nhau. Tuy nhiên, một chuyện không ngờ lại xảy đến, giữa hai thế giới khác biệt ấy lại có hai trái tim đồng điệu. Họ yêu nhau nhưng lại bị hai tộc kịch liệt ngăn cản. Và vì biết rằng không thể bên nhau nên cả hai quyết định chết cùng nhau. Trước khi chết họ đã cùng nhau chân thành cầu xin, nếu như có kiếp sau thì họ sẽ được sống với tình yêu của mình.
----Tại thành phố A, ở vườn hoa tử đằng dưới góc tử đằng ngàn năm có hai cái bóng, một nam một nữ. Cô gái mỉm cười ngước nhìn chàng trai đang ôn nhu ôm cô vào lòng. Nhưng trong đáy mắt chàng trai hiện lên tia chán ghét liền biến mất thay vào đó là ôn nhu sủng nịnh cực hạn dành cho cô gái ấy. Chính là họ, tình yêu ngang trái và lời cầu xin của hai người đó đã động đến tấm lòng của vị thần tối cao nhất. Bây giờ họ đã được bên nhau nhưng không có gì là mãi mãi có lẽ tình yêu cũng vậy...
"Dĩ Hạo, anh có yêu em không?"
"Đằng nhi ngốc, tất nhiên là ta có"
Nói đoạn chàng trai tên Dĩ Hạo hôn nhẹ lên tóc cô gái. Họ đứng dưới góc tử đằng vui đùa, một ngày êm đềm trôi qua.
2 năm sau, cũng dưới góc tử đằng đó nhưng cùng anh bước đi không phải là cô mà là bạn thân cô, Chương Giao Giao. Hai người họ hạnh phúc nắm tay nhau đi mà không biết có một cô gái đang đau đớn nhìn theo hướng hai người. Anh ta giết cha mẹ cô vì vui lòng người anh ta yêu, anh ta không yêu cô chỉ lợi dụng cô, sau lưng cô anh ta đã qua lại với bạn thân cô. Vương Tử Đằng chạy đến tức giận tát vào mặt Dĩ Hạo.
Các người là cầm thú, cha mẹ tôi không liên can vì sao các người lại đối xử với họ như vậy!
"Vương Tử Đằng, có trách thì trách mày đã xuất hiện trên thế giới này, chính mày đã hại chết cha mẹ mày"
"Chương Giao Giao, mày im miệng con đàn bà đê tiện"
Giây phút đó Vương Tử Đằng lao đến muốn một dao đâm chết Chương Giao Giao. Nhưng bàn tay cô bị bắt lại, giọng nói thân quen nhưng xa lạ đó lạnh lẽo vang lên:
"Em có hận tôi không?" "Tôi hận anh tận xương tuỷ!" "Vậy thì cô đem nỗi hận xuống cùng cha mẹ cô đi!"
Hàn Dĩ Hạo đoạt lấy cây dao trên tay Tử Đằng, dùng chính con dao đó đâm vào tim cô. Vết thương tinh thần đau gấp ngàn lần vết thương thể xác.
Thần đã cho họ một cơ hội nhưng họ không biết nắm lấy thì một lần nữa, Thần sẽ để họ gặp nhau và yêu nhau nhưng đến được với nhau hay không là tuỳ vào họ..