Đan Á Đồng nhìn bó hoa cắm trong bình, lông mi dài khẽ run lên. Thông qua Tiếu Kỳ Thậm, cậu đã hiểu được tâm tư của Lạc Viêm Kiềm, có điều Lạc Viêm Kiềm vẫn còn là một thiếu niên, cậu ta căn bản là không hiểu rõ lòng mình. Cậu ta không thể ngừng lưỡng lự giữa Cảnh An Tước và Đan Á Đồng, mà quên mất là làm cái gì cũng phải nghe theo trái tim của mình.

Đan Á Đồng cũng chẳng hiểu đứa trẻ kia yêu mến mình vì cái gì. Trong ấn tượng của cậu, kiếp trước cậu chưa từng gặp qua đứa bé này. Chẳng lẽ là yêu thích các nhân vật mà cậu đã từng sắm vai? Vậy thì đúng là một tình yêu quá ảo rồi.

Khép lại cuốn tiểu thuyết trong tay, để lộ ra mặt bìa có tựa đề “Truyện cổ tích Grimm” với phông chữ vàng, cậu dụi dụi đôi mắt đã hơi muốn nhíu lại, rồi trở mình trên giường chuẩn bị đi ngủ. Ngày mai phải xuất viện rồi, thời gian nhàn nhã của cậu cũng không còn nhiều nữa.

“Cậu Đan, cậu đang nghỉ ngơi à?” Một cô gái mặc đồng phục y tá, mặt hơi ửng hồng, đứng ở cửa nhỏ giọng hỏi vào, giọng nói còn mang theo chút dè dặt.

Đan Á Đồng mở mắt ra, ngồi dậy hỏi “Chị y tá, có chuyện gì không ạ?”

Cô y tá nhìn ra sau lưng mình “Có một ông cụ họ Tiếu tới thăm cậu, không biết cậu có thời gian không…” Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ đi, cả người có chút run rẩy.

Đan Á Đồng thở dài, người ta cũng đã theo chị ta đến tới tận cửa, cậu còn có thể từ chối sao? Huống chi còn kèm thêm một chữ “cụ” nữa chứ, cậu có thể không nể mặt ông lão đó chút nào sao? Cậu mỉm cười “Ông Tiếu vào đi ạ.”

Cho đến khi cậu thấy Tiếu Hựu Thiên dẫn theo ba người đàn ông vạm vỡ tiến vào phòng bệnh của mình, thì cậu rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao cô y tá đó lại run dữ vậy, là đã bị dọa sợ rồi mà. Liếc nhìn con cáo già đang mỉm cười, Đan Á Đồng giơ tay lên “Mời ông ngồi ạ.”

Tiếu Hựu Thiên bước vào phòng Đan Á Đồng, liền thấy trên đầu giường của cậu có cuốn “Truyện cổ tích Grimm”, ông già im lặng ngồi xuống cái sofa gần Đan Á Đồng nhất “Không ngờ cậu Đan lại thích đọc truyện cổ tích đấy.”

Đan Á Đồng ngoài cười nhưng trong không cười, nói “Là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, bây giờ thì bù đắp lại thôi ạ.” Nhưng có điều, giọng điệu của cậu lại không làm cho người khác cảm thấy cậu thiếu tình thương.

“Than ôi, đúng là lời nói của một đứa trẻ sớm tự lập, thật hiểu chuyện.” Tiếu Hựu Thiên thở dài, nhìn Đan Á Đồng “Á Đồng so ra còn hiểu chuyện hơn hai thằng cháu của tôi đấy.”

Đan Á Đồng nhắm mắt làm ngơ “Cháu chỉ là một nghệ sĩ hèn mọn, làm sao có thể so sánh với hai anh ấy được ạ.” Cậu cười lạnh trong lòng, rốt cuộc vẫn là chuyển hướng sang chủ đề này sao?

Tiếu Hựu Thiên nhìn Đan Á Đồng đang mỉm cười, tay ông già vuốt lên cái đầu rồng của cây gậy chống, động tác này là thói quen của ông khi bản thân có điều gì cần suy nghĩ. Tầm mắt Đan Á Đồng đảo qua động tác của ông, cũng không lên tiếng, chỉ chờ ông nói tiếp. Hai con hồ ly đều mỉm cười trong không gian đầy mùi thuốc súng này, khiến cho phòng bệnh trong lúc nhất thời yên tĩnh đến khác thường.

“Cậu Đan không hỏi tại sao tôi lại tới à?” Tiếu Hựu Thiên cười híp mắt hỏi.

“Dạ?” Đan Á Đồng nhướn mày “Không phải ông đến để thăm bệnh ạ?”

“Cậu coi như tôi tới thăm bệnh cũng được.” Tiếu Hựu Thiên đứng dậy, nói thẳng ra “Tử Mặc có tâm tư với cậu, cậu biết chứ?” Nói xong, cặp mắt sắc bén của ông chiếu thẳng vào Đan Á Đồng.

Đan Á Đồng nghênh đón ánh mắt của ông, mỉm cười nói “Cháu lại cứ tưởng ông sẽ nói cháu đã dụ dỗ cậu hai Tiếu gia, sau đó ném cho cháu một tờ chi phiếu, làm cho cháu rời xa anh ấy đấy.” Nói xong, cậu nhún vai.

“Chuyện này thì tôi rất tiếc, dù sao thì tôi cũng không phải là biên kịch của giới giải trí.” Tâm tình của Tiếu Hựu Thiên dường như rất tốt, tuy tuổi đã cao nhưng vẫn còn biết đùa với Đan Á Đồng “Đây là tình cảnh thường xảy ra trong mấy bộ phim truyền hình tình cảm à?”

Đan Á Đồng nghĩ “Nếu là mười bộ phim, thì hết năm bộ là dùng chiêu này ạ.”

Tiếu Hựu Thiên khinh thường lắc đầu “Khó trách ngành công nghiệp điện ảnh lại suy thoái đến vậy. Đầu óc của mấy tên biên kịch đều là úng nước hết mà. Quả là có tiền thì vấn đề gì cũng có thể giải quyết được, trừ phi là không có đầu óc để dùng mà thôi. Nói cái gì mà mưa rào có sấm sét, cái tướng nam diễn viên chính như thế kia mà lại là công tử con nhà giàu; nếu trong nhà mà sinh ra một thằng cà chớn như vậy, thì chẳng thà xóa tên nó khỏi gia phả đi cho rồi.”

Khóe miệng Đan Á Đồng giật giật, thì ra ông cụ lớn tuổi vậy rồi mà còn phải để ý mưa bão với sấm chớp, cậu vội ho một tiếng, nói “Thật không ngờ ông lại hiểu biết rộng rãi như vậy.” Khó trách sao Tiếu gia đầu tư lại luôn thành công, hóa ra là vì có kiến thức phong phú như vậy.

Hai người nhờ vậy mà lại bắt đầu nói chuyện phiếm, trò chuyện từ thời tiết tới kinh tế, hết kinh tế sang những chuyện hồi còn nhỏ của Tiếu Kỳ Thậm. Sau một hồi thì ông cụ cũng chịu ra về, chỉ còn lại Đan Á Đồng cầm trong tay cuốn “Truyện cổ tích Grimm”, khó hiểu nhìn về hướng cái cửa phòng đã đóng chặt. Rốt cục lão cáo già này tới là để làm gì?

Ngày hôm sau xuất viện, không ngoài dự đoán thấy được một đám phóng viên đông đúc chờ sẵn trước cửa bệnh viện. Gương mặt tái nhợt của Đan Á Đồng ở trước mặt đám truyền thông như lang như hổ này thật có vẻ nhỏ bé và yếu ớt. Cậu đối mặt với các câu hỏi của phóng viên phần lớn là tỏ vẻ mờ mịt, hoang mang, cuối cùng có một phóng viên đề cấp tới sự việc đã xảy ra, càng dọa cho khuôn mặt của cậu trắng bệch không còn chút máu, dường như cậu không muốn nhớ lại sự cố đêm đó.

Hoàn toàn tin tưởng vào sự nỗ lực của những vệ sĩ do Thiên Quan phái tới, Đan Á Đồng rốt cục cũng xuyên qua được biển phóng viên dày đặc này, ngồi vào trong xe van. Cậu nghe những tiếng chớp chớp không ngừng vang lên ngoài cửa, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười mờ nhạt.

Sau khi Lộ Phàm lên xe, xe liền chậm rãi rời đi. Anh nhìn Đan Á Đồng đang mỉm cười, lên tiếng nói “Xế chiều có một cuộc họp báo, cậu hãy chuẩn bị một chút đi, nhưng không cần phải có tinh thần quá.”

Đan Á Đồng chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không nói thêm gì cả, rồi nhẹ gật đầu.

“Ông Tiếu, ông rất thích cậu nghệ sĩ nhỏ kia à?” Người đàn ông ngồi ở một bên nhìn chiếc xe van rời đi, nhịn không được mở miệng hỏi.

Tiếu Hựu Thiên cũng hiếm khi có tính nhẫn nại, nên cũng không trách hắn ta lắm chuyện “Cháu trai tôi đã là một Brokeback¹ rồi, ít ra tôi cũng muốn có được một đứa cháu dâu nhìn thuận mắt một chút.”

¹Brokeback Mountain (tạm dịch là Núi Brokeback) là phim Mỹ của đạo diễn Trung Quốc Lý An, phỏng theo một truyện ngắn cùng tên của nữ tác giả Annie Proulx (từng đoạt giải Pulitzer). Brokeback Mountain nói đến mối tình giữa hai chàng cao bồi ở miền Tây Hoa Kỳ vào những thập niên 1960, 1970, 1980. (Theo Wikipedia)

Khóe miệng của người đàn ông kia co quắp lại, hắn không biết có nên nói hay không, lỡ đối phương lại không vừa mắt cháu trai ngài thì phải làm sao đây? Nhưng lại nghĩ đến cái tật xấu hay bao che của ông cụ, hắn thông minh lựa chọn không lên tiếng, mà lái chiếc xe van Mercedes-Benz màu đen rời khỏi cảnh tượng ồn ào này.

Sự náo nhiệt của buổi họp báo chiều nay có thể so với một cái chợ. Đan Á Đồng mặc một bộ vest màu đen giản dị, ngồi ở bên trái cậu là Tiếu Đại Thiên vương, bên phải là Lộ Phàm. Cậu cũng không nói được hết lời, nét mặt mệt mỏi nhìn xuống dưới sân khấu, khuôn mặt trắng nhợt càng nổi bật trên bộ vest đen, làm cho người khác cảm thấy trắng bệch tới dọa người.

Có sự hiện diện của hai Đức Phật lớn là Tiếu Kỳ Thậm và Lộ Phàm ở đây, nên cũng chẳng có ai trong giới truyền thông dám làm khó dễ người bị hại là Đan Á Đồng. Nhìn bộ dạng tiều tụy của đối phương, nếu ai mà còn dám gây khó dễ, thì xin hãy nghĩ xem khán giả có thể dùng nước miếng mà dìm chết bọn họ luôn không.

Giờ khắc này, khí thế Thiên vương của Tiếu Kỳ Thậm toàn bộ đều triển khai, các đài truyền hình ở đây dường như đều có thể nhận ra được những lời nói sắc bén của hắn. Nếu Cố Sâm mà có mặt ở đây, ánh mắt như dao găm của Tiếu Đại Thiên vương nhất định sẽ cắt gã thành ngàn mảnh nhỏ.

“Là nghệ sĩ cùng một công ty, ngoài đời tôi và Á Đồng cũng rất thân với nhau, nên tôi rất tức giận khi một chuyên như vậy lại xảy ra.” Tiếu Kỳ Thậm uống một hớp nước, ánh mắt quét xuống phía bên dưới, tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được cơn giận dữ của hắn “Tôi và Cố Sâm cùng nghề với nhau, đạo đức anh ta ra sao, tôi cũng không muốn nhiều lời. Nhưng đối với chuyện của Hàn Tinh, chuyện của Á Đồng, thì tôi thật sự rất phẫn nộ. Dù thế nào thì tôi cũng chỉ hy vọng mọi người có thể lấy lại công bằng cho Hàn Tinh và Á Đồng.”

Đây là lần đầu tiên ở trước mặt giới truyền thông, Tiếu Kỳ Thậm công khai xác nhận cái chết của Hàn Tinh có liên quan đến Cố Sâm, và cũng là lần đầu tiên ở trước mặt bọn họ hắn nói năng cứng rắn như vậy. Mọi người trong giới đều là người thông minh, nhân vật lớn của giới giải trí đã cho biết rất rõ ý tứ của mình rồi thì còn ai mà không dám làm theo chứ.

Các tay phóng viên đều ra vẻ mình đã hiểu, lời nói bất giác mang theo một chút nịnh nọt, hỏi thêm một vài câu cũng là theo hướng tốt cho Đan Á Đồng.

Đan Á Đồng nhìn Tiếu Kỳ Thậm ở bên cạnh mình, đột nhiên than trong lòng, hồi đó cậu cũng là siêu sao Thiên vương mà sao không được đãi ngộ tốt như vậy. Điều kiện gia đình vẫn là rất quan trọng à, cứ nhìn đám truyền thông bây giờ đã biến thành bộ dạng chân chó hết rồi này đi.

Giải quyết xong nhóm truyền thông, Tiếu Kỳ Thậm cũng không dám lộn xộn mà ngoan ngoãn ngồi trên xe của Đan Á Đồng. Khí thế Thiên vương giờ phút này chẳng còn sót lại chút nào “Á Đồng, buổi tối chúng ta cùng đi ăn cơm nhé. Ngày mai chúng ta còn phải quay phim, đồ ăn của đoàn chẳng có tí dinh dưỡng nào, hay là chúng ta ăn một bữa thật ngon trước khi tới đoàn làm phim nha.”

“Sao em cảm thấy anh đây là đang dỗ con nít thế hả?” Đan Á Đồng nhướng mày “Chiêu này cũ xì rồi.”

Lộ Phàm ngồi bên cạnh lại đẩy đẩy cái mắt kính lên, tỏ rõ anh là người tàng hình. Dương Quân thì rút di động ra, làm bộ là muốn gởi tin nhắn. Còn Tạ Huân thì trực tiếp nhìn ra ngoài cửa sổ, cho thấy hắn cái gì cũng không nghe được.

Tiếu Đại Thiên vương bị Đan Á Đồng phán cho một câu như vậy mà mặt mày cũng không lộ ra một tia khó chịu, chỉ cười hì hì nói “Vậy thì em cứ đi theo anh là được rồi.”

Đối với loại hành vi này của Tiếu Kỳ Thậm thì Đan Á Đồng chỉ là bất đắc dĩ thở dài “Em muốn ăn hải sản.” Vừa nói câu này xong, Đan Á Đồng liền cảm thấy sau lưng Tiếu Kỳ Thậm hình như có một cái đuôi không ngừng lắc qua lắc lại.

“Không thành vấn đề. Anh biết có một tiệm hải sản ngon lắm, chờ em nghỉ ngơi cho khỏe rồi anh sẽ dẫn em đi.” Cặp mắt xinh đẹp của Tiếu Kỳ Thậm khi cười lên liền thành hai mảnh trăng khuyết, ba người đi theo thấy vậy liền không khỏi có chút chua xót trong lòng.

Tiếu Đại Thiên vương à, cậu thiệt là ngốc tới hết thuốc chữa mà, chỉ có mỗi một câu như vậy mà cậu đã vui sướng tới chừng này sao? Trong lòng Dương Quân lẳng lặng cảm thông cho Tiếu Đại Thiên vương, chẳng qua cặp mắt khoái trá xem náo nhiệt đã bán rẻ lương tâm của hắn, thế nên hắn chỉ là lẳng lặng, lẳng lặng cảm thông cho Tiếu Kỳ Thậm mà thôi nha.

Tạ Huân thở dài vô số lần trong lòng, một người đại diện như hắn thật không thể nào ngờ tới một Tiếu Kỳ Thậm kiêu ngạo như vậy lại sẽ tuột xuống tới nước này, đã vậy lại còn yêu một thằng con trai mới là vị thành niên nữa chứ. Nhìn gương mặt đầy nịnh nọt với nụ cười sáng chói của Tiếu Kỳ Thậm, hắn cảm thấy hai con mắt của hắn bị nụ cười đó thiêu tới mù luôn rồi.

Hắn đột nhiên nghĩ đến Đường Nguyễn Khanh, nếu như hồi đó anh ta có thể học Tiếu Kỳ Thậm như vậy, quấn chặt lấy Cảnh An Tước, thì kết cục phải chăng sẽ được sửa lại. Bây giờ chẳng phải Đan Á Đồng đang từ từ tiếp nhận Tiếu Kỳ Thậm sao?

Đan Á Đồng mặc kệ những người này nghĩ như thế nào, cậu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe, người đi đường đã bắt đầu căng dù lên, bên ngoài trời đã mưa sao?

Mưa trút xuống càng lúc càng lớn, Lộ Phàm đột nhiên mở miệng nói “Mấy năm trước Cảnh An Tước đã ở cái khu này đem cậu nhỏ của Lạc gia trốn đi bụi trở về nhà. Không ngờ giờ lại ngang qua đây khi trời đang mưa lần nữa.”

Đuôi lông mày Đan Á Đồng giật giật, nhưng trên mặt không có biểu lộ gì. Ngược lại sắc mặt Tiếu Kỳ Thậm biến đổi, khó trách tại sao thằng nhóc kia ở trước mặt giới truyền thông lại nói nghệ sĩ cậu ta thích nhất là Cảnh An Tước. Hắn bất giác nhìn về phía Đan Á Đồng, muốn tìm ra một chút manh mối từ đối phương, nhưng đáng tiếc là đối phương vẫn lạnh nhạt như cũ.

Mưa tí tách rơi xuống, cũng không còn ai nhắc tới người đã mất.

Đan Á Đồng thở dài trong lòng, thì ra Lạc Viêm Kiềm đã từng gặp mình. Khi đó cậu ta chỉ là một thằng nhóc con hơn mười tuổi, thật không ngờ, đứa bé kia lại cố chấp đến vậy.

Chẳng qua loại tình cảm này cũng không phải là tình yêu, mà càng giống như là một loại ám ảnh. Chính cậu đúng lúc xuất hiện nơi đó, đã cho Lạc Viêm Kiềm một lời giải của một nhiệm vụ hoàn hảo. Nếu như không phải là chính cậu xuất hiện, thì cũng sẽ có một người khác đóng vai trò này. Người đó có thể là đàn ông, cũng có thể là đàn bà, và cậu chỉ là người đã xuất hiện ngay thời điểm đó thôi.

Điện thoại của Lộ Phàm vang lên, sau khi nói chuyện xong, Lộ Phàm nhìn sang Đan Á Đồng “Tổng giám đốc kêu cậu về công ty, anh ta có chuyện muốn nói với cậu.”

Đan Á Đồng nhẹ gật đầu, cũng không hỏi tại sao. Cái điểm này khiến Lộ Phàm thấy cậu rất giống Cảnh An Tước, bởi vì khi Cảnh An Tước nghe lệnh từ cấp trên xong cũng sẽ không bao giờ hao tâm tổn sức hỏi lý do, vì có hỏi thì cũng vô dụng.

Đan Á Đồng và Cảnh An Tước có một tật xấu rất giống nhau, chính là lười.

Cặp mắt Tiếu Kỳ Thậm lóe sáng, hắn không nói gì, nhưng dường như trong lòng cũng có cân nhắc riêng về hành động này của Đường Nguyễn Khanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play