Bữa tiệc kết thúc, tất cả nghệ sĩ đều tự đi ra phía trước nhận phỏng vấn của các đơn vị truyền thông, nhắc bản thân đã thương tâm thế nào, còn có người lệ rơi đầy mặt.

Đường Nguyễn Khanh đứng nơi cửa ra vào, nhìn đám nghệ sĩ đang bị phóng viên vây quanh, lại nhớ tới lời Đan Á Đồng nói, sắc mặt càng lúc càng xa xầm. Những kẻ này đúng là dựa hơi vào bữa tiệc để được lên hình, mà trong đó phần lớn đều là những người dù ít hay nhiều cũng đã từng hợp tác với Cảnh An Tước.

“Tổng giám đốc?” Trương Phong đứng ở phía sau thấy sắc mặt y xấu đi, nhất thời không biết phải nói cái gì. Hắn nhìn đám người đang nhận phỏng vấn ở phía trước, thật là chỉ có thể im thin thít. Tổng giám đốc làm việc trong ngành giải trí, sao lại không nghĩ đến điểm này chứ? Chỉ cần có một tia cơ hội để nâng cao địa vị đều không bỏ qua, đây vốn là thủ đoạn ai trong giới này chẳng biết, tổng giám đốc cần gì phải vì nó mà tức giận?

Trong đám người một thiếu niên áo trắng vội vàng đi ra, đám ký giả, phóng viên vừa thấy được liền xúm lại.

“Đan Á Đồng?” Đường Nguyễn Khanh nhíu mày, ngược lại y muốn nhìn xem cậu sẽ nói gì trước giới truyền thông đây.

“Á Đồng, tôi là phóng viên của tuần san giải trí Nguyệt Ương, xin hỏi ý kiến của cậu về việc Cảnh Thiên vương bị sát hại?”

“Á Đồng, chào cậu, tôi là phóng viên của nhật báo Mỹ Ước, xin hỏi cậu thấy bản thân có chỗ nào giống với Cảnh Thiên vương không?”

“Á Đồng chào cậu, tôi là…”

Đan Á Đồng nhìn các phóng viên gương mặt tràn đầy hưng phấn, đẩy các phóng viên phía trước ra “Thật xin lỗi, giờ tôi không nhận phỏng vấn.”

Ai ngờ chưa đi được hai bước thì lại bị vây quanh, thân thể vốn mảnh khảnh, gần như là bị bó lại ở trong, cũng không biết là ai phía sau xô về trước một chút, Đan Á Đồng té nhào đập đầu lên một cái camera, đau đến mức sao bay đầy trời.

Đan Á Đồng còn chưa lấy lại tinh thần, các phóng viên lại ùa lên, cậu nhìn microphone trước hắn, trong lòng nghẹn ứ, hận không thể cho phóng viên trước mắt một cái tát.

“Tổng giám đốc, tình hình phía trước không ổn rồi.” Trương Phong nhíu mày, nói với nhân viên công tác cạnh đó “Mau gọi bảo vệ.”

Nhân viên công tác vội vàng lấy ra bộ đàm, bên kia bộ đàm cũng truyền ra tiếng ầm ầm, nhân viên nghe xong, sắc mặt thay đổi, rồi quay sang nói với Trương Phong “Trợ lý Trương, bên kia phóng viên đang bao vây Lạc Viêm Kiềm, còn có chị Lâm nữa, nên nhân viên an ninh đều ở đó hết.”

“Lập tức gọi người qua.” Đường Nguyễn Khanh trầm giọng nói “Kêu bọn họ che chở cho mình Lâm Vũ Hân, còn người của Phi Ngu, có thể thì giúp chút, còn không thì thôi.”

Nhân viên công tác sắc mặt tái đi “Vâng!”

Thấy thiếu niên áo trắng sắc mặt tái nhợt bị phóng viên bủa kín, Trương Phong có chút lo lắng nói “Tôi lo cứ để thế này chắc sẽ xảy ra chuyện mất.”

Đường Nguyễn Khanh gương mặt lạnh tanh, cũng không biểu lộ ý định gì, chỉ là cứ nhìn về hướng Đan Á Đồng, không biết là đang nhìn Đan Á Đồng xấu mặt, hay là đang lo lắng nữa.

Trương Phong phát hiện ra thái độ của Đường Nguyễn Khanh đối với Đan Á Đồng thật không rõ ràng, cảm thấy hiểu ra người mới này chỉ sợ lại có chỗ nào làm Tổng giám đốc nhà mình không hài lòng rồi. Sợ sau này cuộc sống của cậu ta sẽ không dễ chịu gì mấy.

“Á Đồng, mời cậu trả lời vấn đề này…”

Thân thể Đan Á Đồng vốn đã yếu, trong tình huống này cậu gần như không thể đứng vững. Không biết ở từ chỗ nào sau lưng lại xuất lực đẩy, xô cậu về phía trước. Trong nháy mặt, Đan Á Đồng có cảm giác, cho dù xuất hiện scandal đánh phóng viên thì so với tình huống hiện tại có lẽ còn tốt hơn.

Nhưng cậu không bị ngã nhào ra mặt đất, bởi vì đã có người ôm ngang eo cậu. Sau lưng không ngừng truyền tới âm thanh của đèn flash cho thấy người ôm cậu là người rất nổi tiếng.

“Các vị ở đây phải chẳng đã quên hôm nay là ngày giỗ của Cảnh Thiên vương rồi. Trong hoàn cảnh này, các vị làm thế có thấy thất lễ không?” Tiếu Kỳ Thậm nâng Đan Á Đồng dậy, mặt không cảm xúc nhìn đám phóng viên trước mắt “Làm bên truyền thông giải trí, thì cũng bạn của những người làm nghệ thuật như chúng tôi. Nhưng việc hôm nay mọi người có chút làm người khác khó chịu, nếu giờ nghệ sĩ của công ty chúng tôi bị thương, như vậy xin hỏi các vị ở đây sẽ giải thích như thế nào?”

Phóng viên ở đây hai mặt nhìn nhau, ai cũng có thể nhìn thấy Tiếu Kỳ Thậm đã tức giận, hơn nữa thân phận Tiếu Kỳ Thậm như vậy, cũng không có ai dám chính thức gây chuyện với hắn. Lại nhìn qua Đan Á Đồng được hắn vịn lấy, giờ này mặt đã trắng bệch, không một tia huyết sắc, lúc này mới kịp phản ứng, ai nấy đều thấy sợ hãi.

“Tôi hy vọng các vị ở đây không phải xuất hiện trong sự kiện ngộ thương, đến lúc đó không chỉ là bị các fan chỉ trích, còn có thể là nhận được lệnh triệu tập từ tòa án nữa.” Tiếu Kỳ Thậm cúi đầu xuống nhìn Đan Á Đồng trên mặt không còn chút máu “Á Đồng, em sao thế?” Nói xong, ánh mắt sắc bén quét sang đám người kia.

Bị ánh mắt như thế nhìn khiến chột dạ, trong lòng các phóng viên phát lạnh, xem ra lần này Tiếu Thiên vương bất mãn với bọn họ rồi.

Nếu là nghệ sĩ bình thường khác thì chẳng cần quan tâm làm gì, nhưng nếu đụng vào Tiếu Thiên vương, không chỉ là đụng vào người giới trí, mà còn đụng vào Tiếu thị kinh tế hùng mạnh. Nếu như Tiếu Kỳ Thậm truy cứu tới cùng, không tới ba ngày sau, bọn họ có thể thu được tin sa thải của nhà đài hay tòa soạn của mình.

“Xin lỗi Tiếu Thiên vương, xin lỗi Á Đồng, là chúng tôi suy nghĩ không chu đáo.” Một phóng viên có tuổi lập tức nói lời xin lỗi. Có lẽ lúc này một số phóng viên mới vào nghề mới thấy được Tiếu Thiên vương bày ra tư thế của một Thiên vương, còn những người thuộc hàng lão làng thì đã biết từ lâu người trước mắt không thể làm mích lòng được.

“À, tuần san Lâm Lang.” Tiếu Kỳ Thậm nhìn thẻ công tác trước ngực người kia, gật đầu một cái “Hồi trước bên tạp chí các chú có mời tôi chụp ảnh bìa, tôi đồng ý. Ngày mai liên lạc với đại diện của tôi để sắp xếp thời gian nhé.”

“Cảm ơn Tiếu Thiên vương.” Lão phóng viên mừng rỡ, Tiếu Kỳ Thậm này một năm đến chụp ảnh bìa cho tạp chí rất ít, bây giờ có thể đáp ứng, không chỉ là vấn đề lượng tiêu thụ, mà còn có thể giúp đỡ tạo thêm tiếng tăm cho bằng bạn bằng bè. Ông liền nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng dẫn các phóng viên nhà mình rời đi.

Tiếu Kỳ Thậm lạnh lùng nhìn đám phóng viên thở cũng không dám thở mạnh, đỡ Đan Á Đồng nói “Chúng ta lên xe thôi.”

Đan Á Đồng nhẹ gật đầu, cậu nhìn thẻ công tác của phóng viên xô mình vừa nãy, nhật báo Mỹ Ước.

Phóng viên nhật báo Mỹ Ước không hiểu sao lại thấy rùng mình một cái, nhìn thiếu niên áo trắng được Tiếu Kỳ Thậm đỡ lên xe. Ngày mai có thể đưa tin là Tiếu Thiên vương tức giận vì người đẹp rồi, đây chính là một tin cực sốc.

“Chú em tốt nhất là đừng có mà ghi lại những gì đã xảy ra hôm nay.” Lão phóng viên biên tập cạnh liếc hắn một cái “Hơn nữa, tốt nhất cầu nguyện cậu Đan không phát hiện ra ai đã đẩy cậu ta lúc nãy đi. Còn không thì đừng nói đến đưa tin, có khi cả đời này cậu cũng không còn cơ hội làm phóng viên nữa đâu.”

“Vì sao? Bây giờ là thời đại tự do ngôn luận, có cái gì tôi không dám viết chứ?” Hắn có chút bất mãn nói “Cũng chẳng phải là Thiên vương, chảnh gì chứ.”

“Cho dù cậu có viết thì chủ biên chỗ cậu cũng không thông qua bản thảo đâu.” Lão phóng viên cũng không muốn khuyên nữa, trực tiếp rời đi.

Tuy hắn nói cứng thế, nhưng biểu lộ lúc nãy của lão phóng viên cũng làm lòng hắn có chút bất an. Chẳng lẽ Tiếu Thiên vương trong giới giải trí lại có vị thế to lớn như vậy.

Nhìn thấy Tiếu Kỳ Thậm và Đan Á Đồng lên xe an toàn, Trương Phong mới thở dài một hơi, may là có Tiếu Kỳ Thậm ra tay, nếu không hiện trường chắc còn hỗn loạn nữa.

Nhưng mà… Trương Phong lại có chút thắc mắc. Trong trí nhớ của hắn, Tiếu Kỳ Thậm rất ít thay đổi sắc mặt, lúc nào cũng duy trì vẻ ôn hòa trước các phóng viên. Hôm nay bày ra vẻ mặt đó thật làm cho hắn có chút không thích ứng.

Nhưng nếu lấy lý do vì hôm nay là ngày giỗ của Cảnh Thiên vương cho nên tâm tình không tốt căn bản không hợp lý tí nào. Bởi cả Thiên Quan đều biết, Tiếu Đại Thiên vương căn bản cũng không biết Cảnh An Tước là ai.

Đường Nguyễn Khanh nhíu mày, nói với Trương Phong “Đi thôi.”

Tiếu Tử Mặc, lần này là thật lòng sao?

Y và Tiếu Tử Mặc từ nhỏ đã chẳng qua lại với nhau mấy, mà y cũng không thích tính cách chơi bời lêu lổng của Tiếu Tử Mặc. Đương nhiên Tiếu Tử Mặc cũng chẳng thích gì y. Nhưng điều y thật không ngờ một Tiếu Kỳ Thậm trước giờ vẫn luôn do dự lại vì Đan Á Đồng làm được một bước này.

Thật sự là khiến người khác bất ngờ. Không biết là dụng tâm của Tiếu Tử Mặc đối với Đan Á Đồng làm cho y cảm thấy không ngờ, hay là phải nói Đan Á Đồng làm cho Tiếu Tử Mặc một lòng với cậu mới khiến y cảm thấy không thể theo kịp đây.

Có lẽ là cả hai đi. Đường Nguyễn Khanh vứt xuống chút lo lắng không rõ ràng trong lòng đối với Đan Á Đồng xuống, xoay người bỏ đi.

Trương Phong liếc mắt nhìn hướng chiếc xe chạy mất, đi theo sau Đường Nguyễn Khanh.

Đỡ Đan Á Đồng lên xe, Tiếu Kỳ Thậm nói với tài xế “Lập tức lái xe đi.” Nghiêng đầu nhìn Đan Á Đồng đang bụm lấy đầu “Em bị thương à?”

Đan Á Đồng xoa xoa cục u đã bắt đầu nhô lên trên đầu, nhe răng nói “Cũng ổn, mới vừa nãy bị đập đầu vô máy quay, có thể bị sưng lên chút.”

“Cho anh xem một chút.” Tiếu Kỳ Thậm ôm Đan Á Đồng, để đầu cậu gục vào ngực của mình, cẩn thận sờ sờ lên đỉnh đầu của Đan Á Đồng “Cũng không nghiêm trọng lắm, đi tới chỗ anh rồi bôi chút rượu thuốc vậy.”

“Cũng không nặng thế đâu.” Đan Á Đồng rất không thích cái tư thế này, sau đó ngồi nghiêng người đi “Hai ngày nữa nó tự tan thôi.”

Người trong ngực rời đi, cảm giác trống rỗng làm cho Tiếu Đại Thiên vương có chút mất mát, nhưng hắn cũng không dám làm tiếp động tác này, hắn nhát gan nha.

“Không được, hay là muốn dùng thuốc mới được hả.” Tiếu Kỳ Thậm nói với tài xế “Lão Lý, trực tiếp chạy xe tới biệt thự của tôi đi.”

Đan Á Đồng liếc hắn, nghĩ đến việc vị Thiên vương này mới giải vây cho mình nên cũng không cự tuyệt ý tốt của hắn. Cậu nhắn một tin báo cho Lộ Phàm hay.

Tiếu Kỳ Thậm thấy Đan Á Đồng không có ý từ chối, khóe miệng liền cong lên một chút “Đợi lát nữa muốn ăn món gì, tôi gọi đầu bếp trong biệt thự làm cho.”

Đan Á Đồng ngáp một cái “Ăn cái gì cũng được ạ.” Cậu ngó ra bầu trời tối đen như mực bên ngoài cửa xe “Cũng không đói lắm.”

“Cậu nhìn chính mình xem, gầy thế này còn gì.” Tiếu Kỳ Thậm thở dài “Cho nên phải chú ý vụ ăn uống mới được, trợ lý của cậu bình thường làm cái gì thế?”

Đan Á Đồng cười cười “Anh ta về nhà rồi.”

Nghĩ đến hình huống Đan Á Đồng hôm nay gặp phải, Tiếu Kỳ Thậm nhíu mày “Lộ Phàm không là người đại diện của cậu à, sao lại để cậu gặp phải chuyện này chứ.”

Đan Á Đồng có chút cúi đầu “Có lẽ vì hôm nay là ngày giỗ của Cảnh An Tước, nên tâm tình của anh ấy có chút không tốt.” Ngẩng đầu lên, Đan Á Đồng cười lên “”Không nói những thứ này nữa. Em hơi buồn ngủ, đến thì bảo em.” Nói xong thì nhắm mặt lại.

Trong xe trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu, Tiếu Kỳ Thậm nhìn sắc mặt tái nhợt của Đan Á Đồng, mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Đêm, còn đang duy trì sự yên lặng liên tục của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play