Tiêu Kính Nam cơ hồ là một đường mơ màng theo Thang Đông Trì trở về nước, rồi lại một đường mơ màng theo Thang Đông Trì trở về nhà.
Sau khi tắm rửa, Tiêu Kính Nam cơ hồ là nhắm mắt sờ soạng bò lên giường, một người khác sau khi đã được dập hoả ở trong phòng tắm thay hắn đắp chăn, mở máy tính ra bắt đầu công tác.
May mắn là, các bưu kiện thông thường cũng đã xem xét, có thể xử lý đều xử lý xong, công việc tồn đọng không phải là quá nhiều.
Thang Đông Trì quay đầu nhìn gấu nhỏ ngốc đã yên mộng đẹp, quay đầu tiếp tục làm việc.
Bọn họ bắt đầu thường xuyên gọi điện, ăn cơm.
Hẹn cùng đến phòng tập thể dục luyện tập.
Dần dần, Tiêu Kính Nam phát hiện tâm tính mình so với dĩ vãng khá lên nhiều, trạng thái tinh thần so với lúc trước cũng tốt lên.
Vì vậy sau khi vận động xong, Tiêu Kính Nam nói như vậy với Thang Đông Trì.
Thang Đông Trì nghe xong gật gật đầu, “Sinh mệnh nằm ở vận động, những lời này nói rất có đạo lý.”
Tiêu Kính Nam nghe xong gật gật đầu, chợt nghe thấy Thang Đông Trì tiếp tục nói: “Hôm nay em đến nhà tôi ăn cơm đi.”
“Nhà anh tôi cũng không phải chưa từng đến.” Tiêu Kính Nam thuận miệng trả lời.
“Tôi nói chính là nhà mẹ của tôi đó.” Thang Đông Trì đưa khăn mặt sạch sẽ cho Tiêu Kính Nam, “Đã một thời gian tôi không gặp mẹ, cũng nên đi rồi.”
“A.” Tiêu Kính Nam gật đầu, lập tức lại nói: “Tôi đi không phải rất kỳ quái sao?”
“Không sao, coi như mang bạn đến, bà ấy cũng thích náo nhiệt.”
“Bà ấy sẽ không nhìn ra đi…” Tiêu Kính Nam trong lòng có chút chật vật.
“Sẽ không, tôi không nói, em không nói, bà ấy sẽ không biết.”
“…Vậy được rồi.”
Vì vậy gấu ngốc nhỏ ôm một loại tâm tình kỳ diệu theo Thang Đông Trì đi mua lễ vật, lại mua đồ ăn sáng, sau khi lên xe nghe y gọi điện cho mẹ y nói là muốn dẫn bạn tới dùng cơm.
Nhưng không biết tại sao, hắn cảm thấy mình đã quên một chuyện rất quan trọng, mi mắt hắn cứ giật giật.
Tâm tư duy trì như vậy cho đến khi hắn từ xa thấy mụ mụ của Thang Đông Trì mới dừng lại.
Hắn cuối cùng cũng nhớ ra bản thân đã quên một chuyện rất quan trọng.
Một phen giữ chặt Thang Đông Trì đang đi phía trước, “Này… Anh sao lại không nói cho tôi biết bà ấy là mẹ của anh a!”
Vì vậy Thang Đông Trì tiến thêm một bước giải thích: “Cái kia…Chúng ta làm sao quen được, anh không có quên đi! Tôi lúc ấy ở ven đường dây dưa…” Chẳng phải là mẹ của Thang Đông Trì ở trước mắt này sao!
“A, đúng vậy.” Thang Đông Trì buồn cười nhìn nhìn biểu tình cả kinh của hắn.
“…Tôi đi về trước.”
Tiêu Kính Nam xoay người muốn đi, đã bị Thang Đông Trì từ phía sau giữ lấy cổ áo, “Mẹ của tôi không mang thù như vậy, đi thôi.”
“Không được…Tôi không đi.”
Tiêu Kính Nam vừa nói vừa muốn đi, lại bị Thang Đông Trì một đường kéo kéo, “Không có việc gì, đừng lo lắng.”
“Không cần…Mau thả ra…”
“Kháng nghị vô hiệu.” Thang Đông Trì vẫn cứ chặt chẽ kéo cổ áo Thang Đông Trì đi về phía trước.
“Được rồi được rồi. Anh buông ra.” Tiêu Kính Nam xoay người, sửa sang lại quần áo cùng cổ áo có chút nhăn, “Nếu mẹ anh đánh tôi thì phải làm sao đây?”
“Mẹ của tôi sẽ không.” Thang Đông Trì chớp chớp mắt, khoái trá nói, “Đi, tôi bảo hộ cho em, cô vợ xấu đi lấy lòng mẹ chồng.”
“Anh mới là cô vợ xấu.”
… Ít nhất cũng phải là cô vợ đẹp đi.
Gấu nhỏ ngốc ảo não suy nghĩ.
Meo meo— Không đúng a! Tại sao lại là cô vợ???
Một đường ồn ồn ào ào tiêu sái đi đến trước cửa, đem đồ ăn giao cho người kia, “Mẹ, đây là bạn của con.”
“A! Cậu vào trong ngồi a.” Thang mụ mụ tiếp nhận đồ ăn, rất vui vẻ dẫn bọn họ vào phòng, Tiêu Kính Nam đi sau Thang Đông Trì nháy nháy mắt.
Vào phòng, Thang mụ mụ liền hỏi Thang Đông Trì, “Bạn của con tên gọi là gì a?”
“Thưa dì, con là Tiêu Kính Nam.” Không đợi Thang Đông Trì trả lời, Tiêu Kính Nam khẩn trương đáp trước.
“Vậy dì liền gọi con là tiểu Tiêu đi.” Thang mụ mụ mở súp cá ra, “Không biết tại sao, dì có cảm giác trông con rất quen mắt a.”
“…Vậy sao…ha ha ha.” Tiêu Kính Nam gãi gãi tóc, cười đến khoé miệng co rút.
“Đúng vậy, có chút quen mặt.” Thang mụ mụ vỗ vỗ sopha, “Các con ngồi trước.”
Tiêu Kính Nam vội vã gật đầu, xoay người ngồi trên ghế sopha, thời điểm ngẩng đầu phát hiện Thang Đông Trì nhìn hắn cười.
“Anh cười cái gì a, có gì buồn cười.” Tiêu Kính Nam bất mãn nhắc hai tiếng, hơi hơi động bả vai.
Thang Đông Trì ngồi xuống bên cạnh hắn, thuận tay xoa nhẹ trên ót hắn một phen, “Đừng khẩn trương, một lát nữa mẹ tôi nấu đồ ăn, hương vị rất ngon.”
“… Không được, tôi vẫn là nên đi bây giờ.”
Tiêu Kính Nam từ ghế salon đứng lên, thắt lưng lại bị giữ chặt từ phía sau, mãnh liệt kéo ngồi lại trên ghế salon.
Ngã chõng vó lên ghế salon, Tiêu Kính Nam gian nan quay đầu lại liếc Thang Đông Trì một cái.
Thang Đông Trì buông tay ra cười nói, “Ngoan ngoãn ngồi xuống, không cần lộn xộn.”
“…A.”
Hắn không phải là hèn nhát, nhưng mỗi lần Thang Đông Trì cười nhìn hắn như vậy, hắn sẽ lại gặp chuyện chưa biết tốt hay xấu…
Khụ khụ, nhưng hậu quả sẽ phi thường không tốt.
Vì vậy Tiêu Kính Nam sau đó giúp Thang mụ mụ bưng thức ăn lên bàn, Thang mụ mụ còn khen hắn là hài tử chăm chỉ, khích lệ như vậy ngược lại khiến hắn luống cuống chân tay.
Thang Đông Trì sắp kỹ bát đũa, kéo ghế dựa bên bàn ăn ra.
Lúc ăn cơm Thang mụ mụ thuận miệng hỏi bọn họ làm sao quen nhau, Tiêu Kính Nam cảm giác máu trong người như đóng băng, ấp úng nửa ngày vẫn là Thang Đông Trì bảo nhờ hợp tác kinh doanh mà quen biết.
Sau đó lại tiếp tục hàn huyên một chút.
Ngay tại lúc Tiêu Kính Nam cảm thấy mọi chuyện đều đại cát (thuận lợi, may mắn), Thang mụ mụ đột nhiên nói, “A, dì nhớ ra rồi!”
Gấu ngốc nhỏ nheo mắt, kiến quyết đem đầu chôn xuống bát cơm, trong khẩn trương chờ đợi câu tiếp theo của Thang mụ mụ, quả nhiên ——
“Đông Đông, cậu ấy không phải là người khiến ta ngã sấp xuống đường đi.” Thang mụ mụ nhìn chăm chú đình đầu của gấu nhỏ ngốc. “Đúng rồi, khó trách cảm giác có chút quen mặt.”
Tiêu Kính Nam bởi vì hai chưa “Đông Đông,” mà bật cười, nhưng thần kinh rất nhanh lại trở nên căng thẳng.
Thang Đông Trì ngắm đỉnh đầu của gấu nhỏ ngốc, khoảng cách giữa tóc và bát chỉ có một tẹo, vì vậy gắp đồ ăn đưa bỏ vào khe hở đó, chờ sau khi hắn ngẩng đầu lên, y lại gắp cho mẹ mình một ít thức ăn.
“Dạ, chính là cậu ấy.”
“Cháu a…” Thang mụ mụ sau khi xác thực có chút kích động mà đứng dậy, đi đên bên cạnh Tiêu Kính Nam.
Tiêu Kính Nam không dám ngẩng đầu nhìn bà, trong lòng bắt đầu nổi trống.
———————–
Lời tác giả:
Gấu ngốc tiên sinh gặp gia trưởng & gấu ngốc tiên sinh bị quở trách XDDDDD
(Gấu ngốc tiên sinh: Tôi không đi…. QAQ)
(Thang BOSS cười: Cô vợ xấu sợ gặp mẹ chồng a)
(Gấu ngốc tiên sinh: *nhe răng* Cắn anh cắn anh!!!)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT