Thiên Băng nằm liệt giường 5 ngày liền bởi vì trở ngại không chỉ là vết thương ở chân mà còn ở những chỗ khác nữa, bác sĩ nói nội tạng bị tổn thương ở mức độ chấp nhận được không quá nguy hiểm chỉ cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng trong một tháng sẽ ổn. Năm ngày nằm trên giường nó được Hàn vũ chăm sóc tận tình chu đáo, thiếu chút nữa anh coi nó là người thực vật luôn rồi.
Sau năm ngày có thể đi lại tuy nhiên phải chống nạng, Thiên băng quyết định trở về nhà ở đây tuy rất thoải mái nhưng không hợp cho lắm, quan điểm của nó rất rõ ràng nếu như không thể chấp nhận lời yêu của Hàn Vũ tuyệt đối không cho anh nuôi thêm bất kì hy vọng nào.
Về nhà là quyết định rất chính xác.
—————————————————————————————
Nhìn thấy đứa con duy nhất “Thân tàn ma dại” ba mẹ nó đau xót vô cùng
Chủ Tịch Hàn Vương thậm trí còn nghỉ việc ở công ti chỉ để ở nhà trăm sóc con gái, về phía phu nhân An ly cũng vậy dẹp hết mọi chuyện, mọi xích míc trước đó qua một bên một lòng quan tâm yêu thương đến Thiên Băng.
Không thể phủ nhận đây là lần đầu tiên họ thấy con gái chật vật và bị thương nặng đến vậy, cảm giác khi nghe tin Thiên băng gặp nạn họ dường như chịu đả kích lớn, cảm giác sợ hãi và mất mát năm đó lại ào về.
Có lẽ họ cũng đã nhận ra rằng con gái của họ cho dù tốt đến mức nào, phi thường ra sao cũng chỉ là con người làm bằng xương bằng thịt, sinh tử trong nháy mắt khó lòng nghịch thiên. Bởi lẽ ấy mẹ của nó thay đổi rất nhiều, bà nhẹ nhàng, âu yếm hết mực yêu thương chiều chuộng khiến Thiên Băng không kịp thích ứng.
Toà lâu đài rát vàng ấy lần đầu tiên người ta cảm nhận được không khí gia đình
“Con gái ngoan lại đây, ba mua cho con rất nhiều đồ ăn ngon, cái này rất tốt cho sức khoẻ còn đẹp da giữ dáng nữa” Chủ Tịch Hàn Vương nịnh nó giống như người bố trẻ nịnh đứa con nhỏ đang tuổi ăn dặm
“Con gái còn cái này là sâm quý hiếm, Ba mất rất nhiều công sức mới tìm được cho con, lát ăn ha”
“Băng băng, đừng nghe ba con nói ăn sâm nóng lắm, theo mẹ nào, mẹ vừa nấu một nồi canh gà hầm sâm bổ dưỡng ngon lành giúp con hồi phục sức khoẻ nhanh chóng”
Nó cười khổ: “mẹ! Canh gà sâm không phải cũng có sâm sao?”
Mẹ nó đơ mất mấy giây sau đó lại tiếp: “vậy không ăn canh gà, chúng ta ăn chân giò hầm đi, tốt cho chân của con, sau đó mẹ lại nấu cho con thêm vài món nữa ha, ăn rồi đi ngủ nghỉ ngơi cho tốt”
Hạnh phúc đến phát khóc ư? Đó chỉ là cảm giác ban đầu của nó khi nhận thấy sự thay đổi của ba mẹ, nhưng còn bây giờ chỉ biết cười khổ, hơn nửa tháng nay ngày nào cũng ăn rồi uống, uống xong lên phòng nghỉ, ba mẹ thường xuyên tranh dành chăm sóc bắt ăn cái này, kêu ăn cái kia.
Đó mới chỉ là một phần còn chưa kể đến Hàn vũ, anh cũng nhiệt tình không kém
Đến chơi thì thôi đi, lại còn tay xách nách mang vác bao nhiêu đồ ăn, thuốc bổ đến hại Thiên Băng chỉ nhìn thôi cũng muốn mệt bụng, kết quả nó phải dặn người làm chỉ cần thấy mặt đẹp trai, tóc vàng Hàn Vũ là không trình bày nhiều, phải lập tức đóng cửa tuyệt đối không cho phép vào nhà.
Người làm trong nhà nghe đâu tưởng vị thiếu gia này gây thù với tiểu thư nhà mình rồi, mỗi lần thấy anh đều tỏ thái độ ghét bỏ, tránh như tránh tà.
Một tháng nghỉ dưỡng sắp hết Thiên băng chỉ cảm thấy thời gian nghỉ ngơi tựa như đánh vật.
Nằm dài trên giường ôm cái bụng căng tròn, nó nhìn lên trần nhà mà cảm thấy hạnh phúc, lần đầu tiên được chứng kiến cảnh ba mẹ dành nhau như trẻ con chỉ để chăm sóc nó, lần đầu tiên được ba mẹ đối xử ôn nhu dịu dàng như vậy, nó còn thật bất ngờ, không nghĩ đến họ còn có mặt này nữa, thật sự không nhìn ra.
Đưa mắt về chiếc đồng hồ chỉ 8h tối, Thiên băng cười nhẹ, Lãnh phong nói anh ấy sẽ sớm đến đây thăm nó thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT