Hắc Xà vẫn là đang quấn quanh Ngũ Sắc Hướng Dương Lan, đầu của nó vươn cao trên không trung, lè ra lưỡi rắn, tạo thành âm thanh khè khè như muốn cảnh cáo Kim Trảo Phong Ưng. Còn Kim Trảo Phong Ưng thì sau khi tránh được một đòn phun nước của Hắc Xà, nó đã cảnh giác hơn, nó liên tục bay lượn trên không, tìm thời cơ thích hợp để xuất kích.
Phong Ưng cũng có thêm vài lần lao xuống, dùng kim trảo của mình tấn công vào đầu Hắc Xà. Nhưng Hắc Xà cũng không phải quả hồng mềm, mặc dù bị hạn chế di chuyển, nó vẫn dùng đầu rắn của mình, linh hoạt phản công rất kịch liệt.
Phong Ưng cứ thế lao vào vung trảo, lại lượn trở ra lấy độ cao. Hắc Xà vẫn kiên cố như vậy, đầu rắn luôn luôn vươn cao, sẵn sàng cắn táp khi Phong Ưng lao đến.
Chợt, Phong Ưng từ trên không gia tăng tốc độ lao xuống, nhưng không phải nhắm hướng Hắc Xà mà là phía sau vách đá. Vách đá này cao tới năm thước, mà Hắc Xà vì bận bịu quấn quanh bảo vệ Vương Lan ở phía trước vách đá, cho nên không thể di chuyển ra sau, nó chỉ có thể giương mắt lên để cảnh giác mà thôi.
Xèo! Kình phong thổi tới! Phong Ưng từ phía sau vách đá lao ra, dùng kim trảo của mình gắp lấy đuôi của Hắc Xà bay lên cao. Bị tấn công bất ngờ, Hắc Xà liền quay đầu lại định cắn một cái vào chân của Phong Ưng, nhưng mà đã không còn kịp. Phong Ưng đã đập cánh bay lên rất cao, đuôi rắn đã nằm gọn trong kim trảo của nó. Hắc Xà chiều dài hơn mười thước, thân hình lại to lớn, bị gắp đuôi lên cao như vậy, nó chỉ có thể chúi đầu xuống đất, không cách nào ngẩng lên được.
Phong Ưng bay lên độ cao khoảng mấy trăm thước thì thả Hắc Xà ra, để cho Hắc Xà rơi tự do. Nó cũng rất nhanh lao theo, quay trở lại hồ nước. Vì khi nó gắp Hắc Xà đi, đóa Vương Lan vẫn là còn ở đó, nếu có người khác tranh cơ hội cướp lấy thì sẽ tức chết mất.
Rầm! Hắc Xà rơi xuống vắt ngang lên trên vách đá, tạo nên một âm thanh vô cùng chấn động, những mảnh đá vỡ văng ra tung tóe khắp nơi. Mặc dù cũng chưa chết hẳn, nhưng Hắc Xà rơi từ độ cao như vậy lên vách đá, xương sống lưng của nó đã gãy vỡ, không thể cử động được nữa. Lúc này, Phong Ưng cũng bay đến nơi, đậu lên người Hắc Xà trên vách đá, Hắc Xà thấy vậy cố gắng ngẩng đầu lên một chút, nhưng liền vô lực. Phong Ưng cũng không thèm để ý, bước thêm vài bước nữa đến gần đầu của Hắc Xà, mổ mạnh một cái. Hắn Xà, khí tuyệt mạng vong.
Xong xuôi, Phong Ưng nhìn xuống đóa Vương Lan vẫn đang chậm rãi hồi phục. Lúc này, ngũ sắc quang hoa của Vương Lan đã nhàn nhạt tỏa ra một lần nữa. Phong Ưng ngẩng đầu lên nhìn ra xa, nơi mọi người đang đứng bao quanh. Nó kêu lên một tiếng vang vọng để cảnh báo mọi người, đừng dại dột mà tranh đoạt Vương Lan với nó.
Sau đó, Phong Ưng nhảy xuống khỏi vách đá, đi lại gần Vương Lan. Ngũ Sắc Hướng Dương Lan bây giờ đã không còn sức để phản kháng nữa rồi, nó đã tiêu hao quá nhiều quang hoa để chống cự với Thiên Lôi Kiếp.
- Ngô Tuyệt huynh! Chúng ta làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ đứng nhìn con Phong Ưng này ăn đi Vương Lan hay sao? - Thiết Phá Sơn trong lòng đã vô cùng khẩn trương, nhịn không được, quay qua Ngô Tuyệt, hỏi.
- Haiz...Phá Sơn huynh! Huynh tưởng ta không sốt ruột hay sao? Nhưng mà Bạch Đồ hắn đã nói bóng gió như vậy. Dù không phải là người của Dược Quốc thì cũng là một cường giả. Chúng ta không phải đối thủ! - Ngô Tuyệt thở dài một cái nói.
( Tiểu Long Thiên có việc bận một chút nha. Chương này tối sẽ hoàn thành.) Chúc mọi người ngày mới may mắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT