*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: trang bubble 

Bởi vì Hạ Viên mới vừa khuyên, Mạc Nhược Tuệ lại tới khuyên, Tưởng Bạch ngược lại không tiện thoái thác khẩu vị không tốt nữa, chỉ đành phải ăn nửa chén cháo nhỏ ở trong tay Mạc Nhược Tuệ, lúc này mới khoát tay nói no rồi.

Mạc Nhược Tuệ cũng không cố chấp nữa, đang muốn thu lại bát đũa, lại thấy Chiết Quế lại đi vào nói: "Thiếu gia, cô nương Trần phủ tới, cũng là tới thăm bệnh. Mới vừa rồi, người xách đến một giỏ trái cây lớn đi vào, nói thiếu gia vừa bệnh, khẩu vị không tốt, ngược lại không bằng ăn chút trái cây thanh lọc dạ dày. Lúc này thấy trong phòng thiếu gia có khách, đi về phía trong phòng Nhị nãi nãi trêu chọc hai vị ca nhi chơi trước, nói muộn chút lại tới thăm thiếu gia."

Mạc Nhược Tuệ vừa nghe Trần Uyển Nhược tới, còn xách tới một giỏ trái cây, lại có chút nói thầm, quay đầu nói với Chiết Quế: "Trái cây đều là thứ theo mùa, hiện nay xuân hàn chưa hết, trái cây này tự nhiên cũng là hàn tính. Bạch ca nhi thân thể yếu ớt, ngược lại không thích hợp ăn những thứ lạnh kia. Còn phải nhiều hơn ăn chút thực phẩm ấm dạ dày lưu thông máu là hơn. Chỉ là Uyển Nhược muội muội có lòng, cũng không tiện phật ý của nàng, các ngươi cất trước đi!"

Mạc Nhược Tuệ vừa nói xong lời, thế này mới ý thức được mình quá mức bao biện làm thay rồi. Tưởng Bạch còn nhỏ, cho dù đại nhân trong phủ có ước định, tự nhiên sẽ không nói rõ thật sớm, chính mình lại muốn nhúng tay vào chuyện của hắn, lại sợ hắn ghét. Huống chi hiện nay Thục vương và Thẩm thiếu gia đang ngồi, nếu ngày sau giễu cợt Tưởng Bạch bị mình quản chế, càng thêm không ổn. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi đỏ mặt, vội vã đứng dậy nói với Chiết Quế: "Chuyện của thiếu gia các ngươi, dĩ nhiên là các ngươi quan tâm, ta nhiều chuyện rồi." Nói rồi chuyển sang Tưởng Bạch, dặn dò mấy câu, xách hộp đựng thức ăn đi xuống trước.

Ngoại trừ thăm bệnh, Cố Thu Ba và Thẩm Thiên Đồng lại có một chuyện khác muốn nói cho Tưởng Bạch, lúc này cười nói: "Bạch ca nhi, bệnh của ngươi không nhanh chóng khỏe lại, chỉ sợ sẽ phải bỏ qua cơ hội giương mặt một lần nữa."

"Cơ hội gì?" Tưởng Bạch nghe được giọng điệu thần bí của Cố Thu Ba, cũng thấy hơi hứng thú.

"Đại hội luận võ nam bắc!" Đôi tay Cố Thu Ba nắm lấy nhau, làm bộ dáng sắp phải xông lên đánh nhau, cười cợt nói: "Mới vừa có được tin tức, nói tiểu vương gia Đường Thế Thành của nước Bắc Thành dẫn người lên đường đến nước Nam Xương chúng ta, ít ngày nữa sẽ đến. Bọn họ vừa tới, tự nhiên vẫn sẽ đàm văn luận võ giống như lần trước, chúng ta học võ nghệ mấy năm này, chính là cơ hội giương mặt."

Mấy năm trước, hoàng tôn Đường Thế Thành của nước Bắc Thành đàm văn luận võ với đám người Cố Chính Sung Cố Thu Ba, ở trên con đường võ học hơi vượt qua Cố Chính Sung Cố Thu Ba. Lúc này, tiên hoàng mới để cho Cố Chính Sung và Cố Thu Ba đến phủ tướng quân học nghệ. Hiện nay, nước Bắc Thành bên kia tân hoàng lên ngôi chưa đến một năm, lại nói rằng vốn là nước người thân với nước Nam Xương, cũng muốn để cho đám hoàng tử hoàng chất nhận thức thân thích một chút. Năm trước đã đưa lời, muốn vào đầu mùa xuân năm nay để cho Đường Thế Thành dẫn người đến nước Nam Xương bái kiến Nhân Nguyên hoàng thượng, nhận thức cữu cữu một chút.

Nghe được đám người Đường Thế Thành muốn tới, Cố Chính Sung Cố Thu Ba tự nhiên nhao nhao muốn thử, chuẩn bị hung hăng áp chế Đường Thế Thành một cái, lấy lại danh dự.

Đợi Cố Thu Ba nói xong, lúc này Thẩm Thiên Đồng mới nói tiếp: "Thái tử và Thục vương chăm học võ nghệ, chỉ là muốn chờ Đường Thế Thành tới nước Nam Xương lần nữa thì về văn về võ đều vượt trên hắn một đầu, thuận tiện tăng vinh quang cho hoàng thượng. Có điều, mấy năm trước Đường Thế Thành đã võ nghệ siêu quần, hiện nay tự nhiên cũng có tiến bộ, lại không thể xem thường. Bằng vào thái tử và Thục vương, chỉ sợ còn chưa đủ thỏa đáng, còn phải là ca nhi của phủ tướng quân cũng lên sân, mới có một chút phần thắng."

Mặc dù võ công của Tưởng Bạch so ra kém Tưởng Huyền và Tưởng Thanh, nhưng bởi vì từ nhỏ nàng đi theo hun đúc bên người Tưởng Hoa An, tập võ đã là một thói quen sinh hoạt. Càng thêm là thân thể nàng mềm mại, tuy chỉ học Việt Nữ kiếm và Chiết Hoa Thủ, so với Cố Chính Sung và Cố Thu Ba lại hơn một chút. Nếu nàng và Tưởng Huyền Tưởng Thanh cũng cùng đi ra sân, trái lại thật sự là phần thắng thật nhiều.

Cố Thu Ba nắm quả đấm nói: "Luận văn, chúng ta có Đồng ca nhi và Tín ca nhi, luận võ, chúng ta có Huyền ca nhi và Bạch ca nhi, lúc này nhất định phải khiến Đường Thế Thành tâm phục khẩu phục."

"Đúng, nhất định phải đánh hắn tới tâm phục khẩu phục!" Tưởng Bạch vươn tay từ trong chăn ra, cũng nắm quả đấm nhỏ quơ múa theo Cố Thu Ba.

Thấy Tưởng Bạch quơ múa quả đấm nhỏ trắng như tuyết, mí mắt Thẩm Thiên Đồng lại nhảy lên. Nhớ ngày đó, mình chính là bị quả đấm nhỏ này đánh cho sưng mặt sưng mũi, chừng mấy ngày không thể gặp người. Tổ mẫu và mẫu thân không ngừng oán trách rất nhiều lời, tới bây giờ vẫn lúc nào cũng nhắc đến, khiến cho mình muốn quên cũng không thể quên.

Hạ Viên thấy Cố Thu Ba và Thẩm Thiên Đồng ở trong phòng Tưởng Bạch hồi lâu không ra, cũng có chút gấp gáp. Khụ, mặc dù Tiểu Bạch còn nhỏ, dù sao cũng là bé gái, hiện nay bị bệnh, xiêm áo không ngay ngắn ngồi ở trên giường, hai bé trai này ở trong phòng quá lâu tóm lại không ổn. Nàng nghĩ tới nơi này, thấy Tưởng Huyền và Tưởng Thanh tới, vội rỉ tai một hồi.

Tưởng Huyền và Tưởng Thanh đến năm, sáu tuổi đã biết rõ Tưởng Bạch là bé gái. Tưởng Bạch đi theo đám bé trai bọn họ xen lẫn luyện võ trong một chỗ, hai người bọn họ ngược lại tính che chở, không để nàng lộ ra cái gì khác thường. Hiện nay nghe được Cố Thu Ba và Thẩm Thiên Đồng ở trong phòng Tưởng Bạch, không khỏi liếc mắt nhìn nhau: ôi, Thục vương và ca nhi Thẩm gia này bình thường đã thích nhìn trộm Bạch ca nhi, cũng không biết ôm rắp tâm gì? Lúc này lại tiến dần từng bước rồi, thật đáng ghét!

Tưởng Huyền và Tưởng Thanh còn chưa có mời Cố Thu Ba và Thẩm Thiên Đồng đi ra từ trong phòng Tưởng Bạch, Hạ Tín Chi cũng đã tới, bởi vì hắn và Tưởng Bạch là cô họ ruột thịt, càng thêm đương nhiên xông thẳng vào trong phòng, miệng nói: "Bạch ca nhi, ngươi mạnh khỏe hơn chút chưa?"

Chiết Quế chờ ở bên cạnh nhức đầu chết rồi, trong phòng một vị tiểu vương 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play