“Hai ngươi chuẩn bị đi, hôm nay ta sẽ dùng bữa ở đây.” cầm luôn tay Tiểu Vân vào phòng, hắn dặn dò hai tỳ nữ, rồi quay sang nhìn Tiểu Vân cười như thách thức cô.

“Này ai cho ngươi ở đây ăn cơm.” quên mất đây là địa bàn của hắn, aiz... Mất mặt, mất mặt quá đi mất.

“Phủ này của nhà ta muốn ăn ở đâu, nàng quản được sao?”.

“Ta...” tên chết bầm này, đúng là phận ăn nhờ ở đậu không thể nói được gì, coi như nhường hắn lần này, chờ đấy, sẽ có ngày ta cho ngươi biết tay. Nói thì nói vậy nhưng mặt cô vẫn đỏ bừng bừng vì tức giận.

Hắn nhìn mặt cô đỏ như vậy thì rất mắc cười, nhưng biết nếu hắn còn cười nữa thì cô sẽ giận thật mất, cô nương này ban đầu nhìn thấy cô, có cảm tình với cô cũng là vì gương mặt lẫn vóc dáng nhìn qua đều khiến người ta nhớ mãi, hôm nay lại thấy được tính tình của cô lại cực kì đáng yêu, đúng như ý muốn hắn, xem ra không thể cô lọt khỏi tay hắn được rồi.

Chợt cảm thấy có ánh mắt nhìn như muốn nấu chin mình, cô khẽ rùng mình một cái, không biết rằng mình đã trở thành con mồi của ai kia ngắm trúng.

Cơm đã được dọn lên, Tiểu Vân bắt đầu ăn hết món này đến món khác. Phải công nhận là đồ ăn cổ đại này thực sự rất ngon, quái lạ tên này không phải nói là muốn ăn cơm sao, sao hắn lại cứ ngồi đờ ra nhìn mình thế nhỉ, mặt mình dính cơm sao. Cô khó hiểu nhìn Quách Nam Anh.

“Này ngươi không ăn sao?”

“Có, ta có ăn mà, ngươi cứ ăn đi đừng để ý ta.” hắn cười ngốc.

Cô lắc đầu đúng là hết nói nổi mà.

“Aiz no quá đi mất!” cô đi đi lại lại vài vòng, vừa đi vừa xoa cái bụng căng tròn của mình.

“Này, cơm cũng đã ăn xong rồi ngươi con ở đây làm gì nữa?”.

“Ha ha, ta muốn ở thêm bao lâu thì ở bấy lâu thôi.” “ Mà này nàng vẫn chưa nói cho ta biết nàng từ đâu đến, và tại sao lại xuất hiện trong rừng, lại rơi từ trên trời xuống vậy?”.

“ A, ta từ hiện đại đến, số nhà XXX đường X của thành phố XX, ta là đang ngủ, nhưng không hiểu sao lại tỉnh lại ở nơi này.” cô không nhớ rằng chuyện mình đang nói đối với hắn mà nói là chuyện không thể tin cũng như không thể hiểu nổi.

“ Nàng nói chỗ nàng ở là chỗ nào, ta chưa từng nghe qua nơi nào có tên gọi như thế cả, có phải là một nước ở phương Tây không?”. Mặt khó hiểu nhìn nàng.

Mặt Tiểu Vân đầy vạch đen, còn nghe được như có một bầy quạ vừa bay ngang qua, đành cười trừ, “ Đúng vậy nha, là ở phương Tây...”.

“Nhưng bây giờ ta cũng không có chỗ nào để đi cả, ngươi có thể hay không cho ta ở lại trong phủ, muốn ta làm gì ta cũng sẽ làm cho ngươi,ta nói ngươi biết ta cái gì cũng biết làm.”

“Um...! Để nàng ở lại cũng được, chỉ cần nàng đáp ứng ta một điều kiện, chỉ cần nghe theo mọi lời ta nói, không được cải lệnh ta, nàng sẽ không cần làm người hầu trong phủ ta.”.

“Chỉ vậy thôi à, dĩ nhiên là được, ngươi nói gì ra sẽ nghe đó.” cứ nghĩ là mình được hời, cô cười hí hửng, nhưng lại không nhìn thấy được nụ cười gian của kẻ đối diện cô.

“Bây giờ nàng cứ ở lại nghỉ ngơi đi, trong phủ này nàng có thể đi tham quan mọi nơi, trừ ra khỏi phủ, nếu để ta không tìm được nàng thì đừng nghỉ đến chuyện có cơm ăn, nàng nhớ chứ?”.

“Ta hiểu mà.” tên đáng chết dám lấy miếng ăn ra uy hiếp ta.

“Giờ ta có việc cần xử lý, nàng ở đây có gì không hiểu có thể hỏi bọn tỳ nữ, cần cứ gọi bọn họ dắt nàng đi dạo.” nói rồi lấy tay vuốt tóc nàng đầy lưu luyến, rồi mới rời đi.

“Hắn... Vừa rồi hắn đã làm gì vậy?” có chút chưa thể tiêu hoá nổi hành động vừa rồi của thiếu gia nọ.

“Hey~~ không nghĩ nữa, lên giương ngủ một giấc thôi, suốt ngày nay đi nhiều đến nổi chân muốn rớt ra ngoài luôn rồi.” ( không thể tin được, mới vừa ăn xong chị đã đi ngủ nha ~ ~!).

“aiz, không biết nàng ấy có gì mà lại làm mình mong nhớ đến vậy nhỉ?” cố lắc lắc đầu, mong sẽ xua đi được hình ảnh người con gái luôn xuất hiện trong đầu hắn mấy hôm nay.

“Nhị đệ, đệ đang nói gì một mình vậy, có phải đã si mê cô nương nào rồi không, để ta nói nương dạm hỏi cho đệ nhé?” nói với giọng trêu chọc.

“Đại ca, đệ mới không có như vậy, cũng chưa đến lúc, không khéo lại làm cho người ta chạy mất.” nói xong hắn cũng cười đến miệng muốn tét đến mang tai.

“Xem ra ta sắp được diện kiến em dâu rồi nhỉ, có phải là rất xuất chúng, hay là tuyệt đại mỹ nhân đây!”.

“Ca không cần lo nhiều đến vậy, lo nương tử của ca là được rồi.”.

“Ta có phải giựt dành gì của đệ đâu, mà lại bày cái mặt thối ra với ta, xem ra lâu ngày không dạy dỗ đệ càng ngày càng không biết phép tắc, hôm nay ta sẽ cho đệ biết tay!”.

“Ca có bản lĩnh thì lại đây nào, ai sợ ai còn chưa biết.”

“Hảo, đệ to gan thật, xem ra một thời gian võ công có tăng lên một bậc.”

“Không phải chỉ là một bậc, đệ sẽ để ca thua tâm phục khẩu phục.”

Hai huynh đệ nhà họ cứ đánh nhau mãi không ngừng vẫn chưa phân được thắng bại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play