Thấy Sơ Vân khóc một hồi lâu vẫn không dừng lại, Tả Khiêm Lẫm đành phải mặc cậu trút nỗi lòng. Vỗ nhè nhẹ tấm lưng mảnh khảnh của Sơ Vân, tầm mắt hắn dao động lên đèn thủy tinh trên đỉnh đầu.

Liêu Y Phàm khi còn sống, ngắn ngủi lại tương đối “Đặc sắc”, tội lỗi chồng chất, khó trách cậu mấy lần từ bỏ tính mạng.

Mà nhận thức Thiệu Mục Vân, đại khái cũng là xui xẻo và bi ai lớn nhật cuộc đời Liêu Y Phàm? Nhìn như được cứu chuộc, thực tế lại ngã càng sâu, thương càng nặng.

Nếu sau khi nhảy núi tự vẫn, cậu có thể tiến nhập luân hồi, quên triệt để kiếp trước, sẽ là một loại hạnh phúc, nhưng hết lần này tới lần khác ông trời không tốt, lại bắt cậu dùng linh hồn sống lại trong thân phận xấu hổ này, lần nữa đối mặt với mọi thứ.

Tuy vẫn là diện mạo giống Liêu Y Phàm, Tả Khiêm Lẫm lại cảm thấy đau lòng, người này chịu quá nhiều tổn thương, chỉ sợ truy cứu cả đời, cũng khó có thể quên đi.

……

“Thực xin lỗi.” Sơ Vân dùng giọng mũi dày đặc xin lỗi, chùi chùi nước mắt trên mặt. Cậu lại vừa khóc, hơn nữa còn khóc với Tả Khiêm Lẫm, thật quá xấu hổ.

“Thoải mái hơn chút chứ?” Tả Khiêm Lẫm rút khăn tay từ hộp trên bàn trà, lau nước mắt cho Sơ Vân.

Sơ Vân xấu hổ đỏ mặt, vùi đầu vào chân mình, sau đó mới trì độn phát hiện, cậu làm dơ áo trước ngực Tả Khiêm Lẫm, một mảng ẩm ướt lan rộng, vô cùng dọa người.

“Thực xin lỗi.” Có thể nói, chỉ là lời xin lỗi.

“Nhóc con nguyện ý nói ra chứ, tâm sự giấu trong lòng không dễ chịu đâu?” Tả Khiêm Lẫm nhẹ nhàng xoa gáy Sơ Vân, giúp cậu buông lỏng thân thể cứng nhắc, “Anh sẽ nghe.”

Sơ Vân ôm hộp khăn, cúi đầu trầm mặc, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Cậu hy vọng có người giúp cậu, nhưng đồng thời, lại không muốn liên quan đến người khác. Cả đời cậu quá sai, cậu không muốn người giúp cậu gặp bất hạnh, bởi vậy cậu do dự, không biết có nên thẳng thắn với Tả Khiêm Lẫm.

Nhưng, nếu chỉ bị một mình Thiệu Mục Vân phát hiện thân phận thật, vậy cậu lại lần nữa trở về cuộc sống ác mộng kia. Cho dù giả sử cậu không cần làm loại “Công tác” đó nữa, nhưng phải dùng tâm trạng Liêu Y Phàm đối mặt Thiệu Mục Vân, đối mặt quá khứ, sớm muộn gì cậu cũng hỏng mất?

Bên người Thiệu Mục Vân, đối với cậu bây giờ mà nói, tựa như vực sâu khinh khủng không thấy đáy!

“Tả……” Sơ Vân đột nhiên nói khẽ, không ngẩng đầu, cũng không dám xem biểu lộ của Tả Khiêm Lẫm.

“Hở?” Tả Khiêm Lẫm khép lại hai tay, ôm chặt Sơ Vân, thầm cổ vũ cậu. Hắn có dự cảm, Sơ Vân đang định đi bước đầu tiên rời khỏi quá khứ!

“Cái kia, nếu như……” Giọng Sơ Vân rất thấp, “Nếu quá khứ của em vô cùng tồi tệ, anh còn có thể đối tốt với em như vậy chứ?” Sơ Vân ôm chặt hộp khăn, như thể nó là phao cấp cứu khi cậu vùng vẫy trong nước.

“Đương nhiên, đó cũng là một phần của Sơ Vân mà.” Tả Khiêm Lẫm có chứa một tia ám hiệu trả lời.

“Thật sao?” Sơ Vân không dám tin quay đầu nhìn hắn.

“Đương nhiên là thật, anh đã lừa em bao giờ chưa?” Tả Khiêm Lẫm ôn nhu cười, hôn lên trán Sơ Vân.

Sơ Vân chậm rãi lắc đầu, theo phản xạ đưa tay bưng kín nơi bị hôn, ngơ ngác nhìn Tả Khiêm Lẫm. Cậu thật sự, có một nơi an toàn để dựa vào ư?

“Thế nào, không tin ư?” Tả Khiêm Lẫm bắt lấy tay cậu, lại hôn lên mi tâm trắng nõn.

“Tại sao phải đối tốt với em như vậy?” Sơ Vân nhẹ lẩm bẩm, mi tâm nhíu lại.

“Đứa ngốc, đương nhiên là bởi vì thích em, chỉ đơn giản thế thôi.” Tả Khiêm Lẫm cười khẽ, xoa xoa tóc Sơ Vân.

“Thích giọng nói thô ách của em, nhưng dễ dàng bị thương, điểm ấy không tốt; Thích diện mạo em, nhìn xem, mắt to, miệng nhỏ, rất đẹp; Thích em khóc em cười, đương nhiên, nếu không khóc cười nhiều càng tốt, tóm lại, mọi thứ của em anh đều yêu mến, cũng kể cả quá khứ vô cùng tồi tệ mà em nói.” Tả Khiêm Lẫm nhẹ nhàng nói.

Mặt Sơ Vân nhanh chóng đỏ ứng, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất ngọt, cậu được người yêu mến! Hơn nữa, nghe thế nào cũng giống tình nhân nói chuyện trên TV?

Trước kia, cũng có người nói yêu mến cậu, nhưng, bọn họ chỉ yêu khuôn mặt cậu, thân thể cậu, chưa từng nhìn thấy tâm cậu đang khóc, yêu mến như vậy đâu phải yêu mến?

“Cám ơn……” Sơ Vân không biết nên trả lời thế nào, đối với chuyện kiểu này cậu không hiểu rõ lắm, cũng rất ngốc.

“Đừng cậu nệ, Sơ Vân, chỉ cần mỗi ngày đều trôi qua thật vui vẻ là tốt rồi, anh nghĩ, tên nhóc ngoài cửa kia cũng nghĩ vậy a?” Tả Khiêm Lẫm khiêu mi, vỗ vỗ mông nhỏ của Sơ Vân.

“Di?” Sơ Vân kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cửa phòng, kết quả phát hiện cửa mở ra một đường nhỏ, vậy tên nhóc Tả Khiêm Lẫm nói, chẳng lẽ lại là……

Lãnh Tuyệt Dật sờ sờ mũi, có chút do dự tiến đến.

Hắn lén chạy khỏi câu lạc bộ nhu đạo, vừa mở một đường nhỏ, kết quả nghe được Sơ Vân đang khóc, hắn tức giận đến mức muốn tính sổ với Tả Khiêm Lẫm, lại tưởng tượng, không phải có chuyện gì chứ? Vì vậy, đứng lại lặng lẽ nghe.

Tuy không rõ ràng mấu chốt trong lòng Sơ Vân, nhưng, hắn không thích thấy Sơ Vân rơi lệ. Lại nghe được lời nói như tỏ tình của Tả Khiêm Lẫm, ngọn lửa trên đầu hắn quả thực có thể nhảy cao vài trượng, sát khi không ngừng hướng về ông chú mặt dày, hiển nhiên bị phát hiện.

“A Dật……” Sơ Vân có chút xấu hổ, tại sao lại để Lãnh Tuyệt Dật thấy cậu khóc chứ? Cậu thật đúng là thất bại.

Lãnh Tuyệt Dật ngồi xổm trước mặt Sơ Vân, cầm tay phải của cậu, “Sơ Sơ, tuy tôi không rõ ràng chuyện trong lòng cậu, nhưng tôi thích cậu, như ông chú háo sắc này nói, Sơ Sơ không cần suy nghĩ gì khác, mỗi ngày chỉ cần vui vẻ khoái hoạt là tốt rồi, tôi sẽ luôn ở bên cậu.”

“Vậy cho Điểm Điểm cưỡi lên đầu cậu cũng được ư?” Tả Khiêm Lẫm chen ngang.

“Ngươi tạm thời đừng nói nhảm, ông chú chết tiệt.” Lãnh Tuyệt Dật hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, người đàn ông này ra chiêu thật độc, hắn không dám tưởng tưởng hình ảnh khủng bố đó.

Mà Sơ Vân lại bật cười, nhịn không được phác thảo cảnh tượng Điểm Điểm ngồi trên đầu A Dật, tuyệt đối sẽ rất thú vị!

“Sơ Sơ, không phải cậu thật sự muốn……” Mặt Lãnh Tuyệt Dật tái xanh trong nháy mắt.

“Cám ơn, cám ơn các ngươi!” Sơ Vân mỉm cười, rút tay về, mở ra hai tay, ôm cổ hai người.

Cậu nghĩ, cậu đã có dũng khí đối mặt Thiệu Mục Vân, cho dù cậu là Liêu Y Phàm!

Hơn nữa, một ngày nào đó, cậu sẽ thẳng thắn nói mọi thứ với hai người, bởi vì, hai người đàn ông một lớn một nhỏ này luôn ở bên cạnh cổ vũ cậu, cậu nguyện ý dùng tính mạng của mình, đánh cuộc lần nữa!

……

Một lát sau, Sơ Vân mới nhớ mình vẫn ngồi trên đùi Tả Khiêm Lẫm, vội vàng nhảy xuống, ngồi một bên, tâm tình vẫn có chút kích động.

Tả Khiêm Lẫm khiêu đắc mi, phá vỡ trầm mặc trước, đầu dao chỉ hướng liễu Lãnh Tuyệt Dật, “Lãnh tiểu quỷ, không phải cậu bị kéo đi làm bao cát miễn phí sao?”

“Ai là bao cát?” Lãnh Tuyệt Dật khó chịu, ngồi bên cạnh Sơ Vân, phàn nàn, “Những người ở câu lạc bộ nhu đạo quá cứng nhắc, một đống quy củ lớn, tôi luyện là cách đánh nhau thực tế, bọn họ luyện là kỹ xảo trong trận đấu, có quy định động tác, hơi quá chút liền phạm quy, một ít cứng rắn cũng không có, nhàm chán.”

Có vẻ vị đại thiếu gia này mới là người đi tìm bao cát luyện tập!

Sơ Vân đổ mồ hôi, âm thầm cảm thấy may mắn cho những người ở câu lạc bộ nhu đạo, may mắn Lãnh Tuyệt Dật không chịu nổi nên lén trốn đi, nếu không chẳng phải sẽ lần lượt bị đánh?

“Như vậy, cùng Điểm Điểm chơi tốt lắm.” Tả Khiêm Lẫm chỉ chỉ mèo nhỏ đang bò loạn trên giường.

“Tuyệt, đối, không, muốn!” Lãnh Tuyệt Dật lập tức cự tuyệt.

“Điểm Điểm nên bú sữa rồi nhỉ?” Sơ Vân nhìn đồng hồ, không sai biệt lắm. Bây giờ Điểm Điểm còn chưa mở mắt, đại khái hai ngày nữa mới được, nhưng thân thể đã khoẻ mạnh rất nhiều, lông cũng càng mềm mại.

Sơ Vân đi pha sữa bột, Tả Khiêm Lẫm ngồi xuống bên giường, ý xấu dùng một ngón trỏ đâm vào bụng nhỏ của Điểm Điểm, Điểm Điểm bị hắn chọc, xoay vòng vòng.

“Sơ Sơ, ông chú kia chơi xấu Điểm Điểm.” Lãnh Tuyệt Dật cáo trạng. Tuy không thể tới gần, nhưng mắt có thể thấy.

“Tả……” Sơ Vân bất đắc dĩ. Không cần đoán cũng biết Tả Khiêm Lẫm đang làm gì, hai ngày này người đàn ông kia đã mấy lần chọc Điểm Điểm, mỗi lần đều dùng đầu ngón tay đâm nó.

Tả Khiêm Lẫm cười lạnh liếc qua Lãnh Tuyệt Dật, tay nâng Điểm Điểm lên, liền hướng đến sofa hắn ngồi.

Thấy thế, Lãnh Tuyệt Dật lưu loát xoay người, liền lật sofa ra sau, “Ngươi, ngươi muốn gì?”

“Đương nhiên là cho cậu thân cận với Điểm Điểm một chút!” Tả Khiêm Lẫm cười hiền lành như thiên sứ.

“Không, không cần, tôi đã vô cùng thân cận với nó!” Lãnh Tuyệt Dật rút người về phía sau, nhìn cục thịt lông ngắn không ngừng nhúc nhích như nhìn kẻ thù.

Tả Khiêm Lẫm rất vui vẻ.

“Được rồi, Tả, buông Điểm Điểm a.” Sơ Vân bất đắc dĩ kéo kéo cánh tay Tả Khiêm Lẫm, cứu Lãnh Tuyệt Dật ra khỏi khổ hải.

“Tha cậu!” Tả Khiêm Lẫm hướng phía Lãnh Tuyệt Dật mấp máy môi.

“Hừ!” Lãnh Tuyệt Dật ngẩng đầu, hừ một tiếng.

Cho điểm điểm uống sữa, Sơ Vân vẫn đang suy nghĩ, vì sao Thiệu Mục Vân không gọi điện thoại đến.

Theo lý thuyết, với tích cách của người đàn ông kia, hẳn là rất nhanh sẽ trực tiếp tìm tới tận cửa, nhưng từ lúc Ly Diên điện thoại đã qua rất lâu, Thiệu Mục Vân vẫn chưa điện.

Thật thì, cậu tạm thời nhẹ nhàng thở ra. Nếu như có thể, cậu hy vọng không phải đối mặt với Thiệu Mục Vân. Người đàn ông kia, cậu không biết còn có thể nói gì với hắn, nhất là lúc cậu không còn chút yêu thương hắn. Gặp, mở ra hết thảy, thật sự tốt ư?

Cũng có lẽ, cậu nghĩ quá nhiều, quá mức tự đại, căn bản Thiệu Mục Vân không ngờ cậu là Liêu Y Phàm, bởi vì cậu không quan trọng trong lòng Thiệu Mục Vân, cậu chỉ là công cụ dơ bẩn đã vô dụng mà thôi!

Lúc sống không yêu, sau khi chết còn có thể yêu ư?

Ít nhất Thiệu Mục Vân không biết, người hắn yêu nhất chỉ có chính hắn.

Sơ Vân than khẽ, quay đầu nhìn hai người bên kia không ngừng đấu võ mồm, cậu nở nụ cười. Tựa hồ ở cạnh bọn họ, thật sự rất vui vẻ, bất giác muốn cười.

Không biết cuộc sống như vậy, có thể duy trì bao lâu?

……

Nói về Thiệu Mục Vân.

Một đường thẳng tới ký túc xá Y Phong, lúc biết được Sơ Vân không ở trường học, tâm tình kích động lại chậm rãi bình tức, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo.

Nếu hiện giờ gặp được Sơ Vân, hắn phải nói gì, chẳng lẽ liền một câu: “Tiểu Vân, con là Y Phàm ư?”

Hoặc nói, “Tiểu Vân, sao con đột nhiên biết đàn Piano?”

Với tính cách của Y Phàm, chắc chắn sẽ phủ nhận. Một khi người kia kiên trì chuyện gì, liền không bao giờ sửa đổi. Vậy hắn nên làm thế nào, mới có thể khiến Y Phàm chủ động thừa nhận đây?

Thiệu Mục Vân tựa lưng vào ghế, thở thật dài, lúc này mới cảm giác được quần áo đã thấm ướt mồ hôi, lạnh lẽo.

Hay là về nhà trước, suy nghĩ cẩn thận đã, hắn còn có rất nhiều thời gian. Cuối tuần Tiểu Vân sẽ về nhà, khi đó hẵng nói chuyện cụ thể!

Nghĩ vậy, Thiệu Mục Vân lái xe rời khỏi học viện Y Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play