Trước cửa, Sơ Vân trái nhìn phải nhìn, thấy bốn bề yên tĩnh, liền nhanh chóng thay giày, lật bảng hiệu, dùng tốc độ hiếm thấy chạy một mạch lên lầu.

Bên phải đại sảnh lầu một có hai bóng người.

“Di, vừa rồi là Sơ Vân a?” Thương Văn Phi  kinh ngạc đẩy đẩy gọng kính, “Không phải nói chiều mai mới trở về sao?”

“Là nói như vậy, bất quá……” Xá trưởng Tiêu Li khiêu mi, đại khái là hắn hoa mắt, nhầm túi xách thành giỏ trúc.

“Hử? Sao vậy?” Thương Văn Phi nghi hoặc nhìn hắn, cảm giác Tiêu Li có chuyện gì đó?

“Không, không có gì.” Tiêu Li sờ sờ mũi, nhìn thoáng qua lầu trên, chuyển chủ đề, “Đã liên lạc với người bán máy bán hàng tự động?” Vừa rồi, hẳn là hắn hoa mắt? Dù sao kí túc xá quy định, không được nuôi thú cưng, chuyện này mọi người đều biết.

“Đúng vậy, lát nữa nhân viên kỹ thuật sẽ đến, còn có, phòng 205 và 218 báo máy giặt phòng bọn họ có chút vấn đề, không biết bác Mã trong phòng bếp có thể sửa không?” Thương Văn Phi thở dài.

“Bác Mã kia còn có thể sửa máy giặt?” Tiêu Li nhìn Thương Văn Phi, “Mặc dù bóng đèn lần trước là do bác ấy sửa, nhưng hai cái này căn bản không giống nhau?”

“Ha ha, nói cũng đúng, ai biết được.” Thương Văn Phi vỗ vỗ vai Tiêu Li, bóng hai người biến mất tại hành lang.

Vào phòng, Lãnh Tuyệt Dật tất nhiên chưa trở lại, Sơ Vân khóa cửa, thở phào, ném ba lô lên giường, sau đó cẩn cẩn dực dực đặt giỏ trúc trong tay lên bàn học.

Tiêu Li không hoa mắt, xác thực hắn thấy cậu mang giỏ trúc chạy vào.

Nhẹ nhàng mở nắp, nhìn bên trong, Sơ Vân nở nụ cười ấm áp nhu hòa.

Trong giỏ đã lót đệm dành cho sủng vật, vừa giày lại vừa mềm, trên mặt còn trải một lớp chống thấm nước, để ngừa nó đi vệ sinh, chính giữa ổ là một chú mèo nhỏ với hai màu trắng đen đang cuộn mình.

Đa phần là màu trắng, nhưng trên người lại điểm hoa văn màu đen, nhất là ở tai, đuôi, cùng tứ chi, còn có ở mắt phải, giống như một chú cho đốm khoác da mèo, nhìn vô cùng đáng yêu.

“Gọi mày là Điểm Điểm được không?” Sơ Vân thò một ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve tai mèo nhỏ.

Vừa rồi ở phòng khám cho vật nuôi, bác sĩ đã kiểm tra, ngoài việc suy yếu vì không được ăn uống, cũng không có vấn đề khác. Sau khi được uống sữa, tiểu điểm điểm quả nhiên liền thỏa mãn mà ngủ.

Sơ Vân nhẹ nhàng cười, khép lại nắp giỏ.

Xoay người lấy bình sữa và sữa bột trong ba lô ra, đặt lên bàn, thầm nghĩ, Lãnh Tuyệt Dật có để ý việc cậu trộm nuôi mèo nhỏ trong phòng không nhỉ?

Chính là, cậu không thể ngờ tới, Lãnh Tuyệt Dật không chỉ chú ý,……

“Tiểu Vân, cậu ở đâu?” Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

Sơ Vân giật mình, vừa định đem giỏ trúc giấu đi, chợt nhận ra thanh âm của Quản Đạc, liền nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy đi mở cửa. Ngoài cửa, quả nhiên là người đã từng là bạn cùng phòng của cậu – Quản Đạc.

“Hì hì, tôi thấy biển hiệu của cậu được lật.” Quản Đạc cười hì hì, lộ ra đôi răng thỏ đáng yêu.

“A Đạc, cậu không về nhà sao?” Sơ Vân kéo hắn vào phòng, nhanh chóng đóng cửa thật kỹ.

“Không, về cũng không có việc gì làm, không bằng ở lại kí túc xá.” Quản Đạc trả lời, liếc mắt liền nhìn thấy cái giỏ kia, nhào tới, “Di di, đây là cái gì?”

Cao thấp, lòng vòng nghiên cứu, hiếu kỳ đến chảy nước miếng, nhưng không có can đảm mở ra, bởi vì chủ nhân chưa cho phép.

“Có thể cho cậu xem, nhưng A Đạc không thể nói ra.” Sơ Vân nhỏ giọng nói.

“Ân ~ ân ~” Quản Đạc làm động khóa miệng.

Sơ Vân cười khẽ, mở nắp.

“Ngô oa, là tiểu……” Quản Đạc kinh hô, chữ miêu chưa kịp thốt ra khỏi miệng liền bị Sơ Vân nhanh tay lẹ mắt bịt lại.

“Hư, nhỏ giọng dùm một chút, cậu muốn gọi thầy Thương tới ư?” Sơ Vân liếc hắn, trong kí túc xá không thể nuôi thú cưng.

Quản Đạc mạnh mẽ lắc đầu. Sơ Vân buông tay ra.

“Oa a, thật đáng yêu ~ thật đáng yêu ~” Hai mắt Quản Đạc sáng như sao, thèm thuồng nhìn tiểu điểm điểm vẫn đang say ngủ.

“Thật nhỏ ~~” Chỉ sợ chưa lớn bằng bàn tay, Quản Đạc chùi chùi nước miếng không cẩn thận mà chảy ra.

“Nó vừa mới sinh không bao lâu, đương nhiên rất nhỏ.” Sơ Vân nói nhỏ, cũng kề sát lại nhìn.

“Tiểu Vân lấy được nó ở đâu, tôi cũng vậy muốn nuôi một con.” Ánh mắt Quản Đạc thẳng tắp.

“Nhặt được trong ngõ nhỏ, những con khác đều chết, chỉ còn điểm điểm sống.”

“Thật sao?” Quản Đạc cảm thấy đáng tiếc, bất quá rất nhanh lại phấn chấn, “Điểm điểm? Tên của nó ư? Cũng thật đáng yêu ~~” Hắn đã hoàn toàn bị mê hoặc.

Hắn từ nhỏ đã thích những thứ khéo léo tinh xảo, luôn bị các chị mình cười nhạo nói hắn là con gái, mỗi lần đều tức sùi bọt mép, nhưng ham mê này vẫn khôn gthay đổi.

Nhìn phản ứng của hắn, Sơ Vân nhịn không được mỉm cười, không thể ngờ Quản Đạc lại yêu mến mèo nhỏ như vậy.

“A, nó động, muốn tỉnh.” Quản Đạc thấp giọng hô, mắt cũng trừng lớn thêm một vòng, nhìn mèo nhỏ động động lỗ tai, vẫy vẫy cái đuôi thật dài, lảo đảo bò vài cái, meo meo kêu hai tiếng.

“Đại khái là đói bụng?” Sơ Vân chuẩn bị pha sữa bột.

“Phải không?” Quản Đạc nhìn chằm chằm điểm điểm, “Nó không mở mắt a.”

“Đó là đương nhiên, nó còn quá nhỏ, mấy ngày nữa mới có thể mở mắt, hiện tại cũng chỉ biết bò mà thôi.” Sơ Vân theo lời dặn của bác sĩ, lấy sữa bột, pha loãng với nước ấm, thấy nhiệt độ phù hợp, mới trở lại bên cạnh giỏ trúc.

Núm vú cao su mềm mại chạm vào miệng nhỏ của điểm điểm, mùi sữa nồng đậm làm cho điểm điểm theo bản năng mà ngậm lấy bắt đầu mút, thỏa mãn uống.

Quản Đạc ở một bên chảy chảy nước miếng, nhìn chằm chằm mèo nhỏ đang ăn, ô ô, hắn cũng muốn nuôi!

“Muốn thử?” Nhìn thấy bộ dạng hắn, Sơ Vân cười khẽ.

“Muốn!” Quản Đạc lập tức nhấc tay.

Hai người cẩn thận chuyển bình sữa, Quản Đạc hưng phấn uy điểm điểm uống sữa, Sơ Vân ngồi xuống bên giường, nghĩ sau này nên an trí điểm điểm thế nào.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau một khắc, cửa phòng mạnh mẽ đẩy ra, “Sơ Sơ, cậu trở về chưa?” Là Lãnh Tuyệt Dật.

“A Dật!” Sơ Vân đứng lên, nhìn hắn, “Cái kia……” Định chủ động khai báo.

Bất quá, Lãnh Tuyệt Dật chỉ nhìn Quản Đạc, “Đầu súng kíp, sao cậu lại ở đây?” Đem ba lô ném lên giường mình, cau mày đến gần Sơ Vân.

Nhưng khi nhìn thấy Quản Đạc đang uy tiểu điểm điểm, Lãnh Tuyệt Dật trong nháy mắt nhảy về phía sau hai bước, thiếu nước chạm vào tường nhà vệ sinh.

“Cái kia, đó là cái quỷ gì a?” Thanh âm Lãnh Tuyệt Dật run rẩy, chỉ vào giỏ trúc hỏi, sắc mặt có điểm…… trắng.

“Lãnh Tuyệt Dật, cậu là đồ ngốc ư? Điểm điểm đương nhiên là mèo!” Quản Đạc trừng mắt, sau đó cúi đầu tiếp tục uy điểm điểm, “A, giống như ăn no.” Điểm điểm buông núm vú cao su.

“Phải không?” Sơ Vân cũng qua xem, “Bác sĩ nói, lúc đầu không thể uy quá nhiều.”

“Nha.” Quản Đạc buông bình sữa, nhẹ nhàng sờ sờ lưng tiểu điểm điểm, nó thoải mái hừ vài tiếng.

“Oa a — cái quỷ gì kia lại biết kêu!” Lãnh Tuyệt Dật lui về phía sau, lưng dán chặt lên mặt tường lạnh buốt, hai mắt giống như đang nhìn ác quỷ, lãnh sát nhìn chằm chằm giỏ trúc.

“A Dật, chẳng lẽ, cậu sợ mèo ư?” Sơ Vân nhíu mày, vậy phải làm sao bây giờ?

“Ai, ai sợ?” Lãnh Tuyệt Dật như con vịt chết mạnh miệng, “Chẳng lẽ các cậu không biết là loại vật nho nhỏ, lại toàn thân lông dài, mềm nhũn gì đó vô cùng đáng sợ ư?”

“Cái gì chứ, vô cùng đáng yêu nha!” Quản Đạc dùng bàn tay cẩn thận nâng điểm điểm lên, “Mèo nhỏ đáng yêu như thế nào đáng sợ, cậu thật không hổ là quái nhân!” Không khách khí cười nhạt, lại còn dương dương tự đắc.

“Đầu súng kíp chết tiệt!” Lãnh Tuyệt Dật trắng mặt, tay chân cứng ngắc, chỉ sợ Quản Đạc tiến tới.

Đánh chết hắn cũng không thể thừa nhận mình lại sợ động vật nhỏ, kỳ thật, nói hắn sợ cũng không quá chính xác, hắn là không biết làm thế nào với loại vật nho nhỏ, chỉ dùng đầu ngón tay cũng có thể bóp chết, vừa nhìn thấy, đã cảm thấy toàn thân không thoải mái.

Chứng kiến bộ dạng này của Lãnh Tuyệt Dật, Sơ Vân đột nhiên muốn trêu chọc hắn, vì vậy, cậu ôm lấy điểm điểm từ tay Quản Đạc, hướng về phía Lãnh Tuyệt Dật.

“Sơ, Sơ Sơ, cậu làm, làm gì?” Lãnh Tuyệt Dật hồn nhiên chưa phát giác mình nói lắp, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đã theo sau lưng trượt xuống, thần kinh cũng dựng thẳng, Sơ Sơ không phải là muốn muốn……

“A Dật, cậu xem, điểm điểm vô cùng đáng yêu a?” Sơ Vân cong khóe môi, nâng tay lên, đem điểm điểm gần sát Lãnh Tuyệt Dật, để hắn nhìn kỹ.

“Ha ha, tốt, hình như là……” Lãnh Tuyệt Dật gượng cười hai tiếng, lẳng lặng nhích sáng bên, dần dần, đụng tường, lại hướng bên kia lui về, dù sao gặp cái quỷ đó nên tránh càng xa càng tốt, đáng tiếc, Sơ Vân nâng điểm điểm từng bước đuổi sát.

“Đúng không?” Sơ Vân cười khẽ, “Tôi đã quyết định nuôi nó, A Dật thay tôi giữ bí mật với thầy Thương nha.”

“Đó, đó là đương nhiên.” Lãnh Tuyệt Dật đã lui đến bên giường, không còn đường lui tiếp, lông tơ toàn thân dựng đứng, như lâm đại địch nhìn chằm chằm mèo nhỏ nằm trong tay Sơ Vân, liếc thấy Quản Đạc cười nhạo, khinh bỉ tựa vào tấm ngăn bên cạnh nhìn hắn, hắn cũng chỉ có thể tạm thời xem nhẹ.

“A Dật, cậu cũng ôm một cái xem?” Sơ Vân lại gần hơn, chờ mong nhìn Lãnh Tuyệt Dật.

Thật sự không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của Sơ Vân, Lãnh Tuyệt Dật kiên trì, run rẩy giơ tay ra, để Sơ Vân đem điểm điểm đặt vào lòng bàn tay hắn.

Ác ~~ Nháy mắt, Lãnh Tuyệt Dật nổi một thân da gà, cảm giác mềm mại này, trực tiếp truyền tới đại não, kích thích cùng khảo nghiệm phản ứng của hắn.

Đại khái là lòng bàn tay của hắn nhiệt độ rất cao, vô cùng thoải mái, điểm điểm càng hăng hái, còn kêu meo meo.

Khuôn mặt tuấn mĩ của Lãnh Tuyệt Dật căng thẳng, mồ hôi chảy ròng ròng, chốc lát, rốt cuộc nhịn không nổi, hoả tốc đem điểm điểm nhét vào ngực Sơ Vân, hai mắt nhắm chặt, phịch một tiếng, ngã xuống giường, vẻ mặt đờ đẫn.

Ôm điểm điểm, Sơ Vân cùng Quản Đạc nhìn nhau, dừng vài giây, sau đó không thể nhịn đồng thời cười to.

Đây là lần đầu tiên, Sơ Vân vui vẻ cười to như thế, thậm chí tại thời khắc này, cậu đã quên quá khứ của mình, đã quên mình sống hai đời người. Hơn nữa, ngay cả lúc là Liêu Y Phàm, cậu cũng chưa từng vui vẻ như vậy.

“Các cậu……” Linh hồn nhỏ bé của Lãnh Tuyệt Dật có một nửa phiêu bên ngoài, run rẩy lên án, “Các cậu là ma quỷ, cho nên mới không thấy cái quỷ đó đáng sợ!”

“A Dật mới là quỷ nhát gan, mèo nhỏ cũng sợ.” Sơ Vân không ngừng cười, đưa điểm điểm cho Quản Đạc, cậu cúi xuống vỗ vỗ lồng ngực Lãnh Tuyệt Dật,

“Thế nào thế nào, còn sống không?”

“Muốn chết!” Lãnh Tuyệt Dật bụm mặt rên rỉ, đồng thời không quên lấy lại thể diện, giải thích, “Tôi không sợ mèo, nhưng phàm là động vật nhỏ tôi……” Nói một nửa đột nhiên dừng lại, lời này nghe thế nào cũng thêm tô đen điểm yếu?

“……” Sơ Vân sửng sốt một chút, lại lần nữa cười ra tiếng, không thể ngờ Lãnh Tuyệt Dật còn có bộ dáng đáng yêu như thế, vườn trường ác sát thật sự là hữu danh vô thực!

Lãnh Tuyệt Dật vô cùng dứt khoát giả chết, đồng thời trong lòng thầm nghĩ, có thể nhìn thấy Sơ Vân vui vẻ cười dù hắn bị đem làm trò cười cũng đáng! Nghĩ đi nghĩ lại, cũng nở nụ cười nhẹ nhàng.

Mà bên kia, Quản Đạc đã chính thức quyết định xem thường Lãnh Tuyệt Dật!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play