Học xong, Sơ Vân lén lút trở về phòng thay quần áo, lại rón ra rón rén chuồn khỏi ký túc xá. Ai ngờ lúc chạy ra cửa chính, không cẩn thận đạp phải nền đường, vì vậy, dùng một tư thế vô cùng tiêu chuẩn nằm thẳng cẳng trên đất.

Đau quá! Thật là xui xẻo, Sơ Vân nói thầm. Đều do tên chết tiệt Lãnh Tuyệt Dật kia, nếu không vì tránh hắn, sợ hắn lại mang theo mình chạy loạn, cậu sẽ không cần lén lút giống tên trộm.

Sơ Vân đang muốn đứng lên, chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ ôn nhuận, “Cậu bé, em có sao không?”

Quá tệ, lại bị người thấy được!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Vân ửng đỏ, gắng gượng ngồi dậy, nhìn bàn tay, có chút trầy xước, đã chảy ra tơ máu. Xem ra, hôm nay luyện không được trống, đúng là vận xui!

“Ai da, chảy máu!” Thanh âm kinh hô vang lên, một trận gió thổi qua, một bóng người đã ngồi xổm trước mặt Sơ Vân, nâng tay cậu nhìn kỹ.

Sơ Vân ngẩng đầu, là một đàn anh mặc đồng phục cao trung, huy hiệu trên cổ áo có hai vạch, đại biểu hắn là năm thứ hai.

Chỉ là…… Khẽ nâng mi, Sơ Vân đánh giá dung mạo tuấn tú của người trước mặt, cảm thấy giống như đã gặp nhau ở đâu đó, khá quen mắt.

“Phải tới phòng y tế khử trùng, băng bó, đi theo anh.” Nam sinh lớp trên mỉm cười nói.

“Ực, không cần, cám ơn.” Sơ Vân vội vàng rút tay về.

“……” Nam sinh dương mi, nhưng không hỏi về tiếng nói thô ách của Sơ Vân, mà chỉ tiếp tục khuyên: “Tốt nhất nên xử lý vết thương mới được.”

Sau đó, hắn lại nói: “Cậu bé là học sinh năm hai à?”

Sơ Vân gật gật đầu, quay mặt nhìn ký túc xá, lại không muốn trở về, nếu bị Lãnh Tuyệt Dật thấy, không biết hắn sẽ làm ra náo loạn thế nào.

Tựa hồ nhìn ra Sơ Vân đang do dự, nam sinh kia chỉ chỉ ký túc xá cao trung phía sau, “Như vậy, đến phòng y tế của cao trung nhé? Đúng rồi, anh là Hạng Nhung, cao nhị, còn cậu bé?”

“Thiệu Sơ Vân, năm hai.” Bởi vì Sơ Vân còn đang nhìn tay mình, cho nên cậu không thấy nam sinh Hạng Nhung nghe đến tên cậu, trong mắt chợt lóe lên u tối.

“Thiệu…… Sơ Vân ư? Rất êm tai, đi thôi, vết thương rất đau a?” Hạng Nhung nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Sơ Vân, dẫn cậu đến khu vực cao trung.

“Khá tốt.”

……

Nhìn phòng thanh nhạc rộng rãi trước mắt, Sơ Vân không hiểu vì sao mình lại đứng ở đây.

Vừa rồi, Hạng Nhung dẫn cậu đến phòng y tế, để bác sĩ xử lý vết thương cho cậu, sau đó, liền mời cậu đến xem ban nhạc bọn họ tập luyện. Ma xui quỷ khiến, cậu đồng ý rồi theo tới.

“Chào mừng, đến, mời vào a.” Hạng Nhung đẩy Sơ Vân vào.

Mọi người thấy Hạng Nhung mang theo một cậu bé xinh đẹp đến luyện tập, đều dừng tay chơi nhạc, thẳng tắp nhìn về phía Sơ Vân.

Bị cả phòng người nhìn chằm chằm vào, Sơ Vân cảm giác mình giống ếch bị xà quan sát, sau lưng có sâu nhỏ loạn bò, cậu sẽ bị đá ra sao?

“Tốt lắm, mọi người tiếp tục.” Hạng Nhung vỗ vỗ tay, tầm mắt quét một vòng, như cười mà không cười.

Thấy thế, đoàn người lập tức đều vùi đầu vào chuyện của mình, không nhìn Sơ Vân nữa.

Hạng Nhung khẽ khiêu mi, “Sơ Vân, em có thể ngồi ở đây xem.” Hắn chỉ chỉ một loạt ghế sát tường.

Sơ Vân gật đầu.

Khi tập luyện tiến hành, Sơ Vân mới biết được Hạng Nhung là thủ tịch đàn vi-ô-lông, hơn nữa, trình độ diễn tấu của hắn thật sự rất cao, trong đó có một đoạn rất rung động lại vô cùng hoàn mỹ.

Sơ Vân đột nhiên nhớ tới dàn nhạc của Lãnh Tuyệt Dật, mặc dù là hai phong cách diễn tấu hoàn toàn khác biệt, nhưng có thể đánh động tâm con người. Cúi đầu nhìn tay mình, giờ khắc này, cậu vô cùng nhớ nhung bộ trống, rất muốn sờ sờ dùi trống và mặt trống kia.

Thấy tất cả mọi người đắm chìm trong tiếng nhạc, Sơ Vân lặng lẽ chạy ra ngoài.

Sau đó, đợi Hạng Nhung xong giai đoạn luyện tập đầu tiên, mới thình lình phát hiện nhóc con hắn mang đến đã không thấy, lập tức dở khóc dở cười, chỉ có thể đỡ trán thở dài. Thầm đoán, có lẽ Sơ Vân cảm thấy quá nhàm chán?

……

Hôm nay tuyệt đối là ngày hắc sát của cậu!

Sơ Vân đang bị hai tên nào đó kéo đi, vô cùng, vô cùng, vô cùng khẳng định!

Cậu chuồn êm khỏi phòng thanh nhạc, vừa mới chuyển xuống thang lầu, trước mặt liền đụng phải hai người, hơn nữa, hai người kia còn đang liếc mắt đưa tình, đúng là hai người cậu mới nghĩ đến – Tịch Nguy và Trì Thanh Giáo!

“Hừm hừm, Tiểu Sơ Vân, sao cậu lại ở khu vực của cao trung?” Tịch Nguy mắt sắc, thoáng cái liền nhìn thấy Sơ Vân chuẩn bị cấp tốc chạy trốn, vươn tay dài ra, liền túm lấy cổ áo người nào đó.

Sơ Vân đáng thương liền giống con thỏ nhỏ bị người xách tai, muốn chạy cũng chạy không thoát, chỉ có thể cười gượng chào hỏi.

“Đã trùng hợp như vậy, liền cùng đến ổ luyện tập a!” Trì Thanh Giáo lấy hai hộp sữa trái cây từ ba lô sau lưng, đưa cho Sơ Vân một hộp, “Vị quýt, muốn uống không?”

Cái gọi là ổ, chính là chỉ tầng hầm cách âm kia.

“Không muốn.” Sơ Vân lập tức cự tuyệt, nói thật, cậu không thích sữa, vừa nhìn đã cảm thấy ghét, là bản năng chán ghét.

“Ai? Uống rất ngon, không biết hưởng thụ!” Trì Thanh Giáo trừng lớn mắt, cắn ống hút, hàm hồ nói.

Vậy cậu tự uống đi! Sơ Vân nhăn nhăn mũi, hơi nghiêng người qua phía Tịch Nguy, né tránh bàn tay ma quái của Trì Thanh Giáo

“Tiểu Sơ Vân, sao cậu lại ở cao trung?” Tịch Nguy một tay ôm vai Trì Thanh Giáo, để sát mặt vào, hút sữa trái cây trong tay hắn.

“Là ngoài ý muốn.” Sơ Vân không nhiều lời.

“……” Tịch Nguy và Trì Thanh Giáo nhìn thoáng qua nhau, nhẹ nhàng nhún nhún vai, cũng không hỏi tiếp.

Muốn nói hôm nay thật là ngày rủi của Sơ Vân, ba người bọn họ mới ra cửa chính, liền gặp thân ảnh thon dài vô cùng quen mắt đứng đối diện của chính của khu cấp 2.

“Sơ Sơ!” Lãnh Tuyệt Dật liếc mắt liền nhìn thấy Sơ Vân, lông mi giương lên, chạy nhanh tới, “Sao cậu đi cùng hai người này?” Nhấc chân liền muốn đá Tịch Nguy cùng Trì Thanh Giáo, nhưng hai người lưu loát né tránh.

“Ngoài ý muốn.” Sơ Vân cũng chỉ có những lời này.

“Tôi nghĩ cậu đến chỗ Ly Diên, gọi điện thoại qua mới biết không có, phòng học và câu lạc bộ nhu đạo cũng không tìm được cậu, còn tưởng cậu bị ông chú háo sắc dụ dỗ, làm tôi sợ muốn chết.”

Lãnh Tuyệt Dật từ phía sau ôm cổ Sơ Vân, xoa tóc cậu, lại làm bộ muốn ghìm chặt cổ nhỏ của cậu.

“Tôi không phải trẻ con năm tuổi.” Dụ dỗ cái gì chứ! Sơ Vân vội vàng bắt lấy cánh tay Lãnh Tuyệt Dật, lòng bàn tay lập tức truyền đến đau đớn, không khỏi hô nhẹ một tiếng.

“Sơ Sơ, tay của cậu làm sao vậy?” Lãnh Tuyệt Dật nhíu mày, cầm cổ tay Sơ Vân, nhìn kỹ.

Lúc này Tịch Nguy và Trì Thanh Giáo mới chú ý tới bàn tay bị thương của Sơ Vân, vừa rồi Sơ Vân đều rụt tay trong ống áo, cho nên bọn họ xem nhẹ. Hiện tại, không khỏi cảm thấy có chút áy náy.

“Đây là băng vải quấn lúc luyện tập nhu đạo.” Sơ Vân vô tội chớp mắt mấy cái.

“Lừa gạt quỷ!” Lãnh Tuyệt Dật khiêu mi, để sát vào chóp mũi cậu, “Luyện nhu đạo cần quấn băng vải ư? Đâu phải thủ đạo chứ, còn có, nếu không bị thương, sao lại đau?”

“……” Sơ Vân giật nhẹ khóe môi, bất đắc dĩ than nhẹ, “Chỉ là không cẩn thận ngã xuống, trầy xước một chút da, băng bó quá khoa trương mà thôi!”

Câu này là sự thực, vốn bác sĩ đẹp trái tóc dài kia còn định biến hai tay cậu thành cái bao, nhưng cậu khăng khăng từ chối.

Ai! Lãnh Tuyệt Dật cũng thở dài, “Sơ Sơ, hôm nay đừng theo chúng tôi đến ổ, trở lại ký túc xá a.”

“…… Được rồi.” Dù sao cũng không thể đánh trống.

Lãnh Tuyệt Dật bảo nhóm Tịch Nguy đi trước, hắn đưa Sơ Vân về phòng, dặn dò n điều, cảm thấy không bỏ sót cái gì, mới rời đi.

Gian phòng yên tĩnh lại, Sơ Vân nặng nề thở dài. Tất cả mọi người gọi Lãnh Tuyệt Dật là vườn trường ác sát, nhưng cậu thấy, hắn chính là lão mẹ lằng nhằng, nói cách khác, kỳ thật mọi người đều bị diện mạo và biểu hiện của Lãnh Tuyệt Dật lừa gạt?

Điện thoại đầu giường đột nhiên rung lên, là tin nhắn.

Sơ Vân cắn cắn môi, có cảm giác, là Thiệu Mục Vân gửi tới.

Mở ra xem, quả nhiên.

[Ta đi công tác đã trở lại, cuối tuần này chúng ta gặp nhau nhé?]

Sơ Vân chậm rãi ngã xuống giường, muốn cự tuyệt, rồi lại không có lý do hoàn hảo; Hơn nữa, nếu cậu cự tuyệt, chắc chắn Thiệu Mục Vân sẽ tìm người điều tra lý do của cậu có phải thật không, cậu hiểu rất rõ người đàn ông kia.

[Được] Bất đắc dĩ, chỉ có thể trả lời như thế.

[Vậy chiều thứ sau ta tới đón con] Thiệu Mục Vân hồi âm rất nhanh.

[Ừm]

Nhấn nút gửi, nhắm mắt, Sơ Vân cảm thấy vô cùng mỏi mệt. Lúc Liêu Y Phàm còn sống, ở bên Thiệu Mục Vân là mộng tưởng gần như xa vời; Mà hôm nay, lại trở thành gánh nặng, cực độ muốn thoát đi.

Mà hết thảy mê loạn này, khi nào mới có thể chấm dứt triệt để?

Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Sơ Vân giật mình, đoán không ra là ai. Trên cơ bản, từ sau khi ở cùng phòng với Lãnh Tuyệt Dật, đàn anh dám đến trêu chọc cậu đã tuyệt tích!

Nghi hoặc đứng dậy mở cửa, đợi cậu thấy rõ người tới, thoáng cái ngây ngẩn cả người, ngơ ngác mở to mắt, không ngờ sẽ là người đàn ông này — Tả Khiêm Lẫm!

“Hừm, nhóc con!” Tả Khiêm Lẫm nở nụ cười tươi rói, cúi người ghé sát mặt Sơ Vân, hiển nhiên, tâm trạng lúc này của hắn siêu tốt.

“Anh…… Sao anh ở đây?” Nửa ngày Sơ Vân mới tìm lại thanh âm của mình, hơn nữa, sao người đàn ông họ Tả này lại ăn mặc như vậy?

Chỉ thấy mái tóc chạm vai của hắn được quy củ vuốt về phía sau, kính vuông mắt to trên sống mũi làm giảm đi ba phần đẹp đẽ, một thân tây trang màu tối vô cùng cũ kỹ, có vẻ lạc hậu, mà phù hiệu trên ngực lại là giáo viên học viện Y Phong.

Người này…… Chẳng lẽ……

“Không muốn cho anh vào ư, nhóc con?” Tả Khiêm Lẫm khiêu mi, nhìn lướt qua bảng tên trên cửa, thầm nghĩ, tiểu quỷ họ Lãnh lại xuống tay trước, đem Sơ Vân vào ổ của hắn, thiết!

Sơ Vân dịch người, để Tả Khiêm Lẫm vào trong phòng, “Anh……”

“Nhóc con, từ hôm nay trở đi, anh sẽ chú ý em, hiện tại anh là……” Tả Khiêm Lẫm cười tủm tỉm giơ phù hiệu trên ngực, “Giáo viên tiếng Anh cấp 2 của học viện Y Phong, kiêm quản lý ký túc xá khu A!”

Hắn ghé sát khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Vân, cười hì hì, “Thế nào, vui vẻ chứ?”

Vui vẻ? Không, một chút cậu cũng không vui vẻ! Ngược lại, cậu cảm thấy cậu cực độ không may!

Sơ Vân thầm kêu trong lòng, rất muốn té xỉu, vốn một Lãnh Tuyệt Dật đã khiến cậu khó đối phó rồi, bây giờ lại thêm một người, ông trời nha, muốn đùa chết cậu ư?

Mà nhìn cái miệng nhỏ nhắn mân lại của Sơ Vân, cùng biểu lộ khóc không ra nước mắt, Tả Khiêm Lẫm vô cùng vui vẻ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play