Vì sao Thiệu Mục Vân lại ở đây?

Đầu Liêu Y Phàm hỗn loạn, đủ tư vị đan xen trong lòng khiến cậu khổ sở, chỉ có thể nhắm mắt lại, không nhìn không nghe.

Đối với cậu, câu mà Thiệu Mục Vân nói trong thư phòng hôm đó như mới vang lên bên tai, khắc cốt ghi tâm khiến toàn thân cậu phát lạnh. Sống lại, vốn tưởng rằng cuộc đời này sẽ không còn gặp hắn, cậu có thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích, nhưng không ngờ chỉ chợp mắt một lát, hai người lại lần nữa gặp nhau.

“Làm sao vậy, Luyến Y, đau chỗ nào ư?” Thiệu Mục Vân nhẹ nhàng xoa gò má của Liêu Y Phàm, khuôn mặt tuấn dật luôn hiện lên ôn nhu.

Liêu Y Phàm theo bản năng nghiêng đầu, khó khăn tránh thoát đụng chạm của hắn, sau đó nhẹ nhàng xoay thân thể, quay lưng về phía Thiệu Mục Vân, cố gắng bình phục cuồng loạn trong lòng.

Dần dần, tâm trạng bình tĩnh lại, đúng a, dù lúc này hai người gặp lại nhau thì sao, tất cả đã không còn, người trước mặt cũng không quen biết!

Thiệu Mục Vân cười khẽ, “Luyến Y, giận dỗi sao, vì anh không tới thăm em ư?” Hắn lấy tay xoa nhẹ gáy Liêu Y Phàm, “Kỳ thật mỗi ngày anh đều đến, chỉ là Luyến Y luôn ngủ. Ừm, tóc đã dài ra một chút, khoảng 5 cm?” Ngắn ngủn, mềm mại.

Liêu Y Phàm vẫn không phản ứng, như là đang ngủ!

“Luyến Y, kỳ thật…… Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, Luyến Y đang ngủ nên không biết, hơn nữa Luyến Y cũng còn nhỏ, không hiểu……” Thanh âm Thiệu Mục Vân đột nhiên trầm thấp, hắn thu tay lại, xoa mi tâm của mình, lặng lẽ thở dài.

Liêu Y Phàm đưa tay lấy bút cùng bảng viết đầu giường, ngủ một giấc thân thể đã khá lên, không còn vô lực, chỉ yết hầu và chân phải hơi đau mà thôi.

Vết thương trên đầu cũng đã không đau, trước đó bác sĩ đeo kinh xoa đầu cậu nên cậu mới biết được đầu mình bóng lưỡng. Không rõ vì sao thiếu niên này bị thương nghiêm trọng như vậy, tai nạn xe cộ ư?

Liêu Y Phàm vừa nghĩ vừa viết mấy chữ, sau đó xoay tay ném cho người đàn ông phía sau lưng xem.

“Viết cái gì? Tôi, không, nhớ rõ, anh, là, ai.” Thiệu Mục Vân cố gắng đọc chữ viết uốn éo trên bảng, sau đó kinh ngạc khiêu mi, “Luyến Y, em không nhớ anh?” Trong thanh âm mang theo chút kinh hoảng khó có thể phát giác.

Liêu Y Phàm không phản ứng, tỏ vẻ khẳng định. Hiện giờ cậu thật sự không muốn nhớ lại quá khứ, nếu quên đi thì tốt, nhưng, lại chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng. Mà đối với thiếu niên bị cậu chiếm giữ thân thể, cậu hoàn toàn không biết gì cả.

Cậu chưa từng nghe Thiệu Mục Vân nói đến thiếu niên gọi là Luyến Y này, nhìn độ quan tâm của Thiệu Mục Vân dành cho thiếu niên, hẳn bọn họ đã sớm quen biết, mà giờ cậu sống lại, chỉ có thể tạm thời phủ bụi mọi thứ, làm trí nhớ trỗng rỗng, bắt đầu lưu trữ lại.

“Luyến Y!” Thiệu Mục Vân có chút vội vàng trở người Liêu Y Phàm, lại đối diện với đôi mắt lạnh lùng của cậu, trong đó chỉ có xa lạ và bình tĩnh, khiến hắn kinh hoàng. Hắn nhẹ buông tay, ngồi xuống ghế, lẩm bẩm, “Luyến Y, em thật sự không nhớ rõ anh?”

Liêu Y Phàm lẳng lặng nhìn hắn, không để lộ một tia cảm xúc, lại âm thầm kinh ngạc, hóa ra Thiệu Mục Vân luôn tự tin mạnh mẽ cũng có lúc biểu lộ mất mát như vậy ư? Thiếu niên này có vị trí quan trọng trong lòng hắn đến thế sao?

Trái tim khẽ co rút đau đớn, Liêu Y Phàm nhanh chóng hạ mi mắt, che đi chua xót.

Thiệu Mục Vân không chú ý tới vẻ ảm đạm của Liêu Y Phàm, hắn đang tiêu hóa tin tức chấn động kia. Hắn chưa từng nghĩ tới, Luyến Y hắn luôn che chở, khi tỉnh ngủ lại không nhớ hắn!

Luyến Y thích kề cận hắn, luôn khờ dại cười với hắn, trong một đêm liền biến mất, trước mắt chỉ có Luyến Y dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn!

Tại sao như vậy? Chẳng lẽ Luyến Y cũng muốn rời khỏi hắn? Không, không thể, hắn tuyệt đối không buông tay lần nữa!

Ánh mắt Thiệu Mục Vân có chút cuồng loạn, hắn đột nhiên vươn tay bóp chặt cổ Liêu Y Phàm, đang muốn dùng lực, nhưng chạm đến yết hầu lạnh buốt kia, dừng lại.

Ánh mắt chậm rãi dời lên, từ cằm, lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cuối cùng dừng lại trong đôi mắt trầm tĩnh như nước.

Thiệu Mục Vân âm thầm cắn chặt răng, mồ hôi lấm tấm trên trán, như đang vất vả đấu tranh, hô hấp cũng dần dần nặng nề, nhưng cuồng loạn trong mắt đã từ từ mất đi. Hắn buông lỏng tay, đứng dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa thật mạnh!

Liêu Y Phàm nhẹ nhàng thở phào, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cậu nhìn thấy bộ dáng cuồng loạn của Thiệu Mục Vân! Chuyện “Luyến Y” không hề nhớ hắn, đối với hắn lại đả kích lớn thế ư?

Ha ha, hóa ra, cảnh ngộ thật không giống nhau, tựa như bảo thạch và phế thải, một cái được cẩn thận che chở, còn một cái là rác rưởi bị ghét bỏ dẫm nát dưới bàn chân.

Liêu Y Phàm nhắm mắt lại, mặt không biểu tình, hai tay vô thức nắm chặt, móng tay đâm thật sâu vào da thịt, ngay cả đau đớn khi kim đâm vào lưng cũng không thèm để ý.

……

Cửa phòng lại lần nữa mở ra, Liêu Y Phàm mở hai mắt nhìn sang, là người phụ nữ trước kia gặp qua, bà Lâm, trong ngực ôm một túi quýt, trên tay phải là bình nước. Vì vậy cậu khẽ cau mày, cố gắng ngồi dậy.

“A, Tiểu Y, đừng lộn xộn, vết thương còn chưa lành!” Bà Lâm vội vàng thả đồ trong tay, muốn đỡ Liêu Y Phàm nằm xuống.

Liêu Y Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, giữ chặt cánh tay của bà, để bà ngồi xuống ghế.

Người phụ nữ này, cậu có chút áy náy, bởi vì cậu không phải Luyến Y mà bà luôn chờ mong tỉnh lại, nhưng không thể nói sự thực, nên chỉ có thể che giấu. Cầm bảng qua, xiêu vẹo viết xuống mấy chữ: Thực xin lỗi bà, cháu không nhớ rõ!

Bà Lâm cúi đầu nhìn, môi giật giật, nhưng không nói gì.

Một lát sau, mới ngẩng đầu cười hòa ái: “Không sao, Tiểu Y chính là Tiểu Y, chỉ cần bà nhớ rõ là được!”

『 Thực xin lỗi 』 Liêu Y Phàm viết, thật sự xin lỗi.

“Tiểu Y không cần để ý, chỉ cần khỏe mạnh, so với cái gì cũng tốt.” Bà Lâm xoa gò má Liêu Y Phàm, “Đúng rồi, bác sĩ nói, Tiểu Y có thể ăn một chút thức ăn lỏng, bà liền nấu súp bồi bổ cho cháu, phải uống nhiều mới nhanh khỏe!” Nói xong, đứng dậy lấy súp.

Liêu Y Phàm sờ sờ dụng cụ cố định trên cổ, nhìn bóng dáng bận rộn của người phụ nữ, mắt đột nhiên ẩm ướt.

Kiếp trước, cậu là cô nhi, không có thân nhân, bạn bè cũng không, về sau cậu chỉ vây quanh Thiệu Mục Vân n, cho nên chưa bao giờ hưởng thụ cái gọi là thân tình, bây giờ thấy có người quan tâm mình, lòng liền cảm động.

“Đến, Tiểu Y, bà đút cho cháu!” Bà Lâm bưng chén, cẩn thận thổi nguội thìa súp, đưa đến bên miệng Liêu Y Phàm.

Liêu Y Phàm sửng sốt một chút mới há miệng uống, gò má cũng nhiễm đỏ ửng nhàn nhạt. Được đối xử như một đứa trẻ, đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp, bởi vậy không cách nào kiềm chế thẹn thùng. Cậu muốn tự tay uống, lại bị ngăn.

“Không nên không nên, Tiểu Y còn chưa khỏe, đến, ngoan ngoãn.” Bà Lâm cẩn thận đặt tay của Liêu Y Phàm sang bên cạnh, sau đó tiếp túc đút cho cậu.

Liêu Y Phàm vừa đỏ mặt vừa uống.

Đánh giá bà Lâm ở khoảng cách gần mới đột nhiên phát hiện, mắt của bà không giấu được lo lắng và mỏi mệt.

Chắc hẳn bà không nghỉ ngơi thật tốt đã lâu, Liêu Y Phàm nghĩ ngợi, liền đưa tay ngăn động tác của bà Lâm. Lấy bảng qua, ghi,『 bà cũng uống 』, chỉ chỉ chén súp.

Bà Lâm giật mình, sau đó cảm động nở nụ cười, “Tiểu Y ngoan, bà không sao, không cần.”

『 Không được 』.

“Được rồi, được rồi, bà cũng uống.” Mắt bà Lâm ươn ướt, uống một ngụm súp nhỏ, sau đó tiếp tục đút cho Liêu Y Phàm.

『 Bà nội, có thể nói nói chuyện của cháu không?』 Liêu Y Phàm muốn biết tình huống của mình hiện nay.

“Chuyện của Tiểu Y?” Bà Lâm nghĩ nghĩ, Tiểu Y không nhớ rõ, nên nói đơn giản, vì vậy vừa quấy súp vừa nói khẽ: “Tiểu Y tên là Luyến Y, Thiệu Luyến Y, năm nay 13 tuổi, trung học năm hai, cũng là cháu trai ngoan nhất của bà!”

Thiệu…… Luyến Y? Liêu Y Phàm đột nhiên có dự cảm không tốt, cậu khẽ nhíu mày, nhanh chóng viết 『 Cháu họ Thiệu? Tên viết thế nào 』 sẽ không phải là……

“Cái này a……” Bà Lâm buông chén, cầm bảng, sau đó viết xuống hai chữ『Luyến Y 』, đồng thời nói: “Bởi vì Tiểu Y là đứa trẻ ngài Thiệu nhận nuôi! Tiểu Y không nhớ rõ, bà là viện trưởng của Phúc Tâm Phúc Lợi viện, trong viện có rất nhiều đứa trẻ, tên của Tiểu Y vốn là Sơ Vân, được ghi trong tã lót của cháu, nhưng ba năm trước đây, ngài Thiệu nhận nuôi Tiểu Y, liền sửa lại tên!”

『 Luyến Y 』

Nhìn hai chữ rõ ràng này, trong lòng Liêu Y Phàm hỗn loạn, đây là ý gì?

Vừa định hỏi “Ngài Thiệu” kia có phải người cậu đang nghĩ đến hay không, liền nghe bà Lâm nói: “Lúc nãy Tiểu Y không thấy ngài Thiệu ư? Bà trở về nấu súp, ngài ấy còn đang ở đây, bảo muốn chờ cháu tỉnh lại. Ngày hôm qua ngài ấy nghe nói Tiểu Y tỉnh, lập tức từ Đức bay về!”

Quả thế? Liêu Y Phàm thật muốn ngửa đầu cười to, rốt cuộc Thiệu Mục Vân có tâm tư gì? Tại sao phải nhận nuôi một đứa trẻ, còn đổi tên như vậy?

Nhưng, Liêu Y Phàm tự giễu giật nhẹ khóe miệng, cậu sai lầm đã đủ nhiều, cho nên cậu không hy vọng xa vời gì nữa, mặc kệ Thiệu Mục Vân nghĩ thế nào, cũng đã không liên quan tới cậu.

『 Cháu không nhớ rõ hắn 』 Liêu Y Phàm bình tĩnh viết.

“……” Bà Lâm dừng một lát, mới nói khẽ: “Tiểu Y, dù thế nào, ngài Thiệu cũng là cha nuôi và người dám hộ của cháu!” Hiện tại không nhớ, nhưng cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng, huống chi người kia yêu thương Luyến Y như vậy, ngay cả phòng bệnh đặc biệt cũng do hắn sắp xếp.

Lúc Tiểu Y hôn mê, hắn rảnh liền đến thăm Luyến Y, đối với một đứa trẻ không cùng dòng máu, có thể tận tâm tận lực che chở đến thế, Tiểu Y thật hạnh phúc a.

Trước kia Tiểu Y thường xuyên nhắc đến tên hắn, cũng rất thân cận với hắn, mỗi lần gặp mặt trở về đều có thể cười ba ngày. Dù hiện tại không khôi phục trí nhớ, nhưng ràng buộc không đơn giản mà đứt rời.

Cha nuôi…… Ư? Liêu Y Phàm yên lặng thở dài, từng cho rằng tự sát có thể chấm dứt hết thảy, không ngờ Diêm vương không thu cậu, lại để cậu kéo dài tính mạng; Từng cho rằng lần này có thể bắt đầu cuộc sống mới, ai ngờ quanh đi quẩn lại một vòng lớn, cậu vẫn trở về nguyên điểm xuất phát.

Như vậy, ông trời cho cậu sống lại làm gì? Chỉ muốn cười nhạo tình cảnh thảm thương của cậu thôi ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play