Biên tập | Kỳ Lam



“Nghiên Hàm nhất định sẽ không từ chối, đúng không? Mau gọi cha mẹ đi —–” Diệp Lăng Vân không ngừng thúc giục.

“….” Biết rõ tiếng cha mẹ trong lời Diệp phu nhân cùng cha mẹ theo lời Diệp Lăng Vân hàm ý khác nhau rất lớn, Hàn Nghiên Trầm hé miệng vài lần, nhưng vẫn không gọi ra được một tiếng.

Diệp phu nhân thất vọng nhìn về phía Diệp Thanh Dương, Diệp Thanh Dương vỗ nhẹ bờ vai của bà, an ủi nói: “Đừng để tâm, Hàm nhi mấy năm qua cũng không dễ dàng gì.”

Diệp Lăng Vân thì ghé vào bên tai Hàn Nghiên Trầm nhẹ giọng nói: “Nghiên Hàm, chúng ta đã nói rõ trước rồi mà, nghe lời ta, mau gọi đi —–“

Nhiệt khí nhẹ nhàng thổi tới bên tai Hàn Nghiên Trầm, khiến cho y cảm thấy nóng bừng.

Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thất vọng của Diệp gia nhị lão, y cuối cùng khẽ cắn môi, mở miệng nói: “Cha, mẹ.” Đợi đến lúc gọi xong, cảm thấy cả khuôn mặt đều nóng bỏng, không khỏi cúi đầu.

Diệp phu nhân kinh ngạc vô cùng, vui vẻ nói: “Hàm nhi —– Hàm nhi ngoan của ta!”

Diệp Lăng Vân đău tay lấy một chén trà nhỏ bên cạnh đặt vào tay Hàn Nghiên Trầm, nói: “Mau kính một ly trà đi.” Nhân tiện lại thì thầm nói, “Đây là quy củ.”

“Ngươi ——” Hàn Nghiên Trầm dưới đáy lòng âm thầm mắng, cắn răng, vẫn tiếp nhận chén trà nhỏ, kiên định nói: “Cha, mẹ, dùng trà.”

Diệp phu nhân không nghĩ nhiều như vậy, vui vẻ mà tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm, đáp lời: “Hàm nhi, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà, cùng Lăng Vân tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau, càng phải chiếu cố chính mình, không nên làm chuyện khiến cha mẹ lại lo lắng nữa.”

“Vâng.” Hàn Nghiên Trầm khó khăn đáp từng câu, trong lòng kỳ thực đã xấu hổ muốn chết.

Y hung hăng trừng mắt liếc Diệp Lăng Vân một cái, lại phát hiện Diệp Lăng Vân đang ở bên cạnh nhìn mình, con mắt vui vẻ đã híp thành một đường, không khỏi càng thêm bực tức, trên mặt đỏ ửng, cũng không biết là xấu hổ hay là buồn bực nữa.

Diệp Thanh Dương ở bên cạnh nhìn, nhíu mày, tựa hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy không tìm ra vấn đề ở chỗ nào.

Đêm trừ tịch này Diệp gia cả nhà sum hopl, lại nhận thêm Trầm tiểu công tử làm nghĩa tử, Diệp gia từ trên xuống dưới hiển nhiên đều vô cùng vui mừng, ước chừng nháo đến canh năm mới tản đi.

Diệp Lăng Vân uống không ít rượu, đi lại ngã trái ngã phải.

Hàn Nghiên Trầm lo lắng, liền đưa hắn trở về phòng.

Đem Diệp Lăng Vân đỡ đến trên giường đắp chăn cẩn thận, Hàn Nghiên Trầm xoay người dự định quay về gian phòng chuẩn bị tạm thời cho mình, không ngờ bị Diệp Lăng Vân một phen giữ chặt cánh tay, thoáng cái liền bị kéo tới giường, đang nằm trên người Diệp Lăng Vân.

Diệp Lăng Vân hừ một tiếng, đem đầu Hàn Nghiên Trầm kéo xuống, hé miệng liền hôn.

Hàn Nghiên Trầm nghĩ đang ở Diệp gia, sợ bị người trông thấy, cố sức giãy dụa. Tiếc rằng Diệp Lăng Vân uống có phần hơi nhiều, khí lực vô cùng lớn, liều mạng không để tâm gì, y làm thế nào cũng tránh không thoát, ngược lại càng vùng vẫy càng khiến Diệp Lăng Vân sinh hứng thú, dứt khoát một phen kéo tuột áo y.

Liều mạng tránh né bàn tay Diệp Lăng Vân đang vói vào trong vạt áo y tác quái, Hàn Nghiên Trầm thở hổn hển nói: “Lăng Vân, dừng tay. Nơi này là Diệp gia ——- ngươi, đừng —— A!!!”

Diệp Lăng Vân dùng vài phân thần trí còn xót lại nói: “Diệp gia thì làm sao, nơi này cũng là nhà của ngươi. Trà làm dâu cũng đã mời qua, ngươi là người của ta.” Nói xong đem cả người Hàn Nghiên Trầm kéo vào trong chăn, tiếp tục khai mở.

“A —– Ngươi —– nếu như bị nhìn thấy, không nên ——“

Diệp Lăng Vân thoắt một cái đã dập tắt ánh nến, hôn y nói: “Nghiên Hàm, ta yêu ngươi. Ta vĩnh viễn đều không thấy đủ —-“

“Lăng Vân….” Hàn Nghiên Trầm thở dài, vì câu thổ lộ này của hắn mà cũng động tình. Bất kể đã nghe qua bao nhiêu lần, y vẫn không cách nào kháng cự lại ôn nhu này.

Nơi này là Diệp gia, nếu Diệp Lăng Vân đã không sợ, vậy thì y có gì để lo lắng.

Nghĩ như vậy, y chủ động đem hai chân quấn lên lưng Diệp Lăng Vân, cố gắng nâng thắt lưng nghênh hợp.

Diệp Lăng Vân cảm nhận được sự đáp lại của người dưới thân, càng thêm nhiệt tình bức thiết.

————–

Bọn họ cứ như vậy ban ngày thì dạo quanh phụ cân thành Hàng Châu, đêm xuống lại xuân tiêu trướng noãn, chớp mắt đã qua mười lăm tháng giêng.

Cũng may Hàn Nghiên Trầm cự tuyệt ý tốt phái hạ nhân đến của Diệp phu nhân, Diệp Lăng Vân cũng không cần tới hạ nhân hầu hạ, nhiều ngày trôi qua vẫn không có ai phát giác hai người bọn họ vẫn luôn qua đêm cùng nhau.

Hai người bàn bạc dự định đi Tuyết sơn ở cực bắc thăm thú, liền bái biệt Diệp gia nhị lão, cũng từ đó hàng năm đều quay về đây đón năm mới.

Diệp phu nhân tuy rằng luyến tiếc, nhưng con trai lớn cũng không thể luôn giữ bên người, đành lòng cho phép, trước khi xuất môn ngày ngày đều dặn dò, muốn bọn họ nhất định phải chăm sóc chính mình.

Năm tháng vội vàng qua.

Mắt thấy Diệp Lăng Vân cùng Hàn Nghiên Trầm tuổi tác mỗi năm mỗi lớn, nhưng chung quy không thấy bọn họ nói đến chuyện nữ nhi, việc thú thê, Diệp phu nhân dần dần lo lắng không yên.

Trước là vì bọn họ gặp phải chuyện hung hiểm, ở Miêu Kim Cốc tìm được đường sống trong chỗ chết, sợ là nhất thời không có tâm tình gì, Diệp phu nhân cũng không đề cập đến.

Sau lại nghĩ đến Tô Tưởng Dung đã chết, nàng cùng Diệp Lăng Vân từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau cảm tình không tồi, sợ là Diệp Lăng Vân tức cảnh sinh tình, Diệp phu nhân cũng không đề cập đến.

Sau nữa bọn họ đều gần tuổi ba mươi, danh khí bên ngoài, trên giang hồ mà nói người đến thân hôn dắp đạp đổ cửa Diệp gia, Diệp phu nhân quyết định, chuyện này vô luận thế nào cũng phải nhắc tới.

Giao thừa năm nay, đợi Diệp Lăng Vân cùng Hàn Nghiên Trầm về được một hồi, Diệp phu nhân nói thẳng: “Lăng Vân, Hàm nhi, các con cũng đã trưởng thành rồi, thích kiểu nữ tử thế nào, nói cho mẹ một chút, năm tới thì đem chuyện này ra quyết định đi.”

Diệp Lăng Vân cùng Hàn Nghiên Trầm liếc nhìn nhau, Diệp Lăng Vân nói: “Mẹ, không phải con đã nói rồi sao, con muốn chăm sóc Nghiên Hàm cả đời.”

Diệp phu nhân nói: “Mẹ cũng đồng ý mà, nhưng chuyện này cùng chuyện kết hôn cũng không ảnh hưởng. Về sau có nhiều thêm hai người ở bên chăm sóc cho các con không phải tốt hơn sao? Hàm nhi, nhất là con, con chính cốt nhục hậu nhân cuối cùng của Trầm gia rồi, bất hiếu có tam, đệ nhất là vô hậu đấy.”

Hàn Nghiên Trầm lại liếc mắt nhìn Diệp Lăng Vân, vẫn tiếp tục không lên tiếng.

Diệp Lăng Vân nói: “Mẹ, lúc con mang Nghiên Hàm trở về, không phải cha mẹ cũng đã gọi rồi sao, trà cũng kính rồi, con còn tưởng là, người cũng cha đều hiểu rõ rồi chứ.”

“Hiểu rõ cái gì?” Diệp phu nhân thực hoang mang.

Diệp Lăng Vân cầm tay Hàn Nghiên Trầm, mười ngón nắm chặt, kiên định nói: “Mẹ, con đã quyết định cùng Nghiên Hàm ở bên nhau, nắm tay nhau trải qua cả đời, quyết không phụ y!”

Hàn Nghiên Trầm mặc hắn nắm tay, cúi đầu không dám nhìn Diệp phu nhân.

Diệp phu nhân biết được cũng tốt, trong lòng y rất áy náy, biết rõ loại sự tình này vốn không dung hậu thế, sợ là không có mấy người có thể tiếp nhận được.”

“…” Diệp phu nhân sửng sốt hồi lâu, có phần hiểu được ý tứ của đứa con, lại có chút không rõ, hé miệng nhưng lại không nói nên lời, hồi lâu lẩm bẩm nói: “Lăng Vân, Hàm nhi…. các con, các con???”

Hàn Nghiên Trầm cúi đầu càng thấp hơn, hổ thẹn nói: “Mẹ —– chúng con —–“

Diệp phu nhân lần đầu tiên cảm thấy tiếng mẹ này nghe vào tai lại có phần chói tai như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play