Biên tập: Kỳ Lam

….

Diệp Lăng Vân sau khi dùng nội lực hướng phương hướng Hàn Nghiên Trầm rời đi hô to, thoát lực nằm tại chỗ nghỉ ngơi, nghe phương xa động tĩnh truyền lại, rốt cục không còn nghe được nữa, bình tĩnh lại. Hắn biết Hàn Nghiên Trầm vô luận thế nào cũng sẽ không trở lại, thở dài một hơi, đứng dậy chuẩn bị quay về khách điếm.

Đột nhiên phía xa có người gọi: “Lăng Vân! Lăng Vân! Chờ ta một chút — “

Diệp Lăng Vân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một quý công tử tuấn dật đang từ xa chạy lại, cẩm y màu vàng, tóc buộc quan ngọc, trên gương mặt bạch ngọc là một đôi phương nhãn quang mang lưu chuyển, bên hông cài một ngọc cốt phiến. Hắn đứng trước Diệp Lăng Vân bình tĩnh, cười dài nói: “Thật vừa khéo, Lăng Vân sư huynh, nghe nói To gia gặp thảm biến, hào kiệt thiên hạ mấy ngày gần đây tụ hội ở Diệp gia, cùng bàn đại sự. Đệ đặc biệt đến đây, xem có thể giúp gì một chút hay không.”

“Ngươi — Là a Ngọc?”

“? Lăng Vân sư huynh, mặc dù chúng ta quả thật đã lâu không gặp, nhưng cũng không phải là không nhận ra đuợc ta đi?” Cố Lưu Ngọc có chút cười không nổi, hoang mang nhìn Diệp Lăng Vân.

Diệp Lăng Vân cẩn thận đánh giá người trước mặt từ trên xuống dưới môt phen, rốt cục nhịn không được tiến lên, một phát giật ra vạt áo nghiêm cẩn của hắn, lộ ra cổ cùng xương quai xanh bạch ngọc.

“Ngươi?!” Cố Lưu Ngọc bất ngờ không kịp phòng ngự, lập tức lui về phía sau từng bước che đậy cẩn thận vạt áo, tức giận nói, “Lăng Vân huynh phát điên cái gì?!”

“Ai — ngươi thực sự là a Ngọc… không có gì, thất lễ rồi.” Diệp Lăng Vân nhìn phiến da dẻ trắng noãn sạch sẽ, xác định không phải, có phần thất vọng không nói nên lời.

Cố Lưu Ngọc truy vấn: “Cái gì thật hay giả? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Diệp Lăng Vân liền đem chuyện xảy ra mấy ngày nay giản lược nói với Cố Lưu Ngọc một lần, về chuyện tình giữ hắn cùng Hàn Nghiên Trầm trong đó thì bỏ bớt không đề cập tới, chỉ đơn giản nói, “Ta truy đuổi hắn đến đây, sau khi đã cùng hắn giao thủ, trên cổ hắn có lưu lại thương tích, cho nên vừa rồi mới làm thế với đệ, có chỗ thất lễ hi vọng đệ không để trong lòng.”

Cố Lưu Ngọc thấy trên người hắn có vết thương bị song đao cùng ám khí lưu lại, gật đầu nói, “Thì ra là thế. Nguyên nhân sự tình là như vậy, ta tất nhiên không trách huynh. Huynh cũng biết thân phận thật của người nọ? Người phương nào cư nhiên dám giả mạo ta, thủ đoạn lại cao minh như vậy, ngay cả Lăng Vân huynh cũng nhìn không ra?”

Diệp Lăng Vân chần chờ một chút nói, “Hắn là người của Miêu Kim Cốc, tại hỉ yến không thể giết chết cả nhà Tô gia, mới một đường đuổi tới đây. Về khách điếm trước đi, không biết tình hình Tô bá mẫu thế nào rồi, Tô đại ca cùng Tưởng Dung muội nhất định rất sốt ruột.”

Cố Lưu Ngọc phiền não nhíu mày, “Thật là phiền toái, cư nhiên lại cải trang thành bộ dáng của ta đi giết người, hi vọng Tô đại ca không hiểu lầm ta —— “

“Ta sẽ giúp đệ làm chứng.” Diệp Lăng Vân vỗ vỗ bả vai hắn, cùng Cố Lưu Ngọc thi triển khinh công chạy về khách điếm.

Tại khách điếm, Tô Tưởng Dung nhào vào trên người Tô phu nhân gào khóc. Tô phu nhân trên ngực cắm một lưỡi dao sắc bén, khuôn mặt trắng bệch, đã không còn hơi thở. Tô Kỳ Dung vỗ về vai nàng, không nói lời nào trấn an muội muội, chính mình hai tròng mắt cũng đỏ hoe.

Hai người nghe thấy tiếng bước chân, nhất tề ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, thấy Diệp Lăng Vân tiến vào, Tô Tưởng Dung lập tức vội vã hỏi han, “Hung thủ kia đâu? Có bắt được không?”

Diệp Lăng Vân lắc đầu, chỉ vào vết thương trên người mình nói, “Đã cùng hắn giao thủ, đáng tiếc lại để hắn chạy thoát rồi. Tô bá mẫu thế nào rồi?”

Tô Tưởng Dung nghe vậy vừa thật vọng vừa thương tâm, không khởi lớn tiếng khóc rống lên.

Tô Kỳ Dung nhìn nương một chút, lại quay ra nhìn Diệp Lăng Vân, yên lặng mà lắc đầu, khuôn mặt bi thống.

Diệp Lăng Vân lập tức hiểu, cũng không khỏi vạn phần khổ sở. Tô bá mẫu đem hắn đối đãi như con mình, sau lại vừa muốn đem Tưởng Dung gả cho hắn, đối với hắn rất thương yêu. Hắn không tiếng động tự vấn trong lòng: “Nghiên Trầm, nợ máu trên người ngươi lại thêm một phần, đây đến tột cùng là vi cái gì, khi nào ngươi mới nguyện ý cho ta biết hết thảy chân tướng?”

Tô Kỳ Dung mở miệng hỏi, “Người kia là ai? Đệ trước khi đi đã gọi hắn là Hàn cái gì, hắn có phải là thủ hạ của Huyết Nghiên công tử hay không?”

Diệp Lăng Vân cực kỳ hối hận lúc đó nhất thời xúc động gọi ra tên Hàn Nghiên Trầm, càng thêm buồn bực là Hàn Nghiên Trầm cư nhiên cũng thờ ơ không sợ mà thừa nhận tên cùng ý đồ đến, nhưng hắn nếu đã quyết định không hề trốn tránh tình cảm của chính mình, liền tự nhiên mà muốn vì y che giấu thân phận, bởi vậy chỉ đơn giản đáp, “Đại khái là vậy. Ta chỉ biết hắn tên là Hàn Nghiên Trầm, trước kia đã từng gặp qua một lần, cái khác cũng không rõ lắm. Nơi đây nguy hiểm không thể ở lâu, vì an toàn của Tưởng Dung, chúng ta nên lập tức tiến về Diệp gia, để các vị tiền bối chủ trì đại cục đi.”

Tô Kỳ Dung nhìn hắn một cái, gật đầu nói, “Được, chúng ta lập tức lên đường.”

Diệp Lăng Vân nói, “Chờ một chút, còn có một người. Vừa rồi trên đường trở về gặp một vị bằng hữu, liền mang hắn cùng trở về. A Ngọc, vào đi.”

Cố Lưu Ngọc chậm rãi xuất hiện tại cửa phòng, nhưng không có lập tức tiến vào.

Tô Tưởng Dung vừa nghe thấy tên này liền ngẩng đầu lên, chỉ vào Cố Lưu Ngọc khóc lớn, “A! Cứu mạng a —— Lăng Vân ca ca, hung thủ kia lại trở về, mau giết hắn vì cha nương báo thù!”

“Đây là?” Tô Kỳ Dung cũng có chút giật mình, đề phòng mà bảo hộ trước người muội muội.

Diệp Lăng Vân tiến lên trấn an Tô Tưởng Dung, ôn nhu nói, “Tưởng Dung muội đừng sợ, đây không phải là hung thủ vừa nãy, đây thực sự là Minh Nguyệt công tử Cố Lưu Ngọc. Muội tin tưởng Lăng Vân ca ca.” Nói xong lại đối Tô Kỳ Dung nói, “Ta đã kiểm tra qua, trên người hắn không có vết thương do cùng ta giao thủ để lại, là A Ngọc thật.”

Cố Lưu Ngọc bất đắc dĩ mà chắp tay đi vào nói, “Đây hẳn là Tưởng Dung muội muội đi, Tô đại ca, ta thật sự là oan a, thật vất vả mới gặp được giai nhân, không nghĩ tới còn chưa gặp mặt, nhưng lại bị người ta ụp cho một oan ức.”

Tô Kỳ Dung do dự đánh giá hắn hồi lâu, cuối cùng trầm tĩnh lại, miễn cưỡng cười cười nói, “Lưu Ngọc, không nên trách Tô đại ca đa tâm, địch trong tối ta ngoài sáng, mọi sự không thể không cẩn thận.”

Cố Lưu Ngọc cũng cười đáp lại, “Ta hiểu. Vậy chúng ta mau lên đường đi.”

Diệp Lăng Vân đem thi thể Tô phu nhân đặt vào một chiếc xe ngựa, bởi vì Tô Tưởng Dung vẫn đang liều chết không cho Cố Lưu Ngọc tới gần, đành phải để Cố Lưu Ngọc đi theo xe Tô phu nhân, bản thân thì đuổi theo xe huynh muội Tô thị, hướng Diệp gia xuất phát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play