Biên tập: Kỳ Lam



Đúng lúc đó, đột nhiên có vài đạo ám khí từ phía sau Diệp Lăng Vân phá không lao đến, trực tiếp đâm tới sau lưng hắn. Từ xa có thanh âm của nữ tử quát lên, “Buông thiếu chủ ra!” dùng tốc độ cực nhanh phi thân đến.

Diệp Lăng Vân vội vàng quay đầu nhìn, chứng kiến bàn tay Hàn Nghiên Trầm đặt sau đầu mình nhanh chóng xoay lại, lòng bàn tay hướng ra ngoài, xuất ra nội lực đem từng cái ám khí kia đánh rơi.

Hai đạo thân ảnh từ đằng xa phi như bay tới, đứng trước mặt bọn họ, hướng Hàn Nghiên Trầm thi lễ, đồng thời nói: “Bái kiến thiếu chủ.”

Hàn Nghiên Trầm đã rời khỏi vòng tay của Diệp Lăng Vân, gật đầu, ra hiệu cho bọn họ đứng dậy.

Người đến là một nam một nữ. Nàng kia mặc một thân y phục lục sắc, mi mục tú lệ, môi hồng đỏ thắm, hai bên có hai cái núm đồng tiền nhàn nhạt trên má, nếu như cười rộ lên nhất định rất xinh đẹp, đáng tiếc khuôn mặt lại mang đầy sương giá, khiến người ta tâm sinh sợ hãi không dễ dàng thân cận. Chính là tân nương ở hỉ yến đột nhiên ra tay giết Tô Viễn Dung kia —- Tố Khanh. Nàng lo lắng mà nhìn Hàn Nghiên Trầm từ trên xuống dưới, miệng nói: ”Thiếu chủ, vì sao lại thay hắn cản ám khí? Thương tích của người còn chưa dưỡng tốt đã một mình ra ngoài làm chuyện mạo hiểm như thế, còn không cho chúng ta theo, chúng ta đều lo lắng không yên! Người đứng một bên nghỉ ngơi một chút, để bọn ta thay người trả thù!”

Nam tử kia một thân trang phục đen tuyền, dung mạo mặc dù không tính là thập phần tuấn tú, nhưng cũng mày râm mắt to, tự thân có một cỗ anh khí hào hùng. Hắn nghiêm nghị đứng trước mặt Diệp Lăng Vân, tay cầm song đao, sắc mặt lãnh tuấn, lạnh giọng nói: “Cuồng đồ phương nào, cư nhiên dám ăn hiếp thiếu chủ nhà ta! Xem ra cắt xuống hai tay của ngươi, vì thiếu chủ trút giận!” nói xong liền vũ đông song đao tiến lên, thẳng hướng trước ngực Diệp Lăng Vân.

Diệp Lăng Vân vội vàng rút kiếm khỏi vỏ chống cự thế công điên cuồng của song đao, bất đắc dĩ nói: “Như thế nào một đám người đều ép ta xuất thủ? Vị huynh đệ kia, ta có vô tình xúc phạm thiếu chủ nhà ngươi, cũng không có ý cùng ngươi đánh, trước hết có thể ngừng tay nghe ta giải thích một chút không.”

Nam tử kia ngoảnh đầu liếc mắt nhìn Hàn Nghiên Trầm một cái, chỉ thấy y đang cùng Tố Khanh lạnh lùng đứng một bên xem chiến cuộc, nét mặt không chút biểu tình giống như thường lệ, cũng không có ý mở miệng, liền tiếp tục quay lại tấn công, miệng quát: “Ít nói nhảm! Tiếp chiêu!”

Chiêu thức của hắn sắc bén cuồng mãnh, tốc độ cực nhanh, song đao mang theo tiếng gió rít cuốn tới, chiêu chiêu đều không rời chỗ yếu điểm trước cổ Diệp Lăng Vân, thoáng chốc đao phong đã đem cổ Diệp Lăng Vân vẽ ra vài đạo vết máu nhàn nhạt. Diệp Lăng Vân không dám khinh thường, đành phải tập trung tư tưởng ứng chiến. Hắn xuất ra Tiêu Dao kiếm pháp gia truyền, dụng tâm qua kiếm, kiếm tùy ý mà đi, linh hoạt phiêu dật di động giữa quanh ảnh song đao sắc bén, tựa như lưu vân mãn nguyệt.

Đây chính là ‘Lăng Vân Kiếm’ nổi danh giang hồ, mà hắn còn chưa xuất toàn lực. Sau này nếu đối địch, người này quả thực là một kình địch! Thuộc hạ của mình công phu thế nào Hàn Nghiên Trầm đương nhiên rõ ràng, chứng kiến tình hình hai người giao đấu, y không khỏi âm thầm nhíu mày.

Tố Khanh cũng không ngờ tới với công phu của nam tử kia, cùng Diệp Lăng Vân đánh lâu như vậy cư nhiên còn không thắng được, thậm chí mơ hồ rơi xuống hạ phong, nàng khẽ nói với Hàn Nghiêm Trầm: “Thiếu chủ, ta đi trợ giúp Hoành Quân một tay.” Nói xong tiến về phía trước vài bước. Nàng cũng không trực tiếp gia nhập đối chiến, chỉ đến gần một chút, trong tay thủ sẵn vài ngân trâm hoa đào tùy thời cơ mà hành động.

Vốn lấy thực lực của Diệp Lăng Vân, chỉ cần chú tâm dốc toàn lực ứng chiến, chống lại một Hoành Quân dễ dàng chiến thượng phong, chỉ là hắn không muốn trước mặt Hàn Nghiên Trầm xuống tay tàn nhẫn với thủ hạ của y, hi vọng song phương có thể toàn vẹn trở ra, động tác không khỏi trói chân trói ray, chiêu thức lại càng có chút thu liễm. Lúc này lại thêm Tố Khanh thỉnh thoảng phóng ám khí, rõ ràng cố sức không ít.

Hắn một bên đối ứng với song đao của Hoành Quân, một bên tránh đào hoa châm của Tố Khanh, chật vật không cẩn thận trúng vài châm, cảm giác vết thương cũng không quá đau đớn, cũng không biết có độc hay không. Hắn hô lên lần nữa: “Nghiên Trầm, bảo thuộc hạ của ngươi thối lui đi, không nên tổn thương hòa khí, chuyện này vốn là hiểu lầm!” Vừa mới phân trần, vai trái lại bị song đao cắt một đương.

Hàn Nghiên Trầm chắp tay bàng quan hết thảy, ngực đột nhiên dấy lên một tia đau đớn lạ lẫm. Y thấp giọng kêu một tiếng, rốt cục mở miệng nói: “Hoành Quân, Tố Khanh, các ngươi lui đi.”

“Nhưng thiếu chủ,…”

“Đủ rồi, ta nói lùi lại!”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là thu tay, cùng nói, “Vâng, thiếu chủ.” Rồi sau đó sóng vai đứng phía sau y.

Diệp Lăng Vân ôm vết thương, đối Hàn Nghiên Trầm cười cười, ôn nhu nói, “Cám ơn ngươi, Nghiên Trầm.”

“…” Hàn Nghiên Trầm do dự một chút, nói: “Các ngươi trước tiên lui xuống, đến cách xa nơi này một chút chờ ta.”

Tố Khanh cùng Hoành Quân nghi hoặc mà liếc mắt nhìn nhau một cái, rốt cuộc lĩnh mệnh rời đi.

Đợi sau khi hai người đã đi xa, Hàn Nghiên Trầm từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ xanh biếc có đồ án hoa đào, từ bên trong lấy ra một viên đan dược màu xanh đưa cho Diệp Lăng Vân, “Ăn đi.”

“Cái gì vậy?” Diệp Lăng Vân tiếp nhận, thuận miệng hỏi, không nghi ngờ gì liền nuốt vào.

“… ngươi không sợ ta hạ độc, muốn hại ngươi?”

“Không sợ. Nếu ngươi muốn hại ta, mới vừa rồi sẽ không cứu ta. Ta nói rồi ta tin tưởng ngươi, kể cả là độc dược ta cũng tin tưởng ngươi.”

“…” Hàn Nghiên Trầm nhìn hắn, đột nhiên thở dài một hơi, tiếp tục nói, “Đây là giải dược đào hoa châm của Tố Khanh, đây là một trong những độc dược đệ nhất của Miêu Kim cốc chúng ta, gọi là Bích Nhan. Bây giờ mặc dù không đau không ngứa cũng không tê dại, vết thương thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, độc tố lại theo kinh mạch từ từ tản ra toàn thân, cuối cùng chảy vào tâm mạch, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, người trúng độc đột nhiên ngực đau đớn, mặt trắng xanh, hít thở không thông mà chết, hơn nữa rất khó tra ra nguyên nhân.”

“Bích Nhan? Người trong lòng Viễn Dung biểu đệ tên là Bích Nhan. Nguyên lai là Tố Khanh thay mận đổi đào, hóa ra Tố Khanh chính là Bích Nhan, đây hết thảy đều là kế hoạch ngươi sớm bày ra?!” Diệp Lăng Vân hỏi.

Hàn Nghiên Trầm gật đầu, “Đúng, là ta bảo Tố Khanh giả tên Bích Nhan, tân lực tiếp cận Tô Viễn Dung, tất cả đều là kế hoạch ta sớm vạch ra. Nếu không phải ta muốn cho họ Tô kia cũng nếm tử tư vị Tích Hoa, nếm thử tư vị năm đó thân nhân của ta đã từng thử qua, ta hẳn là để Tố Khanh hạ Bích Nhan trong rượu của hỉ yến, như vậy bọn họ liền một tên cũng không chạy thoát! Đáng tiếc, đáng tiếc —— ta đúng là còn không bằng họ Tô hèn hạ kia!” Hàn Nghiên Trầm ngữ khí băng lãnh dần dần trở nên ác độc, tiếc hận, khuôn mặt cũng tràn ngập lệ khí.

Diệp Lăng Vân một trận đau lòng, Hắn tiến lên ôm Hàn Nghiên Trầm, trầm giọng nói, “Không nên! Không nên dùng ngữ khí như vậy, không nên dùng vẻ măt như vậy! Nghiên Trầm, ngươi vốn là một người thiện lương dễ mềm lòng, nói cho ta biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, không nên tiếp tục bức chính mình, để ta chia sẻ cùng ngươi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play