Có lẽ vì Thái Đường Yến đã khổ quá nhiều rồi, nên ông trời bắt đầu thương hại cô, khi có kết quả xét nghiệm nước tiểu, chỉ mỗi cô và Tiền Đông Vy là âm tính. Mấy cô gái vào phòng trước đều bị bắt, Thái Đường Yến cũng chẳng màng hỏi thăm kết quả của bọn họ là do đợt ban nãy hay do trước đó lưu lại.

Đã tránh được một kiếp rồi.

Sau khi Thái Đường Yến và Tiền Đông Vy phối hợp hỏi gì đáp nấy, một cảnh sát đưa các cô ra về.

Hai cô cứ xem như tôi nói nhiều một câu vậy, nhân lúc còn trẻ thì nên tìm một công việc đàng hoàng đi, mấy chỗ như hộp đêm bao khách đó không thích hợp để mấy cô gái trẻ ở lâu dài. Vị cảnh sát thấp bé nói những câu nhàm tai, mà ban nãy anh ta còn quát gọi các cô đến.

Tiền Đông Vy chỉ cười cho có lệ, vừa ra khỏi cửa đã xem thường bỏ đi.

Dông với chả dài, nhiều chuyện thật đấy, chỉ lớn hơn chúng ta có mấy tuổi chứ nhiều gì. Mẹ nó đúng là xui xẻo!

Hai cô còn mặc sườn xám xẻ cao, một đêm dày vò làm lớp trang điểm nhạt đi nhiều, không che giấu được sắc mặt xám xanh.

Thái Đường Yến khô miệng khô lưỡi, miễn cưỡng nói: Chúng ta coi như may mắn đi.

Tiền Đông Vy nổi giận, May cái đéo, cũng không biết có phải con đĩ Thẩm Đại Mật kia cố ý hay không, lại sắp xếp vào một phòng bừa bộn như thế.

Đang đi đến trạm xe buýt, điện thoại ở trong túi Tiền Đông Vy reo lên.

Alo? Đúng thế, mẹ nó phiền chết đi được, bị bắt thử nước tiểu từ tối qua đến giờ mới xong... Tiền Đông Vy vừa nói vừa hét, Anh đến đây đi, giỏi thì lăn đến đi! Xe còn không có, không phải vẫn phải chen xe buýt như nhau cả sao... À, em gái anh ấy à, đi theo tôi đây...

Lập tức Thái Đường Yến cảnh giác, ngay đến bước chân cũng khựng lại.

Tiền Đông Vy chống hông nói: Coi như lương tâm của anh còn chưa bị chó ăn sạch, vẫn còn nhớ mình có em gái nữa đấy. Rồi cô nàng chuyển điện thoại cho Tiền Đông Vy, Thái Giang Hào muốn nói chuyện với cậu, nói gọi điện thoại cậu không nghe máy.

Thái Đường Yến không nhận, trực tiếp bỏ đi, không che đậy chán ghét, Sau này cậu đừng nói chuyện của mình với anh ta nữa.

Mình... Tiền Đông Vy khuất phục, không kiên nhẫn cúp điện thoại, Còn lâu mình mới rỗi hơi như thế, đều là anh ta quấn lấy mình hỏi. Mẹ nó chứ, rốt cuộc là cậu là em gái hay mình là em gái thế.

Thái Đường Yến không muốn nhắc đến người này, nói lảng sang chuyện khác, Còn muốn về quán không?

Tiền Đông Vy đáp: Về cái gì mà về, về đợi bị bắt lần thứ hai à? Về nhà chờ thông báo đã.

Có phải gần đây kiểm tra rất chặt không?

Không có, năm nào cũng phải tới mấy lần, bệnh hình thức, giống kỳ kinh của phụ nữ ấy thôi. Ngoài cửa cũng có đánh giá hiệu năng rồi, qua một thời gian nữa sẽ khá hơn. Tin mình đi, kiểu như chúng ta là lửa rừng đốt bất tận, gặp gió lại còn cháy dữ hơn, quét không ổi đâu, nhiều nhất là ở ẩn hai ba tháng.

Hai người đứng trước trạm xe buýt, chăm chú nhìn bản đồ nghiên cứu đường về.

Thái Đường Yến nhanh chóng tìm được một trạm xe buýt ở gần nơi cô thuê nhà, bèn nói: Mình có hơi... không muốn làm nữa.

Tiền Đông Vy ngạc nhiên nhìn cô, rồi lại coi thường tiếp tục nhìn tuyến đường đi trên bản đồ, giễu cợt: Không muốn lám hay là không dám làm? Mình nói này Yến Tử, cậu quá nhát gan rồi đấy, mới chút chuyện nhỏ ấy mà đã dọa cậu sợ đến như vậy rồi, làm sao kiếm được nhiều tiền. Chẳng lẽ cậu còn muốn trở về kiếp phục vụ kiếm được vài đồng ấy à? Đừng nói đùa nữa sống xa xỉ thì dễ chứ cực khổ mới khó, đã quen với cuộc sống mười ngàn rồi, cậu còn muốn quay về cuộc sống ăn mì gói qua ngày sao?

Thái Đường Yến không trả lời được.

Nói đi nói lại thì, cho dù chính cậu không muốn làm, nhưng bà già nhà cậu vẫn đang chờ tiền cậu đấy. Cậu không nghĩ vì mình thì cũng nên nghĩ cho bà ấy. Thanh xuân của con gái có được mấy năm đấy thôi, kiếm đủ tiền rồi thì đi xa, tìm một gã biết điều mà gả.

... Khác gì lừa dối người ngay.

Xe buýt của Tiền Đông Vy đến trước, cô ấy chỉ vỗ vai Thái Đường Yến.

Không hiểu sao cậu đã thanh cao như thế thì còn làm cái nghề này làm gì nữa, từ bỏ đi.

Còn không bằng vỗ thẳng lên mặt cô, còn dạy bảo trực tiếp hơn nhiều.

***

Không ngờ lần chờ đợi này đợi cả nửa tháng, cuối cùng truyền đến tin tức Hỗn Hợp Dạ Sắc bị niêm phong.

Cơn bão quét mại dâm đánh ập đến theo giá rét trời đông, xem ra cấp trên động dao thật rồi, mấy nơi khá lớn ở trong thành phố đều liên tiếp bị đóng cửa, những nơi còn sót lại cũng tràn ngập nguy cơ. Động nghiệp ngày xưa không dám liên lạc với nhau, người người tự vệ, sợ bị tra đến cùng sẽ bị bắt phải.

Tiền Đông Vy chỉ gọi đến một cuộc, bỏ đi mấy câu thô tục thì cũng không xó nội dung gì, hối hận chửi nói trước kia theo quách cái vị khách ra giá tám ngàn với cô cho rồi, chí ít còn tốt hơn cái cảnh không có gì ăn như bây giờ.

Trái lại Thái Đường Yến không đến nước lưu lạc đầu đường, chí ít cô còn có tí thông minh trong chuyện lo trước tính sau. Ra khỏi đồn cảnh sát được một tuần, cô đã tìm được một chân phục vụ ở quán lẩu.

Nói chính xác hơn là một quán lẩu vỉa hè, Thái Đường Yến không có chứng minh thư, những quán cơm chính quy đều không nhận cô, cuối cùng chỉ có ở đây quá thiếu người, mới do dự giữ người lại.

Công việc đã có, Thái Đường Yến bắt đầu tìm nhà cho thuê, cũng gặp rắc rối hệt như trước đó, cuối cùng may mắn tìm được một căn nhà trên tầng thượng ở một tiểu khu cũ.

Nếu không phải vì ở tầng thượng, rất nhiều người sợ nóng sợ mất nước, nếu không tôi cũng không cho cô thuê đâu. Bà chủ nhà còn mặc quần áo ngủ, khi Thái Đường Yến tìm đến, bà ta vẫn còn ngồi trên chiếu bài, Căn nhà này khá thoáng gió, cũng rất sáng.

Thái Đường Yến dò hỏi ý bà ta, Dì à, giá của dì tốt quá, nhưng cháu mất chứng minh thư rồi, còn chưa kịp làm mới, liệu dì có thể châm chước chút không ạ? Cháu đang làm việc ở một quán ăn đêm gần đây.

Chủ nhà cổ ngắn nên rụt một cái là nhìn như không có gì, bà ta đưa mắt nhìn Thái Đường Yến như hỏa nhãn kim tinh vậy.

Bà ta không đuổi khách, Thái Đường Yến thấy có cơ hội, bèn chụp lấy thời cơ: Còn về tiền bạc... cháu có thể trả nhiều hơn.

Trong cổ bà chủ nhà phát ra mấy tiếng ê a như cười như không, xòe ra ba ngón tay ngắn tròn.

Cô thêm ba trăm nữa, coi như tôi làm từ thiện vậy, không lấy bản sao của cô, cô viết số rồi in dấu tay đi.

Thái Đường Yến mừng như điên.

Bà chủ ở tầng một, ngày nào cũng đánh bài xuyên đêm, đèn phòng sáng rất khuya, căn nhà này đã để trống rất lâu rồi, bà ta chỉ cho thuê để lấy lại tiền vốn.

Hai người bước ra cửa, đúng lúc cánh cửa đối diện đẩy ra cái két, một anh thanh niên thấp bé mặc cảnh phục màu xanh da trời kèm jacket đen đi ra, thật ra so với Thái Đường Yến cũng cao, nhưng chỉ ngang tầm một mét bảy, trong mắt cánh đàn ông thì chẳng là gì.

Bà chủ nhà cất tiếng, Tiểu Tào, đến đơn vị hả.

Ồ. Ánh mắt Tào Đạt chuyển đến người Thái Đường Yến.

Bà chủ nhà tiện tay chỉ vào người sau lưng, Cô bé này chuẩn bị dọn đến, tên gì hả - à, Tiểu Thái đúng không - đây là cảnh sát Tào của chúng tôi, làm ở đồn cảnh sát, ở ngay đối diện cô đấy.

... Chào anh. Thái Đường Yến không biết Tào Đạt có nhận ra cô không, dù sao cũng nên tránh mặt trước.

Tào Đạt gật đầu, nói không có nhiều thời gian, rút chìa khóa rồi vội vã đi xuống.

Bà chủ nhà nói: Đừng nhìn chỗ chúng tôi đây cũ kỹ mà chê, chứ trị an tốt lắm, không phải ở đối diện cô còn một cảnh sát đó sao. À này Tiểu Thái, cô ở mấy người đấy? Có bạn trai không?

Thái Đường Yến nhìn bậc thang dưới chân, nói: Cháu ở một mình.

Nếu có hư đèn điện gì thì có thể nhờ cảnh sát Tào giúp, cậu ta nhiệt tình lắm.

Thái Đường Yến nói: Không phải do chủ nhà sửa sao?

... Thì trong trường hợp chủ nhà đi vắng ấy.

Giờ làm việc của Thái Đường Yến cũng không khác trước kia là bao, bốn giờ chiếu đến hai giờ sáng, thời gian tan làm cụ thể sẽ thay đổi theo số lượng khách, bây giờ trời lạnh ít người nên có thể về nhà sớm hơn.

Cảnh sát ở nhà đối diện cũng thường đi sớm về trễ không có thời gian cố định, sau hôm đó cũng không chạm mặt với nhau lần nào.

Nhận được tin Hỗn Hợp Dạ Sắc bị niêm phong, Thái Đường Yến nghĩ, không thể đi thì dứt khoát không đi nữa, thế là cứ bắt đầu cuộc sống mới chó ngáp phải ruồi như thế. Đương nhiên cô không muốn gặp lại người có liên quan đến quá khứ, những tồn tại như con dấu kia sẽ luôn nhắc nhở cô đã từng khổ sở thảm hại, sẽ làm hao đi quyết tâm và hy vọng lặp lại lần nữa của cô.

Khi vô tình gặp lại Tào Đạt thì đã là cuối năm, bệnh tình của mẹ Thái Đường Yến đã ổn định, cuộc sống của cô cũng suôn sẻ, nên suýt nữa quên mất ở đối diện còn có người như thế.

Vào dịp trước lễ tết, tiệm lẩu tấp nập vô cùng, đêm nào Thái Đường Yến cũng bị gọi người đẹp ơi lui lui tới tới, bận rộn đến mức gò má ửng đỏ.

Tôi nay cô vẫn một tay bình trà một tay thực đơn, đang mồ hôi nhễ nhại thì thấy có khách vừa ngồi xuống bàn.

Đó là bốn người đàn ông cơ thể cường tráng, ăn mặc bình thường. Thái Đường Yến cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, theo bản năng nhìn kỹ... Chính là người cảnh sát ở nhà đối diện, từ thể chất và khí chất mà xem thì những người ngồi cùng bàn đều là đồng nghiệp của anh ta.

Đối phương cũng đang quan sát cô, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, Thái Đường Yến không có phản ứng thân quen gì. Rất nhiều người đều ôm tiềm thức thiện cảm với cảnh sát, cho rằng bọn họ chính là sứ giả của ánh sáng, hóa thân của chính nghĩa. Nhưng Thái Đường Yến không phải một trong số đó, cũng không phải cô bác bỏ định nghĩa đó, chỉ là cô sống tại đầm lầy đen tối, đứng ở phía đối lập với họ. Cô sợ loại người như thế, nhất là khi đối phương là nam giới.

Cũng may khách bàn này rất sảng khoái, chuyên tâm gọi món, không hỏi hay bắt chuyện gì.

Thái Đường Yến cầm thực đơn đi, phần còn lại giao cho một cô gái khác lo liệu, cố né tránh Tào Đạt.

Khi trong quán tiễn bàn khách cuối cùng thì đã gần hai giờ sáng, Thái Đường Yến giúp dọn dẹp tám chín phần rồi chuẩn bị ra về.

Được cái ở đây gần nhà, đèn đường lại sáng, cộng thêm có mấy quán ăn đêm, nene Thái Đường Yến không sợ mấy.

Mới đầu có một nhân viên nam bị bà chủ xúi đến hộ tống cô về, nhưng Thái Đường Yến khéo léo từ chối. Cô vẫn không quen ở riêng với đàn ông, nhất là lúc đi sau cô, chỉ sợ đối phương như con dơi giương đôi cánh nhào đến... Giống như với Thường Minh vậy.

Vội vã rẽ vào con đường yên tĩnh, khi đi ngang qua đầu con hẻm sau chợ bán thức ăn, thì một trận ồn ào cắt ngang nhịp bước của cô.

Thái Đường Yến cũng không tò mò, chỉ trang bị tâm lý đề phòng trước tình huống khác lạ mà nhìn vào một cái. Trong ánh đèn đường mờ mờ, bên thùng rác có ba bốn người vây quanh một người nằm trên đất, một người thì đang kéo chân người kia, không người ngã xuống đất còn sống hay đã chết, rên rỉ như có như không.

Thái Đường Yến bị cảnh tượng này dọa cho sững sờ, nhất thời quên mất không nên xen vào chuyện của người khác.

Có thể là một chiếc xe đi ngang qua, ánh đèn đầu xe đã hắt bóng dáng cô lại những kẻ đó, tóm lại là đối phương đã phát hiện ra cô.

Ở bển có người! (Bên kia có người) Kẻ lên tiếng chĩa cây gậy hay con dao trong tay về phía cô, bật người lên tính lại gần, Nhòm chi mà nhòm (Nhìn cái gì mà nhìn)! Nói mày đó, nhìn gì hả! *

(*Đám người này nói giọng Quảng Đông, chính tác giả vừa viết theo tiếng Quảng vừa có chú thích thêm bên cạnh.)

Thái Đường Yến đột nhiên bừng tỉnh, cũng kịp phản ứng đó là thổ ngữ quê nhà, nhất thời vắt giò lên cổ chạy.

Chạy cái già mà chạy, đứng lại ——!

Sau lưng tạp âm đầy huyên náo, Thái Đường Yến không phân biệt được là tiếng gió gây ra ảo giác, hay là những kẻ đó đã đuổi theo. Cô chạy thục mạng, đèn xanh vừa nhảy là băng ngay qua đường, gần như là xông thẳng vào cửa tiểu khu, cũng không dám dừng lại, hệt như chạy thoát khỏi Thái Giang Hào vậy.

Tiếng xào bài bầu bạn với bà chủ nhạt truyền ra đến bên đường, Thái Đường Yến một người đang đi lên cầu thang từ từ chặn lại, không thể không dừng lại - dĩ nhiên những kẻ đó không theo kịp - có thể cô đã gặp phiền phức mới rồi, người trước mặt chính là anh cảnh sát sống đối diện.

Tào Đạt vừa quay người lại,lưng Thái Đường Yến liền dán lên tường, hai người cao thấp đối mặt nhau.

... Là cô à.

Vẻ thờ ơ của anh ta hòa lẫn trong tiếng thở dốc gấp gáp lại yếu ớt của Thái Đường Yến.

Chào... chào anh.

Có lẽ vì vừa rồi mới uống rượu, nên khuôn mặt đỏ bừng của Tào Đạt làm anh ta càng lộ vẻ nguy hiểm.

Cô đổi việc từ lúc nào thế?

Thì ra vẫn còn nhớ cô, Thái Đường Yến bất đắc dĩ mở miệng, thốt lên câu trả lời lấp lửng sao cũng được: Chưa được bao lâu.

Thái độ bài xích rất rõ ràng, trước đây khi Tào Đạt tiếp xúc với những cô gái như cô thì phần lớn đều khéo nói cởi mở, nên dù thường xuyên đùa giỡn, đối phương cũng không để ý lắm. Tào Đạt bất ngờ giẫm phải đinh, ngượng ngập cười một tiếng, không muốn đưa mặt nóng áp vào mông lạnh nữa.

Thái Đường Yến im lặng cho đến lúc về tận nhà, khép cửa gỗ lại, dựa vào cửa nhớ lại chuyện ban nãy, tim Thái Đường Yến vẫn đập mạnh như trước, nửa là may mắn, nửa là bất an... khó nói tên?

Nhất thời cô ngây ra.

Ở phía con hẻm ấy.

Gã đàn ông xách một đoạn ông nước thở hồng hộc chạy về lại, Nó chạy rồi mô nữa (Để nó chạy thoát rồi) —— Mi cởi quần hắn chi rứa (Mày cởi quần hắn ta làm gì thế)?

Bàn tay cởi thắt lưng của gã nằm trên đất dừng lại, Lột hết cho hắn mất mặt chơ chi (Cởi hết để cho nó mất thể diện).

Đừng mần rứa, đợi tẹo nữa chết cóng chừ, rút thắt lưng của hắn là đủ, nhìn chắc đắt lắm —— Cả đôi giày ni nữa, mau đem đi đi. (Đừng có làm thế, đợi lát nữa thì chết cóng mất, lấy thắt lưng của hắn là được rồi, nhìn có vẻ đáng tiền đấy —— Cả đôi giày này nữa, nhanh đem đi đi.)

Không thỏa mãn cơn ác trong lòng, gã đàn ông bất đắc dĩ rút thắt lưng, lúc cởi giày bên chân trái xuống thì kinh hãi hét lên một tiếng, suýt nữa đặt mông xuống đất.

Mẹ mẹ mẹ nó ——! Mắng một câu bằng tiếng địa phương, Hình như là chân giả chúng mày ơi...

Bốn cái đầu cùng tiến đến.

Gã đàn ông cầm ống nước gõ nhẹ một phát, âm thanh nặng nề, hệt như nghe thấy nốt nhạc khủng khiếp, lại gõ thêm mấy cái.

Bốn gã trố mắt nhìn nhau.

Gã rút thắt lưng mới hỏi: Anh, làm sao giờ? Là tên tàn phế đấy... Có phải chúng ta tìm nhầm người rồi không?

Hai gã dẫn đầu khác giao động, Rõ ràng nói là ông chủ, làm sao lại thành tàn phế rồi.

Anh, chúng ta ức hiếp người khuyết tật thì không quang minh chính trực cho lắm —— Ối ối, em sai rồi! Anh đừng đánh vào đầu em nữa ——

Tên cầm đầu đổi ống nước qua tay khác, từ mắt cá của người kia gõ dọc đi lên, âm thanh nặng nề liên tục.

Cởi quần ra nhìn chút.

Tên bị đánh vào đâu lá gan nhỏ, còn nói: Anh ơi, không hay lắm đâu, như thế có khác gì quật mộ tổ tiên người ta lên.

Ống nước chọc thẳng vào gã rút thắt lưng, Mày làm đi. Đoán chừng món đồ này còn có thể bán lấy tiền đấy...

Kẻ ấy cởi quần dài ra được nửa, khi chi giả lộ ra hết là lúc cả đám hít một ngụm khí lạnh, như gặp phải thứ gì xúi quẩy.

Sao lại bất động thế hả, nhanh tháo ra đi, tháo sạch rồi phủ quần lên.

...

Kẻ kia vì sợ uy của thủ lĩnh với gậy nên bất đắc dĩ lục lọi tháo chi giả ra, động tác như giúp bệnh nhân đi tiểu vậy. Một kẻ khác rút ra từ chân bên kia, kéo được nửa thì ống quần bị mắc lại, đầu bị đánh một phát.

Đồ ngu này! Kéo bên trên, kéo từ bên trên!

Trong suốt quá trình, chủ nhân của chi giả không hề nhúc nhích, chỉ ngất xỉu nằm đấy.

Ngoan nào, thứ đồ chơi này tuyệt thật đấy, giống y như thật, mẹ nó chắc tốn không ít tiền. Gõ đông gõ tây như kiểm hàng, cử động khớp chân, cuối cùng cởi áo khoác ra bọc lại, đạp lên người đàn ông như đã chết, rồi rút lui cùng đồng bọn.

Mặt người đàn ông trên đất không có chút máu, dường như toàn bộ máu huyết đã bị tinh hoa màn đêm hút lấy, từ từ chuyển lạnh, rồi đọng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play