Bệnh viện tư nhân này vắng lặng như viện điều dưỡng, không chật ních người như ở bệnh viện công, dù hai y tá ở chỗ lễ tân trao đổi cũng là dùng âm điệu mà người thứ ba không nghe rõ.

Thường Minh cảm nhận được sự run rẩy của Thái Đường Yến, cô co rúm người nép vào anh, mà chính Thường Minh cũng không có nơi để bám víu, nhưng thân là một người đàn ông, dù sao cũng phải tỏ ra kiên cường hơn phụ nữ nhiều, như thế mới có thể khiến cô ấy dựa vào được.

Vào lúc xác định phương án phẫu thuật với bác sĩ, nghe những từ ngữ đã từng thấy khi tìm kiếm trên điện thoại, nhưng sao vẫn cảm thấy xa lạ vô cùng. Thường Minh hy vọng áp lực xa lạ này có thể đẩy lùi được Thái Đường Yến, nhưng rõ ràng hy vọng của anh đã rơi vào khoảng không, Thái Đường Yến gật đầu không ngừng, có vẻ như không hề nghi ngờ gì trước lời của bác sĩ.

Cuối cùng lúc bị bác sĩ hỏi ngược có câu hỏi gì không, cô nhìn Thường Minh rồi lắp bắp nói: "Cái này... Về sau... Thật sự không ảnh hưởng gì ạ?"

Bác sĩ nở nụ cười ở sau khẩu trang, đôi mắt dịu hiền cong lên, "Tôi vừa nói rồi đấy, dù là gì thì cũng sẽ có nguy hiểm, có điều chúng tôi sẽ cố gắng giảm xuống mức thấp nhất. Dù là sinh con thì cũng sẽ gặp nguy hiểm mà, đúng không."

Quyết định không tuân theo tự nhiên thông thường làm Thái Đường Yến nảy sinh giao động, không mộ ai hy vọng được êm ả bình yên hơn chính cô cả, tâm tình của người già cỗi xuất hiện trên người một cô gái trẻ hai mươi tuổi, thật đúng là không bình thường. Nhưng dù cho có nhiệt huyết và dũng khí, cô cũng không hy vọng tiêu hao vào thời điểm này.

"Nếu như không còn câu hỏi gì nữa thì tôi sẽ ghi hóa đơn cho anh chị, đóng tiền xong rồi làm kiểm tra thông thường là có thể nhập viện, chúng tôi cũng sẽ thu xếp thời gian phẫu thuật."

Thái Đường Yến nhìn sang Thường Minh, đương nhiên sẽ do anh đóng tiền rồi, nhưng vào giây phút này anh lại bịt tai không nghe thấy, dù anh cũng là đồng lõa nhưng lại không muốn làm đao phủ.

Thái Đường Yến cắn môi nói: "Viết đi ạ."

Vừa mở miệng xong, gánh nặng liền nghiêng sang cô.

Đi ra khỏi phòng khám, Thường Minh lấy hóa đơn trong tay cô, Thái Đường Yến vô cùng nhạy cảm, khẽ quát hỏi: "Làm gì đấy?"

Thường Minh bị cô mắng mà ngẩn người, từ từ buông tay xuống, hạ tông giọng xuống thấp hơn so với mấy cô y tá trao đổi ban nãy: "Yến Tử, bây giờ đổi ý vẫn còn kịp."

Sự trốn tránh ban nãy của Thường Minh đã làm Thái Đường Yến mất hết ý chí, cô cần có người đồng tâm hiệp lực, chứ không phải là đùn đẩy trách nhiệm. Thái Đường Yến cầm lấy tờ giấy về, "Thịt ở trên người em, nếu anh không muốn thì để em..."

Đã nói đến nước này rồi, đã đẩy anh và cô cùng vào ngõ cụt, tiến thối lưỡng nan. Thuện theo cô, tảng đá trong lòng anh khó mà giỡ đi; nếu làm trái, anh lại không thể cầm tù cô được. Cô nói không sai, quyền chủ động vẫn thuộc về cô.

Tờ hóa đơn lại quay về trong tay anh, vào lúc này anh thật sự vô cùng hận cô, hận cô máu lạn, càng hận sai sót và bất lực của bản thân.

Hy vọng sau này khi em nghĩ lại ngày hôm nay, sẽ không hối hận. Thường Minh rất muốn nói câu này với cô, nhưng rồi vẫn bỏ đi. Những ưu tư tiêu cực tự diệt nhau, không còn gì để anh sử dụng.

Đóng tiền, làm thủ tục nhập viện, kiểm tra các hạng mục xong, Thái Đường Yến cách cánh cửa phòng phẫu thuật càng lúc càng gần, lúc cô thay quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh, cảm xúc phức tạp ban nãy của Thường Minh hoàn toàn biến mất, ngoài lo lắng ra thì chẳng còn lại gì.

Quần áo bệnh nhân màu hồng mặc trên người cô, trông cô càng gầy yếu hơn thường nhiều. Dù ngày thường nhìn Thái Đường Yến có vẻ mất tinh thần, nhưng khi làm việc luôn chuyên cần nhanh nhẹn, rất có tinh thần của người không đau không ốm, nhưng vào lúc này thoạt nhìn cô trông có vẻ yếu ớt đến độ không chịu nổi bất cứ đả kích nào, hệt như chú bù nhìn trong bao bố.

Thường Minh cầm tay cô, Thái Đường Yến tự nhiên nắm lại, cái lạnh như băng tựa như muốn thẩm thấu vào máu anh.

"Em, em hơi căng thẳng." Cô bộc trực.

Thường Minh đưa hai tay phủ lấy cô, cố thử một lần cuối cùng, "Vậy chúng ta không làm nữa, về nhà có được không?"

Thái Đường Yến không trả lời cũng không lắc đầu, mà chỉ nhắm chặt hai mắt.

Thường Minh đặt trán lên tay của hai người, khàn giọng nói: "... Anh theo em vậy, anh ở ngoài đợi em."

Phẫu thuật hết nửa tiếng. Thường Minh nhớ lại thời điểm khi mình bị đưa vào, nhưng thời gian đã trôi qua lâu, cảm xúc đã mơ hồ. Anh chỉ ngồi bên ngoài, điện thoại rung lên là lấy ra nhìn, rồi lại cất đi như không nhận được bất cứ tin tức gì.

Cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng đã mở, một nữ bác sĩ đi ra, Thường Minh vội vàng đứng lên, không biết liệu đối phương có cầm một khay sắt đựng khối máu thịt mơ hồ đi ra, để cho anh xác nhận không. May mà không có, hai tay đối phương trống trơn.

"Người nhà có phải không? Đã lấy ra thành công rồi, còn cần phải quan sát thêm đã, đợi lát nữa sẽ đẩy ra."

Anh gật đầu. Bác sĩ lại đi vào.

Chỉ là bị gây tê toàn diện, lúc Thái Đường Yến được đẩy ra thì người vẫn còn tỉnh táo, cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm trần nhà, trên người đắp một tấm chăn mỏng.

"Cảm giác thế nào?"

Thái Đường Yến không có cảm xúc, "Không có cảm giác gì cả, thuốc tê vẫn chưa tan."

"Có buồn ngủ không?"

"Không ạ."

"Không mệt à?"

"Một chút cũng không."

"Có đói bụng không, lát nữa thím Hồ đưa cơm đến, có muốn đặc biệt ăn món gì không?"

Cô lắc đầu, "Lúc nào thì có thể đi, em muốn về."

"Chúng ta phải quan sát mấy ngày nữa đã, không có chuyện gì là về nhà ngay, anh ở đây với em."

Thái Đường Yến thấy rõ tia máu trong mắt anh, muốn an ủi nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào, chỉ đành kéo tay anh.

Thường Minh nói: "Có muốn nghe đọc sách không? Anh đọc cho em một đoạn."

"Sách ở đâu?"

Thường Minh lấy điện thoại ra, mở một cuốn tiểu thuyết PDF, lướt mấy hồi rồi dừng lại ở một đoạn, dựa theo đó mà đọc.

Thái Đường Yến lắng nghe một lúc, "Vẫn là cuốn đó à?"

Thường Minh dừng lại, "Hay em muốn nghe cuốn khác? Nói tên sách đi anh tìm cho."

"Tiếp tục đi."

Vậy là giọng nam trầm thấp kia lại phát ra một tràng tiếng Anh lưu loát.

Thím Hồ cứ thậm thụt ở cửa không vào, trong khung cửa sổ nho nhỏ là Thường Minh đang ôm choàng Thái Đường Yến vào lòng, một tay cầm điện thoại, miệng đóng ra khép vào, Thái Đường Yến cũng đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại. Thi thoảng hai người lại đưa mắt nhìn nhau, như đang thảo luận điều gì đấy.

Buổi tối thím Hồ ngủ lại bệnh viện, Thường Minh đã về trước, nhưng anh không về thẳng nhà mà đến quán rượu lần trước gặp hội Tạ Vũ Bách. Đúng lúc Tạ Vũ Bách rên cuối tuần nhàm chán ở trong group, Thường Minh liền báo địa chỉ

Tạ Vũ Bách hỏi: Phòng nào?

Nhưng Thường Minh không hồi đáp.

Tạ Vũ Bách vừa đi vào tiền sảnh thì một bóng lưng tại quầy ba đã thu hút sự chú ý của anh. Giờ này vẫn chưa đến giờ cao điểm ban đêm, khách trong quán thưa thớt, bên quầy bar cũng chỉ có mình Thường Minh.

"Không phải chứ..." Tạ Vũ Bách làu bàu đi đến, đưa tay vỗ vai anh, "Cậu ngồi đây thật đấy à."

Thường Minh cũng không quay đầu lại, "Không phải cậu nói muốn ngắm gái sao."

Tạ Vũ Bách nhìn quanh rồi cười hỏi: "Giờ này thì gọi được em nào chứ, đến đàn ông cũng chẳng có lấy một tên."

"Vương Trác không đến à?"

Tạ Vũ Bách cố tỏ vẻ thất vọng, "Tôi đến cậu không vui hả?"

"Tôi tìm cậu ta có việc."

Tạ Vũ Bách khoác lác mà không ngượng, "Nói với A Bách tôi thì có gì khác nhau hả."

Thường Minh lườm anh ta, đúng là anh cần một đối tượng để tâm sự, Vương Trác đứng đầu, còn Tạ Vũ Bách... chỉ cần anh ta không lên tiếng là coi như đủ rồi.

"Hôm nay bọn tôi đi bệnh viện rồi."

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, áp lực vẫn chẳng vơi đi phần nào, vẫn đè nặng trên vai anh trong lòng anh. Dù có tâm sự hết thì sầu muộn này cũng không có cách nào tiêu tan, chỉ có thể tiếp tục chôn vùi trong lòng, dần lụn bại đến thối rữa.

"..." Lúc này không biết đầu óc Tạ Vũ Bách không hoạt động hay là quan tâm mà không nói gì, chỉ tự mình gọi rượu, rồi lại để người ta rót đầy cho mình. Anh ta cạn ly với Thường Minh, nói: "Cạn nào."

Tạ Vũ Bách cũng lúng túng, nếu chỉ là bất ngờ không thể không nạo, anh còn có thể an ủi một câu: không sao, cậu còn trẻ mà, sau này vẫn có thể sinh một đội bóng thay thế. Nhưng rõ ràng tình hình của Thường Minh không phải là như vậy.

"Không biết nên nói gì với cô ấy nữa, cứ như không thể mở miệng nói chuyện được vậy."

Tạ Vũ Bách cũng nghèo từ vựng, lại cùng chạm miệng ly, "Một ly giải ngàn sầu."

Thường Minh nói: "Mai tôi còn phải đi thăm cô ấy, không thể uống nhiều được."

"Vậy thì cố mà uống đi, cạn."

Thường Minh chủ động cụng ly, "Tửu lượng của cô ấy tốt hơn tôi nhiều, lần trước có từng uống với cô ấy, đến giờ vẫn chưa uống lại lần thứ hai..."

Tạ Vũ Bách nói: "Ai bảo cậu giấu kỹ như thế, phải dắt em dâu đến chơi nhiều hơn đấy." Hoàn toàn quên mất lần trước bản thân có bất mãn với Thái Đường Yến, nay chỉ vì vỗ về người trước mắt nên mới nói vậy.

Tạ Vũ Bách đợi câu chuyện dài, nhưng Thường Minh chỉ kể mở đầu rồi lại không nói gì thêm. Tạ Vũ Bách sợ anh biến thành oán phụ không ngừng lải nhải, nhưng im lặng thì lại khiến không khí trở nên lạnh lẽo, còn không bằng làm oán phụ.

Thường Minh cầm ly rượu ngẩn ngơ nhìn phía trước, nhưng trang trí trên bức tường đối diện lại không có gì đặc sắc cả. Tạ Vũ Bách không dám quấy rầy, chỉ nhìn một bên mặt anh, chỉ mới uống một ly rượu mà trong mắt Thường Minh đã có vẻ kỳ lạ. Tạ Vũ Bách vội lục túi trên người, ngoài điện thoại ví tiền ra thì không còn thứ gì khác, nhìn về phía quầy bar, khăn giấy phía đằng kia, anh ta bèn trượt xuống khỏi ghế đi đến lấy, lúc quay lại thì chỗ Thường Minh ngồi đã trống trơn.

"Này, Minh Tử?" Tạ Vũ Bách nhìn quanh bốn phía, bóng người Thường Minh đã lẩn vào tia ảm đạm trong quán rượu, đi về phía cửa.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tạ Vũ Bách không đuổi theo, chỉ ngồi về lại chỗ mình, thuận tay rút khăn giấy lau khóe miệng, lẩm bẩm: "Ôi chao mẹ ơi..."

Thái Đường Yến ở bệnh viện một đêm thì về nhà. Thường Minh giúp cô xin nghỉ hai tuần, cô vẫn còn trong thời gian thử việc nên không có kỳ nghỉ đồng thời cũng không có lương, vốn cứ tưởng cô có dị nghị, anh còn chuẩn bị sẵn giải thích "em không thể ỷ vào tuổi trẻ mà không chú ý đến thân thể mình được". Nhưng Thái Đường Yến chỉ tỏ vẻ đã biết, không có câu hỏi nào khác.

Ngày hôm sau Thường Minh cũng xin nghỉ một ngày ở nhà với cô, dù cô đã nói là không cần. Mấy ngày qua chuyện hai người làm thường xuyên nhất không phải là trò chuyện, mà là một người đọc sách một người lắng nghe, rành rành là một câu chuyện kém thường ngày đến cả vạn dặm, lại còn là ngôn ngữ khác hẳn tiếng Trung, nhưng lại là phương tiện trao đổi tế nhị giữa bọn họ.

Sáng sớm ngày thứ ba ra khỏi nhà, Thường Minh lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu, giờ đây anh càng muốn chôn mình vào công việc hơn.

Đến công ty, thư ký nói với anh có khách đang chờ, Thường Minh hỏi là ai, thư ký nói người nọ tự xưng là giáo sư, không có hẹn trước, cách cuộc họp khoảng mười phút, hỏi anh có một gặp hay không.

Thường Minh hơi sững sờ, nhớ lại lời Vương Trác nói, tâm tình liền thay đổi, công việc đã trở nên không còn vui vẻ gì nữa, quanh mình như không có chốn nào để anh dung thân.

"Để tôi xem sao." Thường Minh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play