Thường Minh vốn chỉ định đưa cô đến dưới nhà, nhưng lúc này đây lại không nỡ rời xa mùi vị của cô, anh tựa vào trán cô, "Không muốn để em lên."
Cự ly quá gần, chẳng thể nào trốn khỏi ánh mắt anh được, Thái Đường Yến nhắm mắt nói dối, "Mấy hôm nay... Em không tiện lắm..."
Thất thường lại khinh suất, "Anh cũng không làm gì cả..."
"Em chỉ có một chiếc quạt thôi, nóng lắm..."
"Vậy đến chỗ anh đi."
"..."
"Được rồi." Thường Minh khó lòng nén nổi mất mát.
Thái Đường Yến không rõ vì sao lại từ chối, hoặc giả trong mắt anh liệu như thế có phải là kiểu cách hay không, có lẽ cô vẫn chưa chuẩn bị để đối mặt, sợ hãi thất vọng và lúng túng mơ hồ đan xen... Ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng rốt cuộc vẫn hy vọng đối phương là một người đàn ông bình thường.
Thường Minh không tiện leo cầu thang, Thái Đường Yến bảo anh không cần tiễn, lên đến nơi thì ra sân thượng vẫy tay với anh.
Quay về nhà, Thường Minh nhận được điện thoại của Tạ Vũ Bách.
Âm nhạc ở đầu dây xập xình rung chuyển trời đất, không nghe rõ giọng của Tạ Vũ Bách, "Minh Tử, chết ở đâu rồi thế, lâu lắm rồi không gặp cậu, không phải là xuất gia đi tu đấy chứ?"
Thường Minh kéo dài giọng: "Hồng trần chưa dứt, lục căn chưa sạch, há có thể quy y nương cửa phật?"
"Xí! học em gái nào mà ra vẻ trưởng giả thế hả."
"Em gái cái đầu cậu."
"Thằng cha cậu ấy." Tạ Vũ Bách coi thường, "Nghiêm túc nào, cậu ở đâu đấy, có đến "Hỗn Hợp Dạ Sắc" không, tôi mới quen được một cô nàng ở đây, đoán chắc hợp khẩu vị của cậu đấy, đang chuẩn bị giới thiệu cho cậu."
"Cậu cút đi!"
"Ha, tôi đang nghiêm túc đấy."
"Tôi cũng không nói đùa."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, có lẽ đang bịt ống nghe, trao đổi gì đó với người bên cạnh.
"Tôi luôn giữ mình tốt mà." Bên này nói khoác mà không biết ngượng, ngay đến tài xế nghe vậy cũng đảo mắt.
"Tôi có em dâu thật rồi à?"
Thường Minh cười, lọt vào tai Tạ Vũ Bách nghe sao vênh váo đắc ý. Tạ Vũ Bách chửi thề một tiếng, "Thần không biết quỷ không hay, dẫn tới xem nào, để các anh em chiêm ngưỡng vẻ đẹp của em dâu tôi."
Như thể người được khen là mình, Thường Minh không khỏi nhếch mép.
Tạ Vũ Bách không phục, "Minh Tử à, kim ốc tàng kiều là không hay đâu đấy."
Thường Minh nhìn bóng đèn nê ông không ngừng lướt qua ở ngoài cửa sổ, nói: "Đợi mấy hôm nữa đã."
Lại sau một hồi yên lặng, Tạ Vũ Bách hét ầm lên, "Mợ nó, là thật đấy hả!"
Lời đã buột khỏi miệng, Thường Minh dứt khoát nói luôn: "Các cậu gặp cô ấy..."
"... Người nào đấy? Đừng nói với tôi là Đường Chiêu Dĩnh!"
Đây vẫn là bãi mìn của Thường Minh, có điều giờ đây đã không còn nổ nữa, hoàn toàn do Thái Đường Yến định đoạt.
"Trời hôm nay có mưa đâu mà não cậu bị úng nước thế hả."
Có lẽ Tạ Vũ Bách nhớ lại căn cứ vào thời gian Thường Minh đưa bạn gái đến, kêu ôi chao một tiếng: "Không phải là "Tiểu Đường Chiêu Dĩnh" kia đấy chứ!"
Không phải vạn bất đắc dĩ thì Thường Minh cũng không hy vọng Thái Đường Yến bị dán cái mác ấy trong mắt mọi người, thế là nghiêm giọng, "Cô ấy tên Thái Đường Yến. A Bách, tôi với cô ấy nghiêm túc, sau này chỉ muốn ở cạnh cô ấy chứ không phải ai khác. Các cậu nể mặt tôi đi, đừng gây khó dễ với cô ấy, đừng nhắc đến Đường Chiêu Dĩnh ở trước mặt cô ấy, cũng đừng nói về chuyện trước kia chúng ta quen nhau thế nào. Già rồi không chịu nổi kích động đâu."
Đoán chừng khó tiêu hóa hết, hồi lâu sau Tạ Vũ Bách mới lên tiếng, cũng bị lây vẻ nghiêm túc.
"Minh Tử, lần trước cậu nghiêm túc như thế là khi cậu du học về nói muốn tự mở công ty, mẹ nó chứ tôi vốn chẳng tin cậu có thể gồng gánh nổi qua một năm, ai dè lại lăn lộn được cho đến bây giờ."
Thường Minh cười, "Ghen tỵ đi."
"He he, nói thật là có lúc như vậy, vẫn là mình ở ngoài tự do hơn." Điệu cười của Tạ Vụ Bách làm người ta nhớ đến dáng vẻ sờ cằm của hắn, "Được rồi, nói thế nào thì cũng là em dâu tôi, đã là người một nhà thì dĩ nhiên phải đối xử với nhau tốt, cậu cứ thả lỏng đi. Vương Trác đang ở chỗ tôi đây, để tôi nói một tiếng với cậu ta."
Thường Minh nói: "Vậy thì cám ơn cậu trước."
Tạ Vũ Bách trách mắng, "Này, vì một người phụ nữ mà còn khách khí với tôi làm gì, hóa ra tình bạn từ cái thời mặc quần đùi với nhau cũng uổng phí."
Thường Minh cười nhưng không nói gì, cúp máy nhìn cảnh đêm mơ hồ ngoài cửa kính đến xuất thần.
***
Thái Đường Yến không làm nổi công việc dọn dẹp vệ sinh này nữa, một là đó không phải kế hoạch lâu dài, hai là nếu gặp Thường Minh cũng sẽ lúng túng.
Cô chỉ có trình độ học vấn trung học, phạm vi chọn nghề cũng hẹp, bất luận có đổi qua việc gì thì độ chênh lệch chắn ngang giữa cô và Thường Minh vẫn cứ ở đấy không tan biến đi được. Anh sẽ không đi xuống, chỉ có cô trèo lên. Cô bắt đầu nghi ngờ liệu vì trốn Thái Giang Hào mà bỏ học có phải là lợi bất cập hại không.
Thái Đường Yến uyển chuyển nhắn tin hỏi Thường Minh có công việc nào thích hợp mà giới thiệu không.
Thường Minh gọi điện lại ngay, "Bạn gái người khác đều nũng nịu lấy lòng, còn em lại cứ giả vờ như bạn bình thường."
Nhân viên vệ sinh không phải là công việc phức tạp gì, ngay trong ngày đã bàn giao công việc xong, Thái Đường Yến tan làm sớm hơn trước, đi ra khỏi tòa cao ốc đã làm việc được một tháng.
Cô nói: "Em không làm nũng đâu..."
"Biết em sẽ không mà, vậy chủ động hôn một cái đi."
"..."
Như bị trêu ghẹo trước đám đông, hai tai Thái Đường Yến đỏ bừng.
"Không phải anh đang đi làm sao..." Đến lời nói cũng căng thẳng theo.
"Vậy tan làm hôn nhé?"
Thái Đường Yến vừa xấu hổ vừa giận, "Em cúp máy đây."
Thường Minh cười hai tiếng, "Bai, anh chỉ hỏi thế thôi, tối nay tìm em nói chuyện sau."
Thái Đường Yến vẫn còn làm thêm ở công ty giao hàng nhanh, Thường Minh ở dưới lầu chờ cô hai tiếng.
Cô áy náy, "Anh nói sớm với em biết là được mà, em có thể lén chạy ra."
Thường Minh nói: "Không bằng em thôi việc trước đi."
Nhắc đến công việc là cô lại trở nên nhạy cảm, ậm ừ đáp: "Sắp rồi."
Thường Minh bổ sung thêm: "Anh không có ý kiến gì về công việc của em, nhưng tốt nhất nên có quy luật, còn trẻ mà thức đêm nhiều sẽ không tốt đâu."
Xem ra là cô quá lo lắng rồi, Thái Đường Yến cười, "Vâng."
Đã quá muộn không tiện đuổi khách, Thái Đường Yến bảo Thường Minh lên nhà, đêm nay vấn đề ngủ như thế nào thì trong lòng cả hai đều biết rõ.
Thường Minh leo cầu thang năm tầng mà sau lưng ướt đẫm mồ hôi, không nhịn được than phiền: "Đã bảo em chuyển đến chỗ anh rồi."
Thái Đường Yến vừa mở cửa vừa lẩm bẩm, "Bây giờ anh còn có thể đi về, không ai cấm anh."
Sau khi vào nhà, Thường Minh ăn ý khóa trái cửa lại, "Nửa đêm nửa hôm em yên tâm để một mình anh về, ngộ nhỡ lại bị cướp thì sao?"
Rõ ràng là lời thoại của cô, nhưng hết lần này đến lần khác bật ra từ miệng người đàn ông này đều không có chút nào yếu ớt, trái lại còn mang theo mấy phần đùa giỡn, Thái Đường Yến không nhịn được cười: "Vậy thì em không nhặt anh về đâu."
Thường Minh nóng không chịu nổi, cởi từng cúc áo ra một. Thái Đường Yến không nhịn được liếc nhìn, anh không có thói quen tập thể hình, nhưng vóc dáng cũng không đến nỗi nào. Có điều người nọ lại càng muốn phơi bày cho cô xem hơn, "Nhìn trộm làm gì."
Thái Đường Yến vờ câm điếc, ra ban công lấy quần áo vào. Trong gió đêm không để ý đến tiếng bước chân của Thường Minh, cho đến khi bị người từ đằng sau ôm lấy, cô mới sợ hết hồn.
"Phản ứng dữ thế..."
Thái Đường Yến muốn đẩy anh ra, nhưng làn da nóng hổi sánh dính như kẹo dẻo dính lên người cô đẩy không được, khiến anh không khỏi rụt cổ, "Nóng."
Nhưng Thường Minh không nhúc nhích, "Dù sao lát nữa cũng phải tắm."
"Vậy đi tắm trước."
Thái Đường Yến chỉ muốn rút người ra, không muốn làm Thường Minh hiểu lầm, "Tắm chưa vậy?"
Cô đã có kinh nghiệm, im lặng chính là câu trả lời tốt nhất, tránh bị anh bẻ lái.
Quả nhiên Thường Minh buông cô ra, hỏi: "Em tắm trước hay anh tắm trước?" Cô còn chưa kịp đáp thì anh đã tự quyết định, "Nếu không thì cùng nhau tắm."
Mặc dù người này thể hiện không tốt lắm, nhưng trên dục vọng vẫn là một người đàn ông bình thường, giống hệt mãnh thú bị thương. Tự nhiên Thái Đường Yến lại nghĩ đến điều ấy, dở khóc dở cười, toàn bộ mập mờ xuất hiện trước đó đã tan thành mây khói.
Cuối cùng vẫn là Thái Đường Yến tắm trước, Thường Minh tắm xong đi ra thì cô đã nằm dài trên giường, cũng chẳng biết là vì lười hay mệt nữa, cô kê nửa đầu lên mép giường, cho quạt máy thổi hong khô tóc, chiều rộng của giường không đủ nên cô cong một chân lên, mắt cá chân còn lại đè lên đầu gối, rung lên theo nhịp. Lần đầu tiên Thường Minh trông thấy cô tự tại như thế, không khỏi bật cười.
Thái Đường Yến nghe tiếng gậy cộc cộc, lập tức đặt chân xuống.
Thường Minh cũng nằm ngang bên cạnh cô, học cô thổi tóc, giải phóng hai tay thật là thoải mái, điểm khác biết là anh chỉ có một chân, hai người cùng xếp hàng nằm xuống giống lạp xưởng phơi trong gió. Lần trước Thường Minh còn để lại đây mấy bộ quần áo, nhưng toàn là áo len quần dài, nên lúc này anh chỉ mặc mỗi chiếc quần cụt đi ra, đôi chân thon dài, đường viền rõ ràng, đúng là được rửa mắt.
Thái Đường Yến không mở mắt.
"Anh có người anh em đang thiếu lễ tân ở công ty xuất nhập cảng, hay em đi xem thử xem?"
Thái Đường Yến lại đảo mắt qua, vừa vặn Thường Minh nghiêng đầu sang, hai người cứ vậy cùng đối mặt.
"Nhưng em hơi đen, người ta chê..."
"Cái gì?" Lý do dở khóc dở cười này làm Thường Minh đưa tay ra so, trước kia không để ý, quả thật mình có trắng hơn cô. Anh không khỏi cười, "Đen cái gì mà đen, khỏe đẹp mà. Có điều ai nói em đen thế?"
"Không ai cả, tự em cảm thấy vậy."
"Kiếm sống là dựa vào miệng và hai tay, biết nói biết làm thì dù có khác biệt gì cũng không đói."
"Vậy em thử xem sao..."
Bàn tay Thường Minh đặt lên bụng cô, vừa định vỗ nhẹ thì cô bất chợt hít vào một hơi, bụng hõm xuống, tay Thường Minh cũng hạ xuống theo. Phản ứng vừa mới lạ lại vi diệu.
Anh tức cười, "Làm gì thế?"
Thái Đường Yến hỏi ngược lại, "Anh, anh làm gì đấy..."
Thì ra là do căng thẳng.
Thường Minh đổi sang vuốt ve, nhưng không đi lên đi xuống gì.
Vẻ nhát gan của cô làm anh phòng ngự nói trước: "Không được từ chối, sớm muộn gì cũng phải gặp."
"Em đâu có từ chối, em chỉ đang nghĩ không biết có phải là mấy người lần trước không."
"Chính là bọn họ." Thường Minh nói, "Em không việc gì phải sở, ai bắt nạt em thì cứ nói với anh, anh làm chỗ dựa cho em."
Thái Đường Yến nhìn trần nhà một lúc như đang tiêu hóa lời nói ngọt ngào vậy, cô nở nụ cười nhàn nhạt.
"Thế... chị ấy có đi không?"
"Ai?" Hỏi xong mới nhận ra, "À, không gọi. Cô ấy đi cũng không có gì, chúng ta chơi của chúng chúng ta."
"À." Thái Đường Yến vẫn còn bóng đen lấy trứng chọi đá.
Thường Minh nghiêng người, cúi đầu nhìn cô, "Giận à?"
Đây không phải là câu hỏi dễ trả lời. Vừa phải thể hiện được độ lượng, lại phải xem nhẹ so đo trong lòng. Nếu từ chối thẳng thì sẽ bị nghi là nói dối; còn nếu thừa nhận thì lại bị cho rằng không phóng khoáng. Ngay cả im lặng cũng không được, vì điều ấy có nghĩa là ngầm thừa nhận.
Thái Đường Yến cười khan hai tiếng.
"Vậy là giận rồi." Thường Minh tự trả lời, "Chuyện giữa anh và cô ấy đã hết rồi, nếu không anh cũng sẽ chẳng ở bên em."
Nhìn anh nóng lòng giải thích, Thái Đường Yến bật cười khó hiểu, mà thực tế cũng buồn cười.
"Em cũng có nói gì đâu..." Giọng vừa nhỏ vừa vô tội.
"..."
Hóa ra người ta chỉ thuận miệng nhắc đến, anh lại còn bé xé ra to. Thường Minh vừa tức vừa buồn cười, nhưng thấy cô không còn thận trọng ở trước mặt mình nữa thì trong lòng thoải mái cực kỳ.
Thái Đường Yến gỡ tóc rối, tóc ngắn gọn gàng, thoáng cái đã xong.
"Tóc em khô rồi, buồn ngủ quá."
Thường Minh cũng sờ đầu mình, tóc càng ngắn càng nhanh khô, thế là ngồi dậy nhường vị trí. Thái Đường Yến nằm ngã ra giữa giường, anh vỗ mu bàn tay vào cánh tay cô, "Dịch qua chút."
"Giường nhỏ... hai người ngủ... nóng lắm." Cô muốn lấy nghiêm túc xua đuổi Thường Minh đi, nhưng so về độ mặt dày thì cô chưa từng là đối thủ của anh.
"Chỗ em chỉ có một cây quạt gió, bảo anh ngủ ngoài salon để có mà thành thịt nướng à?"
Nhìn qua thì có vẻ người đàn ông một chân này sắp thành thịt nướng thật rồi, Thái Đường Yến không khỏi cười phá lên vì tưởng tượng của mình.
"Cười cái gì, dịch qua đi."
Đành phải lăn qua một bên vậy.
Thường Minh chui vào, không giống mùa đông, cả hai người mặc áo đùi để lộ cánh tay, không cẩn thận chạm vào, mồ hôi nhầy nhụa nhớp nhúa dính vào nhau. Vào lúc chết người này cây quạt lại được để đối diện giường, vậy là bức tường người là anh đã cản lại không ít gió. Thế mà anh không chút nào để ý đến việc này, nghiêng người sang bóp cằm cô vùi đầu xuống.
Mới đầu còn rất nhẹ rất dịu dàng giống in con dấu của mình xuống, rồi dần dần biến thành xâm lược, cô nếm được mùi kem đánh răng giống mình thoang thoảng.
Một tay anh từng chút từng chút đo gang trên người cô, rồi dừng bên eo cô không đi xuống tiếp nữa, mà đổi thành vuốt ve bắp đùi cô, như muốn tách rời núi sông. Xem ra anh vẫn nhớ câu nói dối "không tiện" của cô.
Cô không mặc áo ngực, hình dạng trước ngực thay đổi rất nhanh, trở nên nhọn hoắt nhạt cảm.
Còn của anh cũng chạm vào cô, cô cảm nhận được rõ ràng.
Có lẽ vì thăm dò có qua có lại, hoặc có lẽ do bị thu hút, tay cô cũng bắt đầu dao động trên người anh, định dùng cảm xúc vẽ ra cơ thể anh.
Đầu ngón cái vuốt ve xương lồi cứng như đá ở cổ họng, nó nghịch ngợm trồi lên dịch xuống, cô cảm thấy mới lạ, thế là lại xoa nhẹ hai cái, Thường Minh bị nhột ho khan một tiếng, hơi thở ùa vào miệng cô, hóa giải cô hoàn toàn.
Rồi tiếp tục lần tìm đến xương quai xanh, dẹt thẳng trực, cứng rắn có lực. Lại đến ngực và bụng anh, rất co dãn, không phải kiểu thuần bắp thịt cứng ngắc, cũng không phải thịt béo bầy nhầy. Cô mở lòng bàn tay ra ấn vào, trong cứng có mềm trong mềm có cứng, thoải mái đến lạ kỳ. Đối diện với một người đàn ông không phải là người lao động chân tay, cũng không có thói quen tập thể hình mà nói thì giữ được vóc dáng thế này cũng rất hiếm hoi.
Mới đầu còn rất xấu hổ do cô không có kinh nghiệm, sau đó lại tự thuyết phục bản thân, dù sao cô cũng chẳng mất mát gì.
Cũng gần như trong lúc đó hai người tách nhau ra, cùng mang theo tâm sự riêng mà nằm xuống.
Đêm rất bình yên, lúng túng đến cùng cực.
Chợt Thường Minh mở miệng, "Anh đói..."
Thái Đường Yến thấy nấc thang anh đưa thì vội bước xuống, "Anh muốn ăn gì? Em làm cho anh."
"... Bắp."
Áo khoác Thường Minh thay đã được giặt, đang phất phơ bên ngoài ban công, anh không có quần áo gì để thay nữa, đành phải nằm tại chỗ bất động, do Thái Đường Yến xuống lầu mua bắp.
Ăn gì không ăn lại đòi ăn bắp, giờ này biết đi đâu tìm bắp đây? Nếu như ở nông thôn thì cũng phải hơn một tháng nữa, bắp trên rẫy mới chín hẳn, đêm đen gió lớn, có thể ở gần đây có.
Ở tiểu khu Thái Đường Yến đang sống, thứ không thiếu nhất chính là những quán ăn đêm, mà đêm hè lại vào độ hoàng kim. Thái Đường Yến đi ngang qua mấy quán bán tôm hùm cay, mùi vị hấp dẫn, nhưng đầu to đuôi nhỏ, không thật lắm.
Đi về phía trước có mấy quán nướng, không thấy bắp đâu, Thái Đường Yến mới hỏi: "Ông chủ, có bắp không vậy?"
Ông chủ đi đến, cười nói: "Có, muốn mấy trái?"
Nhìn qua ông chủ không cao hơn Thường Minh là mấy, nước da còn khỏe khoắn hơn cô, để đầu đinh, để râu lại còn trông điển trai. So với Thường Minh - bây giờ gần như mỗi khi cô tiếp xúc với một người đàn ông là lại đem Thường Minh ra so sánh, bất giác phát hiện vẫn là tiếp xúc với Thường Minh dễ chịu hơn - cho dù khí khái cường tráng có khác hẳn nhau, nhưng Thường Minh cũng chỉ thua mỗi một chân...
"Muốn mấy trái đây?" Ông chủ kiên nhẫn hỏi.
Thái Đường Yến mới sực tỉnh, vội nói: "À, ba trái. Tôi, tôi chỉ lấy tươi có được không, không cần nướng..."
"Cô chắc chứ?"
Cô gật đầu.
Ông chủ chọn ra ba trái to, Thái Đường Yến trả tiền rồi xách về.
Thái Đường Yến quay về nhà, phát hiện Thường Minh đã rời giường, đang ngồi trên salon.
Cô đưa túi đến trước mắt anh, "Em đi nấu đã."
Thùng rác ở ngay bên cạnh salon, cô không thể làm gì khác hơn là lột vỏ bắp trước, lúc nhổ râu bắp thì tay khựng lại, có cảm giác kỳ lạ.
Thường Minh ở cạnh cảm thấy rõ ràng, hỏi: "Ngẩn người làm gì thế?"
"Hả? Không có gì..." Cô khoa tay múa chân, "Trái này to quá..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT