“Chủ tịch, máy bay đã đến nơi. Cơ trưởng vừa thông báo là hơn nửa tiếng nữa có thể quay về nơi xuất phát.”
Nghe thấy tiếng nói của Đường Vân, Tang Mặc Ngôn mở đôi mắt sắc bén. “Lấy điện thoại lại đây.”
“Vâng.” Vội vàng lấy di động của Tang Mặc Ngôn trong túi ra, khởi động máy xong Đường Vân mới cung kính đưa cho sếp.
Cầm điện thoại trong tay nhìn ảnh chụp của Thu Tư trên màn hình, khuôn mặt nghiêm nghị không biểu cảm của Tang Mặc Ngôn cũng thêm một chút ấm áp. Đem dãy số in dấu sâu nhất trong trí nhớ ấn trên bàn phím từng số một, nghe thanh âm tích tích trong điện thoại truyền đến, mỗi âm mỗi tiếng đều giống như một cú đập tàn nhẫn vào ngực Tang Mặc Ngôn. Tựa như chờ đợi đến ngàn năm nghìn đời, sự lo lắng trong mắt Tang Mặc Ngôn cũng tích tụ càng thêm dày.
Khi Tang Mặc Ngôn sắp bỏ cuộc gọi thì thanh âm Thu Tư lại truyền ra từ điện thoại. “Uy!”
Giọng nói uể oải của Thu Tư vào trong tai của Tang Mặc Ngôn lại giống như thanh âm của tự nhiên, nỗi lo lắng và vẻ lạnh băng trên gương mặt cũng dần dẫn tan biến. “Đang ngủ trưa à?”
“Vâng, mơ màng thế nào lại ngủ đi mất.” Khẽ ngáp, thanh âm Thu Tư lại càng nhỏ dần. “Anh đến Châu Âu chưa?”
Giọng nói chẳng chút sức sống nhưng lại làm Tang Mặc Ngôn yên tâm hẳn. “Vừa đến nơi. Vậy em ngủ đi, tối anh sẽ gọi lại cho em.”
“Vâng!” Trở lời với giọng mũi nặng nề, Thu Tư tắt máy. Buông điện thoại xuống, đôi mày rậm của Tang Mặc Ngôn cũng không nhíu lại nữa, cảm giác an lòng khiến hắn nở nụ cười ấm áp nhìn ra ngoài cửa sổ. “Đường Vân.”
Giọng nói hòa nhã làm Đường Vân có phần không chắc chắn lắm trả lời một tiếng. “Vâng.”
“Chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp đi.”
Đường Vân ngẩng đầu, ý của chủ tịch là… “Chúng ta không cần quay về nữa sao?”
Lắc đầu, tâm trạng trầm trọng nặng nề của Tang Mặc Ngôn cũng trở nên thoải mái hơn. “Xử lý công việc bên này xong rồi chúng ta trở về.”
“Vâng.” Khuôn mặt dịu dàng như này Đường Vân rất hiếm khi nhìn thấy. Hình ảnh chấn động này làm anh hơi ngơ ngác gật đầu, trong lòng cũng không thể không bái phục tầm quan trọng của vị phu nhân chủ tịch trong lòng ngài ấy…
Bên kia nhà Vương Lạc, Thu Tư mặt tái nhợt như tuyết đang nằm trên giường bệnh, tác dụng của thuốc gây mê vừa mới hết, hơn nữa vừa rồi khi nói chuyện còn phải làm như không có chuyện gì đối đáp với Tang Mặc Ngôn khôn khéo kia. Mọi chuyện làm Thu Tư phải tốn sức gấp bội, cậu thở hổn hển, cả người đau đớn khiến cậu cắn chặt đôi môi cũng đã trắng bệch.
Giúp Thu Tư cầm điện thoại, Âu Dương Hằng Ngữ cầm lấy bông vải đã chuẩn bị trước thấm thấm ít nước cho ướt và cần thận lau đôi môi khô khốc của Thu Tư. “Có cần gọi Mặc Ngôn trở về không?”
“Không!…” Dường như ngay cả sức lực để lắc đầu cũng không có, Thu Tư chỉ nhẹ nhàng lay động một chút. “Anh…đừng nói cho anh ấy.”
Lấy tay đặt lên trán Thu Tư để kiểm tra nhiệt độ rồi Âu Dương Hằng Ngữ mới yên tâm ngồi lại trên ghế bên cạnh giường bệnh. “Tôi sẽ không nói cho cậu ấy đâu. Vương Lạc nói bây giờ cậu cần nhất là nghỉ ngơi, ngủ một giấc đi!”
“Ừ!…” Cười một cách miễn cường, Thu Tư đang định nói điều gì nhưng không cẩn thận chạm đến miệng vết mổ, cơn đau làm gương mặt cậu tái thêm.
Âu Dương Hằng Ngữ vội vàng đứng lên, cũng không biết phải làm gì cho tốt nên dùng khăn mặt lau đi mồ hôi trên trán Thu Tư. “Cậu đừng động đậy nữa, miệng vết thương mà nứt ra thì nguy lắm.”
Cơn đau cũng dần dần nhạt đi, Thu Tư mỉm cười nhưng chưa kịp nói thì Âu Dương Hằng Ngữ đã đặt hai ngón tay chặn ngang môi cậu. “Tôi biết cậu muốn nói gì. Tôi chưa mệt đâu nên cậu cứ ngủ đi! Tôi sẽ thay Mặc Ngôn ở bên cậu!”
Thu Tư lắc đầu làm Âu Dương Hằng Ngữ thở dài một tiếng. “Cậu không cần lo lắng cho người khác mãi thế, ngủ một giấc đi!” Giúp Thu Tư chỉnh lại góc chăn, Âu Dương Hằng Ngữ ngồi lại trên ghế. “Lát nữa Vương Lạc sẽ phải kiểm tra cho cậu, đơn giản thôi. Tôi sẽ giúp cậu đeo mặt nạ nên cậu cứ yên tâm ngủ đi!”
Âu Dương Hằng Ngữ kiên trì như vậy khiến Thu Tư cũng không tiện từ chối, cậu cũng đã kiệt sức nên phải khẽ gật đầu. Mi mắt nặng trĩu cũng dần sụp xuống, chỉ khẽ nhúc nhích khóe môi rồi Thu Tư dễ dàng ngủ thiếp đi.
Tuy chỉ là động tác rất nhỏ lại không phát ra thanh âm gì nhưng Âu Dương Hằng Ngữ vẫn thấy rõ ràng ba chữ Thu Tư muốn nói ‘cảm ơn anh’.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT