Về đến nhà là nửa tiếng sau, Tang Mặc Ngôn nắm bàn tay không bị thương kia của Thu Tư chậm rãi bước về phòng. Khi nhìn thấy Vương Lạc đang ngồi trên sofa, thanh âm không cảm xúc của hắn lộ ra ý lạnh khiến cho Vương Lạc vốn không chút chuẩn bị nên hơi rùng mình. “Vương Lạc, khám giúp Thu Tư.”

Quan sát Tang Mặc Ngôn đang phát ra sát khí, Vương Lạc thức thời không nói nhiều thêm điều gì, anh lên tiếng “Ừ” rồi đứng dậy đến ngồi trước mặt Thu Tư, kiểm tra đơn giản một lúc rồi lấy thuốc mỡ và băng gạc trong hộp thuốc ra. “Thu Tư không có việc gì, mu bàn tay chắc là cậu ấy đụng vào đâu đó nên sưng đỏ lên. Mỗi ngày bôi thuốc mỡ ba lần, năm ngày sau sẽ biến mất hết thôi.”

“Ừ.” Ôm Thu Tư vào lòng, Tang Mặc Ngôn dùng môi khẽ cọ cọ đỉnh đầu cậu. Thấy một màn như vậy, Vương Lạc ngầm hiểu nên thu dọn dụng cụ lại và biết điều lặng lẽ rời đi.

Gió nhẹ ấm áp mang theo hương thơm của cây cỏ ngoài hoa viên, nhẹ nhàng lướt qua vờn quanh hai người đang gắn bó một chỗ. Bốn phía lặng im khiến sự yên tĩnh và ấm áp trong không gian cứ thế xâm chiếm hai người họ, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, giọng nói nam tính khàn khàn mang theo sự dịu dàng và thầm tự trách vang lên. “Xin lỗi.”

Nghĩ muốn quay người lại nhưng cậu càng bị Tang Mặc Ngôn ôm chặt hơn, Thu Tư thở dài một hơi. Cậu đặt bàn tay không băng bó của mình lên mu bàn tay của hắn, vỗ nhẹ nhẹ mấy lần. “Bị thương là do tự em đụng vào, không liên quan gì đến anh cả. Với lại cũng không nghiêm trọng lắm, anh đừng như vậy.”

Tựa trán lên vai Thu Tư, giọng nói rầu rĩ lại phát ra. “Là anh…không bảo vệ em cho tốt.”

Tâm trạng buồn phiền của Tang Mặc Ngôn hình như truyền hết vào tâm trí cậu khí cho tim cậu như bị bóp nghẹt lấy, bàn tay đặt trên tay đối phương cũng siết chặt hơn. “Em không sao, thật sự không sao cả, chỉ là bị xướt xát nhẹ thôi mà. Mặc Ngôn anh không được quên em là đàn ông chứ không phải một món hàng thủy tinh dễ vỡ.”

Đôi môi dịu dàng lưu lại những nụ hôn nhẹ trên cần cổ Thu Tư, hắn xoay người cậu lại đối diện với chính mính. “Thu Tư, em không phải thủy tinh dễ vỡ, em là sinh mệnh của anh.”

Từng chữ ấm áp làm lay động trái tim Thu Tư, khóe môi cậu hơi cong lên. Thu Tư tựa vào người hắn, thanh âm nhẹ như gió thoảng nhưng lại thổi từng trận cuồng loạn trong lòng Tang Mặc Ngôn. “Mặc Ngôn em vẫn cho rằng em là người không hạnh phúc. Thực ra em lại là người hạnh phúc nhất vì cuộc sống sau này sẽ có anh làm bạn.”

Nghe những lời nói của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn bừng lên một cảm giác mừng rỡ khôn cùng. Ánh mắt, nụ cười của hắn đều rất đỗi dịu dàng, khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một gần, càng lúc càng ngắn đến khi trán tựa trán, hơi thở hòa vào nhau và hai đôi môi quấn quýt lấy nhau.

Thu Tư có chút động tình, hai cánh tay không kìm được ôm lấy cổ Tang Mặc Ngôn, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi cuốn vào trong miệng đối phương, cố gắng dùng đôi môi vụng về như trước mà hùa theo hắn. Sự thay đổi này của Thu Tư làm gương mặt của Tang Mặc Ngôn rạng rỡ ý cười thoải mái. Khi cảm giác được hô hấp của Thu Tư đã không còn đủ, Tang Mặc Ngôn mới nở nụ cười đầy cưng chiều thương yêu và rời môi khỏi khuôn mặt ửng hồng của cậu, nhẹ nhàng tinh tế đến mức không lời nào diễn tả được thế rồi hắn lại khẽ hôn lên đôi môi đỏ hồng của cậu.

Lại dịu dàng ôm cậu vào lòng, Tang Mặc Ngôn đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán Thu Tư, một lúc lâu sau hắn mới mở miệng nói. “Chúng ta đi du lịch được không?”

Thu Tư cũng đã bình tĩnh trở lại ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Công việc của anh không sao chứ?”

“Những việc anh cần làm đã xử lý gần hết rồi, những phần còn lại Âu Dương có thể giúp anh.”

“Vâng!”

Thấy Thu Tư gật đầu, khóe miệng Tang Mặc Ngôn vẽ nên một nụ cười đầy thâm ý…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play