Cầm thiệp mời trong tay, Thu Tư ngẩng đầu nhìn Tang Mặc Ngôn đang xem tài liệu, chần chờ hồi lâu rồi mới đứng lên đi đến chiếc ghế trước bàn làm việc rồi ngồi xuống.

Ngay từ đầu đã biết Thu Tư có tâm sự trong lòng, Tang Mặc Ngôn vẫn bảo trì tĩnh để xem biến bây giờ mới buông tài liệu trong tay nhìn thẳng vẻ mặt do dự của Thu Tư. “Sao vậy?”

“Chiều có một buổi họp lớp, ưhmmm….em muốn tham gia.” Đã nhiều năm rồi không có đến, nếu không phải sáng này Ôn Nhiên đưa nó tới công ty thì cậu cũng sẽ không nhớ đến việc này.

“Họp lớp?”

“Vâng, là bạn bè trung học.”

‘Trung học’, Tang Mặc Ngôn nhíu mày. Thời trung học của Thu Tư trôi qua cũng chẳng vui vẻ gì, thường bị người khác bắt nạt. Năm đó trong tư liệu Thiệu quản gia đưa cho hắn cũng có phần cuộc sống trung học không thoải mái này. Nghĩ đến đây, ở một góc độ Thu Tư không chú ý, khóe mắt hắn nheo lại một cách nguy hiểm. “Được, anh đi với em.”

A!? Đôi mắt đen láy của Thu Tư mở to. “Không cần đâu, anh bận như vậy mà. Em sẽ về trước bữa chiều.”

Tiện tay gập tài liệu trên bàn lại, Tang Mặc Ngôn đứng lên. “Không sao, mấy công việc này không cần gấp.”

“Nhưng mà…” Thu Tư tiếp tục đấu tranh, nếu thật sự Tang Mặc Ngôn đi thì chuyện vốn phức tạp sẽ càng trở nên phức tạp. Điều này khiến lòng can đảm vừa mới dậy lên trong cậu trong nháy mắt đã biến thành khí cầu không hơi.

“Yên tâm, anh sẽ không làm chuyện khiến em không vui.” Hắn đứng phía sau cậu, cúi đầu ghé sát đến bên tai Thu Tư, hơi thở nóng rực làm cho cậu bất giác rụt cổ lại “trừ khi vạn bất đắc dĩ.”

Vạn bất đắc dĩ?! Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vô cùng dịu dàng của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư tự nhiên có một dự cảm không tốt. “Hình như chiều nay em còn công việc phải làm, em có lẽ không đi…” Cậu cảm thấy Tang Mặc Ngôn lúc này như một con dã thú nhuốm mùi máu, sao lại có cảm giác này nhỉ? Chẳng lẽ cậu quá nhạy cảm rồi?

Quay ghế dựa của Thu Tư về hướng mình, Tang Mặc Ngôn nở một nụ cười quỷ dị, cúi người đè lên cậu. “Chiều nay em được nghỉ.” Cầm bàn tay Thu Tư, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng lướt qua những ngón tay thon dài của cậu, cảm giác tuyệt vời này làm nụ cười Tang Mặc Ngôn càng thêm rạng rỡ. “Đừng quên anh là sếp của em.”

Cười gượng hai tiếng, Thu Tư gượng gạo kéo khóe miệng lên. “Em nhớ nhầm rồi.”

Khóe môi hơi nhếch hôn lên đỉnh đầu cậu, nhìn thoáng qua thời gian trên thiệp mời, Tang Mặc Ngôn dịu dàng nói. “Em lên xe chờ anh nhé.”

Theo phản xạ nhìn thoáng qua thời gian. “Hiện giờ còn sớm…”

Nhanh chóng dùng môi bao phủ lấy môi Thu Tư, nhìn thấy vẻ đỏ ửng cùng ngây ngốc như trong dự đoán, Tang Mặc Ngôn mới vừa lòng dời môi ra, trên gương mặt lộ ý cười nhẹ. “Mình đến một chỗ trước.”

“Ừ.” Bị Tang Mặc Ngôn kéo đi, Thu Tư có chút mơ hồ nhìn thoáng qua hắn rồi đi về phía cửa.

Nhìn Thu Tư đứng bên ngoài đóng cửa lại xong, khuôn mặt dịu dàng của Tang Mặc Ngôn trong nháy mắt trở lại vẻ lạnh băng ngày xưa. Hắn đi đến bên cạnh điện thoại, ấn một vài con số, chuông mới vang một tiếng thì đối phương đã tiếp máy, thanh âm cung kính cũng truyền ra. “Ông chủ.”

“Trong vòng 10’ điều tra rõ ràng tất cả tư liệu về bạn bè trung học của Thu Tư rồi gửi vào máy tính của ta.”

“Vâng, ông chủ.”

Nghe Thiệu Vân trả lời xong, Tang Mặc Ngôn buông điện thoại trong tay xuống, đôi mắt sắc bén ánh lên tia sáng nguy hiểm…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play