Thư Tư vừa đi lại chưa được nửa giờ đã than mệt, ngồi xuống ghế đá trong sân.
Nơi này thực sự không phải lớn bình thường đâu.
Cậu ngó xung quanh, ngắm vườn hoa hồng xanh gần đấy, rồi lại nhìn đến Thiệu quản gia vẫn đứng cách xa cậu 3 mét, bất đắc dĩ thở dài. Không phải ghét cậu đến như vậy chứ! Suy nghĩ này làm Thu Tư có chút chán nản.
“Trong biệt thự này, sao mà ngoài tôi ra chỉ có một mình anh vậy?”. Thông thường kẻ có tiền người hầu trong nhà không phải nhiều hơn sông đổ vào biển sao? Thế nào mà ở nơi này chỉ có một mình Thiệu quản gia?
“Nơi này còn có hai người hầu nữa, họ đều ở căn phòng phía sau biệt thự. Ông chủ không thích có quá nhiều người đi lại trong biệt thự, cho nên ở nơi này trừ bỏ trường hợp bắt buộc thì chỉ có một mình tôi.” Khi Thiệu quản gia trả lời vẫn cách xa cậu 3 mét. Điều này làm Thu Tư hơi khó hiểu, nhưng trước tiên vẫn muốn hỏi xong những vấn đề thắc mắc trong đầu đi đã.
“Vậy bình thường trong đây tính cả tôi là bốn người, nếu trộm vào thì phải làm sao?” Một biệt thự hoa lệ thế này không sợ kẻ khác xâm nhập trái phép ư?
“Ở đây có trang bị thiết bị an toàn nhất, bất luận kẻ nào cũng không thể không có sự cho phép mà tiến vào, hoặc rời đi.” Giờ thì trở thành cảnh cáo rồi, vậy cậu có tìm hiểu thêm về nơi này cũng chẳng có tác dụng gì nữa. Dù sao hệ thống bảo vệ kia được Thiệu quản gia tin tưởng như vậy nhất định không phải là thứ đồ đơn giản. Đối với người hay suy nghĩ ngốc nghếch như cậu thì lại càng thêm nan giải. Xem ra phải nghĩ đường khác.
Thu Tư đỡ lấy thắt lưng đau nhức, từng bước tiến về biệt thự, lơ đãng quay đầu lại thì phát hiện Thiệu quản gia vẫn đứng ở nơi cách cậu 3 mét, đi theo không nhanh cũng không chậm. Thu Tư dừng lại, đối phương cũng dừng lại theo. Thu Tư đi về phía trước một bước, Thiệu quản gia cũng làm động tác y hệt. Thu Tư bước về phía sau, Thiệu quản gia cũng bước về phía sau như thế, luôn luôn duy trì khoảng cách ước chừng là 3 mét.
“Sao anh lại cách tôi xa như vậy?” Nhìn Thiệu quản gia có chút kỳ quái, Thu Tư càng thêm nghi hoặc. Tuy rằng tiếp xúc với Thiệu quản gia không quá nhiều, nhưng cậu cũng biết anh ta là người siêu quý trọng lễ tiết. Làm sao có thể cách đối phương xa như vậy rồi cùng nói chuyện? Dường như lúc trưa Thiệu quản gia đã thay đổi, chẳng lẽ cậu thật sự khiến người khác chán ghét?
Vẫn chạy không thoát được nhà giam đẹp đẽ này.
Cảm giác bên cạnh có người, Thu Tư cố gắng ngồi dậy nhưng một bàn tay đã ấn người cậu nằm xuống. Thu Tư ngẩng đầu, tức khắc còi báo động trong lòng hú lên. Sao Tang Mặc Ngôn lại ở trong này…
“Em cho rằng em tự sát là có thể thoát khỏi tôi sao? Tôi nói cho em biết, cho dù em chết thì linh hồn em cũng thuộc về tôi.” Ngữ điệu lạnh băng của Tang Mặc Ngôn cộng thêm những lời đó đã làm cho tim Thu Tư rơi xuống vực thẳm, sợ hãi cùng bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
“Anh thả tôi đi! Người như anh thì có thể tìm được người khác tốt hơn mà, xin anh…” Cậu thật sự không muốn cả đời bị nhốt trong cái lồng sắt xinh đẹp này, như vậy thì sống không bằng chết.
“Cả đời này em đừng mơ tưởng thoát khỏi tôi. Tôi chỉ nói một lần này, Triệu Thu Tư em là của Tang Mặc Ngôn tôi, của riêng một mình tôi.”
“Không nên ngỗ ngược với tôi.” Tang Mặc Ngôn nói xong đứng dậy, cầm lấy văn kiện trên bàn rồi đặt bên cạnh Thu Tư. “Ký nó.”
Thu Tư quay đầu đi, không để ý đến hắn. Lần này Tang Mặc Ngôn cũng không tức giận, thái độ khác thường không còn vẻ lạnh băng. Hắn ngồi bên giường, tay trái đặt trên cổ tay Thu Tư ma sát liên tục, biểu tình ôn nhu mang theo thanh âm ôn hòa nói: “Ký nó, tôi sẽ giúp em mua miếng đất cô nhi viện Dũ Tâm kia, còn giúp bọn họ sửa sang lại phòng ốc, làm cho bọn họ áo cơm không phải lo. Con nuôi của em và nơi đã dưỡng dục em khôn lớn sẽ không còn phải thiếu thốn nữa, em thấy điều kiện trao đổi này thế nào?”
“Anh điều tra tôi?” Thu Tư hơi run rẩy vì phẫn nộ, nằm ở trên giường lại càng lộ vẻ yếu ớt, Tang Mặc Ngôn cúi đầu dịu dàng hôn lên đôi môi lạnh ngắt run run của cậu.
“Em chỉ cần ký nó, tôi sẽ giúp em bảo trụ miếng đất kia. Không ký, ngay lập tức tôi sẽ làm nơi đó diệt vong.” Âm thanh ôn hòa lại mang theo những lời nói uy hiếp làm Thu Tư lạnh người, cậu cảm thấy Tang Mặc Ngôn đúng là một tên ác ma danh xứng với thực.
“Ba ngày sau tại biệt thự này cử hành hôn lễ.” Nghĩ đến việc Thu Tư cuối cùng cũng thuộc quyền sở hữu của mình, gương mặt không cảm xúc của Tang Mặc Ngôn cũng phảng phất lộ ra ý cười.
“Oa, cậu cũng biết cười, tôi còn nghĩ từ khi mười tuổi mặt cậu đã liệt rồi chứ.” Vương Lạc biểu tình có chút khoa trương, giễu cợt Tang Mặc Ngôn đang trong lúc buông lỏng tâm tình hiếm có.
Tang Mặc Ngôn trừng mắt: “Nơi này không cho ngủ trọ, mời về.”, nói xong không thèm quan tâm đến kẻ đang ở phía sau hét lớn “Trọng sắc khinh bạn”, xoay người đi về phía phòng hắn và Thu Tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT