Editor: Nguyệt

Đúng vậy, đội trưởng Fox ấy mà, có nói anh ta là cáo già cũng không quá. Nghĩ thử xem, những học viên xuất sắc của trường Đệ Nhất có thể bị tình cảnh hỗn loạn trụy lạc này hạ gục sao? Thật chẳng khác gì trò đùa.

“Cái anh ta nói chắc là nội dung trận đấu.” Lôi Tranh vừa rồi ỷ mình thân hình cao to nên vẫn chủ động đứng ngoài bảo hộ hai bạn nữ bên trong, nhờ vậy mà nghe được mấy cuộc trò chuyện liên quan đến trận đấu, cũng phần nào hiểu được nội dung trận đấu.

“Nội dung gì?” – Samantha trầm giọng hỏi.

“Chém giết người thật.” Lôi Tranh gãi mũi.

Lâm Phỉ Nhi nghe thế mặt mày trắng nhợt. Samantha đứng bên vô cùng lo lắng nhìn cô.

“Không sao … mấy hôm trước xem thi đấu cơ giáp nhiều thế rồi mà … chắc không sao đâu …” Lâm Phỉ Nhi nói, ngữ điệu có chút bối rối, vẻ căng thẳng bày hết trên mặt.

Những người khác không ai nói gì. Đấu cơ giáp và chém giết người thật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ở thi đấu cơ giáp, đại đa số mọi người đều không nhìn thấy người điều khiển, cho dù dùng súng laser bắn thành thịt vụn, người ta cũng chỉ biết là anh ta đã chết thôi, chứ không thực sự nhìn thấy thảm trạng đó. Còn chém giết người thật thì khác. Đây là sự va chạm trực tiếp của cơ thể, gãy tay gãy chân là chuyện thường, nhìn người ta nửa thân bị đập nát sẽ đem đến cho người xem cảm giác hoàn toàn khác biệt khi xem một chiếc cơ giáp bị phá hủy một nửa.

Những trận đấu cơ giáp trước đó Lâm Phỉ Nhi phải mất một tuần mới tạm coi là thích ứng. Giờ phải xem người thật chém giết nhau thì …

Họ lại nhớ tới lời Hồ Lập nói, “Tôi chỉ sợ cô không chịu nổi …”, không khỏi âm thầm đồng ý. Loại thi đấu này một cô gái như Lâm Phỉ Nhi e là khó mà tiếp nhận được.

“Vậy … làm sao bây giờ …” Không có đội trưởng Fox ở đây, Lâm Phỉ Nhi cũng không ngại thể hiện sự lo lắng, bối rối của mình trước mặt bạn bè.

“Tớ thấy cậu nên về đi thì hơn.” Chung Thịnh thực bất đắc dĩ nói.

Hướng phát triển của Lâm Phỉ Nhi khác bọn họ. Nếu làm hạm trưởng, cơ hội để cô tự tay giết chết kẻ địch thật sự rất hiếm. Đương nhiên, không phải không cần thiết. Chiến trường thực sự của cô là trong vũ trụ, cho dù chiến hạm bị nổ, nếu cô còn sống thì ít nhất vẫn phải dùng cơ giáp để chiến đấu. Còn chém giết người thật trong vũ trụ … ừm, hình như đến giờ chưa có ai làm được.

Lâm Phỉ Nhi bắt đầu do dự, chung quy cảm thấy nếu trở về sẽ bị đội trưởng Fox coi thường. Cô tuyệt đối không muốn thế.

“Về đi.” Samantha vỗ vai Lâm Phỉ Nhi. Cô hiểu Lâm Phỉ Nhi không cam tâm, nhưng chuyện này thật sự không cần gượng ép bản thân.

Trong số bảy người bọn họ, ngoài Lâm Phỉ Nhi đi theo hướng hạm trưởng, còn lại đều theo con đường trở thành chiến sĩ cơ giáp. Nhưng trên thực tế, mục tiêu của mỗi người lại không giống nhau. Ariel và Chung Thịnh phát triển theo hướng toàn diện, dù ở mặt nào cũng rất xuất sắc, lên năm thứ hai chắc chắn vào hệ nào cũng được hoan nghênh. Còn Hạng Phi thì thích phân tích chiến thuật, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc sẽ chọn hệ chỉ huy. Gerald lại có sự lựa chọn khiến mọi người kinh ngạc há hốc mồm. Cái tên trông rất vô sỉ này vậy mà thích làm hậu cần. Càng ngạc nhiên hơn là ở phương diện này cậu ta rất có tài … Lôi Tranh trông cao to cường tráng, kỹ thuật phi hành thuộc hạng nhất, nhưng lĩnh vực cậu am hiểu nhất thật ra là chữa bệnh. Theo như cậu nói thì, bác sĩ ra chiến tuyến mà chết sớm hơn người khác thì còn phát huy được tác dụng gì nữa. Vậy nên mục tiêu của cậu là làm một bác sĩ có khả năng sinh tồn cực cao trên chiến trường. Bản thân Samantha thì thuần túy là một người theo đuổi nghiệp chiến sĩ cơ giáp. Cô không có hứng thú với bất cứ thứ gì khác, chỉ với cơ giáp là nhiệt tình. Cho nên, cô hoàn toàn xứng đáng làm tiên phong.

Lâm Phỉ Nhi mím môi, vẻ mặt không cam nguyện. Biết là mọi người muốn tốt cho mình, nhưng cô vẫn thấy có gì đó bức bối trong lòng, không sao xóa đi được.

“Được rồi, tớ về đây …” Lâm Phỉ Nhi ủ rũ nói. Trông cô lúc này chẳng khác gì một bông hoa héo.

“Yo này cô em, muốn về đâu đấy?” Một giọng nói chói tai, cố ý kéo dài ra vang lên đằng sau mọi người.

Lôi Tranh đột nhiên xoay người lại. Vốn dĩ đại sảnh đã chật chội, người đến người đi gót nối gót, cho nên có người tới gần cũng không làm cậu cảnh giác.

Một gã đàn ông trung niên mặt mũi trông rất đáng khinh đứng trước một đám mười mấy tên cao to, vẻ mặt đắm đuối nhìn chằm chằm Lâm Phỉ Nhi. Trong lòng gã còn ôm một cô gái trang điểm lòe loẹt. Cô ả đang nhìn Lâm Phỉ Nhi với vẻ ghen tức.

Chung Thịnh tiến lên một bước, chắn trước mặt Lâm Phỉ Nhi, quát khẽ: “Cút.”

Ở những nơi thế này, thô lỗ một chút chẳng phải chuyện gì xấu. Nếu để người khác nghĩ mình là loại dễ bắt nạt, thì không chỉ kẻ đứng phía trước này càng kiêu ngạo, mà những người xung quanh cũng sẽ “thuận tiện” vào “góp vui”. Mấy chỗ thế này không thiếu loại thích bỏ đá xuống giếng.

“Hô, miệng cứng gớm. Mọc đủ lông chưa nhóc?” Gã trung niên nói xong phá lên cười ha hả. Những kẻ đứng sau gã cũng cười to, ngay cô ả trong lòng gã còn liếc xuống nhìn chỗ đũng quần Chung Thịnh.

Những người khác đều rất tức giận. Chung Thịnh thì lại thản nhiên như không có gì. Kiểu sỉ nhục này mà đã muốn chọc giận anh sao, còn kém xa.

“Sàn quyết đấu, hai người. Mày thua, quỳ xuống xin lỗi.” Ariel lạnh lùng nói, mặt không biểu cảm, ánh mắt nhìn gã đàn ông kia như nhìn một người đã chết.

Gã kia nghe vậy, tròng mắt đảo vài vòng. Gã híp mắt nhìn Ariel, bàn tay phải ôm eo bạn gái bất giác run rẩy. Thằng nhóc này bình tĩnh hơn gã tưởng. Vốn nghĩ kiểu khiêu khích của mình có thể dễ dàng chọc giận đám choai choai này, không ngờ chúng nó lại biết cả sàn quyết đấu.

Đám nhóc thoạt trông ngây ngô này khó đối phó hơn gã nghĩ. Gã trung niên chợt thấy hối hận. Biết trước thì để Sẹo Đao lên xử nó luôn có phải là xong rồi không.

“Sao? Không dám?” Đôi mắt Ariel lạnh lùng tĩnh lặng như hồ băng ngàn năm. Một quân nhân máu thép từng xông pha chiến trường như hắn vốn đã có khí thế khiếp người, nay chẳng kiêng nể gì tập trung đè ép gã trung niên kia, khiến gã bất giác lùi lại nửa bước.

“Có gì không dám chứ. Nhưng mà … nhóc thua thì phải liếm ‘thằng nhỏ’ cho ta đó.” Gã trung niên dẫu sao cũng chẳng phải loại xoàng. Gã đẩy cô ả trong lòng ra, đi đến trước mặt Ariel, cười hạ lưu chỉ xuống khố mình.

Đám người đứng sau hắn lại được thể phát ra một tràng cười hả hê, ngay cả mấy người đứng xem cũng nhếch miệng cười đểu.

Cái tên Chuột Điên này mặc dù ở Thành Dưới chẳng phải loại nổi bật gì đáng nói, nhưng ở đấu trường nơi đây thì đúng là không ai dám chọc. Đừng thấy gã gầy tong gầy teo mà xem thường, đến lúc lên sàn đấu cũng điên cuồng lắm. Năm đó chính là nhờ một trận quyết đấu, gã đã cắn chết lão đại cũ ngay trên sàn đấu, giành lấy vị trí lão đại của khu vực này. Giờ thằng nhóc này muốn lên sàn quyết đấu với gã chẳng phải tìm đường chết sao?

Chung Thịnh lạnh mặt, khí thế trên người đột nhiên thay đổi, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, các khớp xương kêu lên răng rắc.

Gã trung niên kia đồng tử mắt co rụt, mặt ngoài tỏ ra bình tĩnh, trong lòng thì kêu khổ không ngừng. Chết tiệt, chỉ là một đám nhóc vắt mũi chưa sạch thôi, có một đứa yêu nghiệt đã đủ kinh rồi, giờ sao lại mọc ra một đứa nữa thế này. Mẹ kiếp, gã cũng chẳng phải loại không biết gì. Nhìn đám nhóc này từ đầu đến chân đều mang phong cách quân đội, vốn định tranh thủ kiếm chút lợi lộc, ai ngờ bọn không biết trời cao đất dày này lại muốn lên sàn quyết đấu với gã.

Gã chẳng buồn để mắt đến thực lực của Ariel. Nó có giỏi mấy cũng mới hai mươi tuổi thôi, so với loại cáo già như mình thì thua chắc. Nhưng vấn đề là lên sàn đấu rồi, chẳng may mình không kiềm chế được giết chết nó, thì chuyện lúc sau sẽ phiền phức lắm.

Nếu chỉ kiếm chút tiền thì người đứng sau bọn nhóc này cùng lắm chỉ xem như một bài học cho chúng nó thôi. Còn nếu mất mạng thì to chuyện. Chính vì thế gã mới muốn dọa cho đám này bỏ chạy, hay chọc giận thôi cũng được. Chúng ra tay trước thì gã sẽ có lý do hợp tình hợp lý để cướp, mà lại không làm chúng bị thương.

Đáng tiếc, gã tính toán thì hay lắm, Ariel lại không chịu phối hợp, xoay người đi về phía cửa lớn, hiển nhiên là muốn lên sàn đấu với gã một trận.

Chuột Điên đột nhiên có cảm giác đâm lao phải theo lao. Đằng sau còn cả đám đứng nhìn, dù thế nào cũng không thể lùi bước. Giờ mà nhún nhường thì gã đừng hòng sống được ở mảnh đất này nữa.

Mắt gã lóe lên ánh hung tàn, cùng với vẻ cay nghiệt. Mẹ kiếp, quân đội thì sao chứ. Đây là thành phố Blood, đã lên sàn quyết đấu thì sống chết tự chịu. Thằng nhóc này muốn chết đến thế thì gã không ngại tiễn nó một đoạn đường. Cùng lắm thì sau này đổi sang chỗ khác lăn lộn thôi. Với bản lĩnh của Chuột Điên gã thì thế nào chẳng xong.

Tình hình phát triển theo hướng ngoài dự đoán. Ngoài Chung Thịnh, không ai biết sàn quyết đấu là cái gì.

Tác giả:

Ariel chuẩn bị phát uy Lâu không thể hiện, cũng đến lúc bộc lộ chút tài năng rồi!

Ariel: Ta muốn bày ra vẻ nam tính quyến rũ nhất của mình với Chung Thịnh!

Chung Thịnh [mắt hình ngôi sao]: Ngài Ariel thật tuyệt vời!

Mặc Vũ [hỏi nhỏ]: Tuyệt chỗ nào?

Chung Thịnh [kiên định]: Chỗ nào cũng tuyệt! Ngài Ariel là tuyệt nhất!

Mặc Vũ lặng lẽ bò đi … Cứ tưởng hình tượng vị thần Ariel đã sụp rồi, Chung Thịnh sẽ bình thường trở lại. Nay xem ra … là ta quá ngây thơ …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play