“A …” Đầu nhũ trước ngực bị niết nhẹ một cái, Chung Thịnh không kìm được bật ra tiếng kêu kinh hãi.
Cảm nhận được bàn tay âm ấm kia đang thong thả trượt xuống bụng, trên đùi có cái gì đó vừa nóng vừa cứng dán sát vào, Chung Thịnh rùng mình, tóc gáy dựng đứng cả lên.
“Khoan … không được … ngài Ariel …” Chung Thịnh nói năng lộn xộn, hai tay không ngừng đẩy Ariel ra. Anh có thể dùng kỹ thuật chiến đấu để ngăn cản Ariel, nhưng có cho anh thêm hai lá gan anh cũng không dám.
“?” Ariel bất mẫn ngẩng đầu lên nhìn. Đang làm mà bị cản lại, là đàn ông ai cũng sẽ khó chịu.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Ariel, Chung Thịnh có khổ mà không nói được. Đời trước, ngài Ariel là dị tính luyến không phải nghi ngờ. Vậy bây giờ chắc Ariel chỉ mới vừa tiếp xúc với đồng tính luyến ái thôi. Trong quan hệ *** giữa người đồng tính với nhau, bên tiếp nhận phải được làm trơn đầy đủ, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Chung Thịnh có cảm giác Ariel không biết rõ mấy chuyện này. Nếu bây giờ hai người làm đến cuối, thì hậu quả rất có thể sẽ rất thảm.
Chung Thịnh không để ý mình có bị thương không. Có điều, ngày mai Hồ Lập còn muốn dẫn họ đi xem trận đấu, nếu anh bị thương quá nặng không xuống giường được thì không ổn.
“Ngày mai … đội trưởng Fox … hôm nay không được …” Chung Thịnh mặt đỏ bừng bừng, lắp bắp nói được mấy từ.
Ariel lập tức tỉnh táo lại, ngồi thẳng người, vò đầu gãi tai.
Mái tóc vàng mềm mại bị hắn vò cho rối tung, thoạt trông như cái ổ gà.
Chết tiệt, tính tự chủ của mình đi đâu hết rồi? Ariel ảo não nghĩ.
Vất vả lắm mới đứng dậy được, Chung Thịnh dùng tốc độ nhanh nhất mặc sơ mi với quần dài vào, che kín toàn thân. Nếu không phải đang ở trong phòng, mặc nhiều đồ quá sẽ thành giấu đầu hở đuôi, anh chỉ hận không thể mặc luôn cả áo khoác.
Ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Ariel, Chung Thịnh cố gắng kìm chế bản thân không nhìn xuống chỗ nào đó đang cộm lên … Cùng là phái nam, anh đương nhiên biết lúc này Ariel khó chịu thế nào. Nhưng nghĩ đến bản mặt lạnh lùng cười trào phúng của đội trưởng Fox, anh quyết tâm không để ý đến.
“Không sao …” Chung Thịnh nói xong lại thấy có gì đó không đúng. Chuyện này hình như không cần phải giải thích …
Ariel ngẩng đầu nhìn Chung Thịnh. Gương mặt lạnh lùng cố duy trì vẻ điềm tĩnh, cùng với màu ửng hồng của làn da còn chưa tan hết lại tạo thành cảm giác cấm dục vô cùng hấp dẫn.
Ariel thoáng ngẩn người giây lát, trong đầu hiện lên hình ảnh Chung Thịnh không một mảnh vải che thân, nằm bên dưới để mình tùy ý xỏ xuyên.
Hai tai bắt đầu đỏ lên. Ariel duy trì bộ mặt than, dồn mấy hình ảnh cực độ vô sỉ, hạ lưu này vào một kho lưu trữ có tên là ‘Kế hoạch tác chiến’, chuẩn bị sau này sẽ thực hành.
“Ừ, vậy chúng ta quay lại chủ đề chính. Vừa rồi tôi đưa ra lời đề nghị kết giao …?” Ariel đổi tư thế ngồi, hai chân bắt chéo nhau, che cái chỗ phồng phồng mà Chung Thịnh thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn.
Mặt Chung Thịnh lại đỏ bừng.
Chuyện này … chuyện này … Anh sao có thể từ chối!!!
Gật nhẹ một cái. Đầu Chung Thịnh cúi thấp như muốn chôn vào ngực. Anh chưa từng nghĩ mình được thổ lộ một cách tiêu chuẩn chính thức như thế.
“Rất tốt.” Ariel gật đầu hài lòng. Hắn sớm đã đoán được Chung Thịnh sẽ không từ chối. Nhận được đáp án này cũng là lẽ thường.
“Vậy từ giờ trở đi, chúng ta chính thức là người yêu. Ngoài chuyện thủy chung với nhau, tôi hy vọng kỳ nghỉ lần này em có thể theo tôi về gặp bố mẹ.” – Ariel thản nhiên nói.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của anh, Ariel hơi nhíu mày: “Chẳng lẽ em nghĩ tôi để em làm tình nhân ngầm?”
Chung Thịnh không nói gì, vẻ mặt lại khẳng định suy đoán của Ariel.
Ariel giận tái mặt: “Tôi hy vọng sau này em sẽ không nghĩ thế nữa. Như vậy chẳng khác nào sỉ nhục nhân cách của tôi. Cũng là khinh nhờn tình cảm tôi dành cho em.”
Chung Thịnh gật đầu. Vẻ mặt thì kinh hãi, lòng lại căng tràn hạnh phúc.
Chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình trở thành người yêu của Ariel, không phải loại tình nhân trong tối, mà quang minh chính đại làm bạn đời của Ariel.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Chúng ta đi nghỉ đi.” Ariel nói xong thì đứng dậy cởi áo khoác.
Chung Thịnh cũng đứng lên. Nhưng lúc cởi cúc áo sơ mi, tay lại tạm dừng.
Nếu là bình thường, anh xem như quen nằm chung giường với Ariel. Có điều, sau vụ thổ lộ vừa rồi, quay ra nhìn cái giường hình trái tim cực lớn kia …
Hai má Chung Thịnh lại lần nữa đỏ phừng phừng.
Thế này … thế này sao mà ngủ được? Chung Thịnh bối rối.
Ariel đã vén chăn lên, thấy Chung Thịnh vẫn ngẩn người đứng đó thì hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Chung Thịnh lúng túng đáp một câu, chậm rì rì cởi cúc áo.
“Đi ngủ sớm một chút. Ngày mai đi xem trận đấu cũng không thoải mái lắm đâu.” Ariel thản nhiên nói, nhấc chăn lên nằm xuống, loáng cái đã nhắm mắt lại.
Chung Thịnh ngừng tay, âm thầm thở phào một hơi.
Ý của Ariel rất rõ ràng, tối nay sẽ không làm gì. Thật ra không phải Chung Thịnh không muốn làm chuyện đó với Ariel, đã là người yêu thì sớm muộn gì cũng đến bước đó, chỉ là tình hình trước mắt thật sự không hợp. Với lại, tối nay chịu kích thích lớn như thế, tinh thần anh có chút gánh không nổi, cũng lo lúc làm chuyện đó mình biểu hiện quá kém thì hỏng.
Bởi vì có những người ly hôn vì cuộc sống *** không hòa hợp. Mà bọn họ chỉ vừa mới làm người yêu …
Trong phòng ngủ vang lên tiếng hít thở đều đều của Ariel. Chung Thịnh lặng lẽ đến bên giường.
Nhìn Ariel vẫn nằm ở giữa như trước, Chung Thịnh bật cười. Sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, mấy cử chỉ mờ ám của Ariel những hôm trước cũng được giải đáp. Mối lo treo cao trong lòng anh cuối cùng có thể đặt xuống.
So sánh cự ly hai bên trái phải của Ariel, Chung Thịnh mặt dày chọn bên gần hơn để nằm.
“Ưm …” Giống mọi khi, Chung Thịnh vừa nằm xuống, Ariel liền tự giác nhích lại gần. Chung Thịnh vẫn không phát hiện ra Ariel nhìn như ngủ say thực ra lại đang mỉm cười.
Sáng hôm sau, Chung Thịnh theo thói quen dậy từ sớm, đi lấy đồ ăn sáng. Vẫn là những việc làm thường ngày, vậy mà bầu không khí giữa hai người cứ có gì đó nhộn nhạo, tình tứ.
“Đi thôi.” Thay quần áo xong, Ariel ra đến cửa, hôn lên mặt Chung Thịnh một cái. Đây là việc ngày nào bố cũng làm trước khi ra khỏi nhà, mặc dù là do mẹ bắt ép. Nhưng Ariel rất thích thói quen này, cho nên mới học theo.
Chung Thịnh tai đỏ hồng, đánh bạo hôn lên môi Ariel một cái.
Ariel nhướn mày. Quả nhiên Chung Thịnh vẫn cần được huấn luyện. Nếu là phu nhân Clifford thì đã kéo cổ áo Clifford tướng quân đáp lại bằng một nụ hồn nhiệt tình nảy lửa rồi.
Quả nhiên chuyện này vẫn phải nhờ mẹ chỉ giáo nhiều hơn. Ariel nghĩ thầm.
Đến địa điểm tập hợp, sự khác thường giữa hai người ít nhiều gì vẫn bị người xung quanh phát hiện.
“Bọn họ làm sao vậy?” – Lôi Tranh nhỏ giọng hỏi Lâm Phỉ Nhi – “Sao cứ có cảm giác lạ lạ?”
“Ai biết.” Lâm Phỉ Nhi bĩu môi. “Chắc là được thỏa lòng mong ước rồi.”
“Thỏa lòng mong ước cái gì?” Lôi Tranh không hiểu.
Lâm Phỉ Nhi trừng mắt nhìn cậu: “Cậu có phải đàn ông con trai không hả, chuyện đó mà cũng không hiểu.”
Lôi Tranh đỏ mặt. Vấn đề này thật là xấu hổ. Cậu không biết đâu có nghĩa cậu không phải con trai! Lại nói, sao chuyện có phải đàn ông con trai không lại xuất hiện ở đây …
Mắt bất giác liếc nhìn bộ ngực cao ngất của Lâm Phỉ Nhi, không ngờ lại bị cô bắt gặp.
“Nhìn cái gì mà nhìn.” Lâm Phỉ Nhi ưỡn ngực, “Làm sao, bảo cậu không phải con trai thì cậu tính làm con gái à?”
Lôi Tranh bất đắc dĩ chào thua. Trước mặt Lâm Phỉ Nhi, loại người hàm hậu như cậu chỉ có số bị bắt nạt thôi.
May là cuối cùng Lâm Phỉ Nhi vẫn giải đáp thắc mắc cho cậu: “Cậu nhìn vẻ mặt Ariel đi, nhìn cho kỹ vào, cười *** đãng thế kia, chắc chắn là đêm qua đã làm gì Chung Thịnh rồi.”
Lôi Tranh: “…”
Cậu thật muốn quỳ lạy Lâm Phỉ Nhi. Rốt cuộc cô ấy từ chỗ nào trên bộ mặt than của Ariel nhìn ra nụ cười ‘*** đãng’ hả trời. Với lại, nếu để Ariel nghe được, một cô gái như cô chẳng lẽ không thấy ngượng ngùng sao?
Cố nặn ra một nụ cười khó coi, Lôi Tranh lặng lẽ lùi lại hai bước. Bàn luận chuyện của trưởng quan thì không sao, nhưng mấy nội dung hạn chế độ tuổi như vậy thì có sao. Thực lòng cậu không muốn nghe Lâm Phỉ Nhi bàn luận chuyện ‘riêng tư’ của Ariel và Chung Thịnh đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT