“Xong rồi! Chết chắc rồi!” Hạng Phi than thở với Chung Thịnh. Dù sao cậu bị mấy ông già dạy dỗ không chỉ một hai lần, còn thẳng nhỏ Chung Thịnh ngoan ngoãn này ba năm trời chưa một lần vào muộn về sớm, giờ thì xong rồi. Quan trọng hơn là khoản tiền học bổng dành cho học sinh ưu tú kia …
“Tớ nói là có cách, cậu không tin sao?” – Chung Thịnh nhướn mày, cười mà như không cười nhìn Hạng Phi.
Hạng Phi rùng mình.
Không ổn! Trong lòng cậu lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt.
Cái tên Chung Thịnh này bình thường trông thành thật, nhưng một khi quậy thì sẽ quậy cho ra trò. Hơn nữa, mỗi lần cậu ta cười thế này là mình lại gặp chuyện không may.
Đường hầm trên không thực ra là một phương tiện dùng để cổ vũ toàn dân tập thể dục. Nó giống như đường ống nước thông suốt cả thành phố. Đương nhiên, khác với đường ống dẫn nước, đường hầm này lơ lửng trên không trung thành phố. Hơn nữa, trong đường hầm, ngoại trừ phương tiện chuyên dụng và xe huyền phù mini ba người, nó không cho phép phương tiện nào khác đi vào. Đương nhiên, cũng từng có người muốn lợi dụng đường hầm trên không để tránh giờ cao điểm trong thành phố. Đáng tiếc, trừ phi là người bệnh, nếu không bất cứ ai muốn lên xe chuyên dụng đều phải trả giá rất đắt.
Cái gọi là giá đắt ấy mà, nếu Hạng Phi và Chung Thịnh đồng thời đi xe tới trường học, vậy tối thiểu trong vòng nửa năm hai người đừng mong nghĩ tới chuyện ăn thịt.
Hạng Phi cực kỳ buồn rầu. Tuy rằng nếu hôm nay đi trễ, học bổng của Chung Thịnh sẽ bay mất. Nhưng vì một cái học bổng mà chi một khoản tiền lớn như thế, có ngu mới làm.
Chung Thịnh liếc nhìn, thấy Hạng Phi nuốt nước miếng, vẻ mặt gian gian nhìn mình, không khỏi bật cười trong lòng. Tên này sẽ không nghĩ là mình muốn dùng xe chuyên dụng để đến trường chứ? Khà khà, cho dù cậu ta có muốn thì mình cũng không đồng ý.
“À …” Kể ra thì, Hạng Phi rất ít khi phản đối quyết định của Chung Thịnh, nhưng sự tình liên quan đến sinh hoạt phí của nửa năm trời khiến cậu không khỏi phải cẩn thận suy tính một phen.
Đinh!
Cửa thang máy mở, Chung Thịnh kéo Hạng Phi còn đang phân vân có nên phản bác ý kiến của anh hay không ra ngoài.
“Nghĩ gì thế, chạy mau!” Chung Thịnh rốt cuộc không nhịn được bật cười, dùng bả vai đẩy Hạng Phi, làm đầu tàu gương mẫu chạy lên trước.
Nói đùa, một giờ chạy ba mươi km với một chiến sĩ cơ giáp đã qua huấn luyện thì chẳng khác nào bữa ăn sáng. Đừng nói là ba mươi km, hành quân năm mươi km thêm phụ trọng anh cũng hoàn thành được. Đương nhiên, đấy là anh của đời trước, sau khi nhập ngũ chính quy và được huấn luyện.
Đời này anh mới mười tám tuổi. Hơn nữa, bởi vì bọn họ là trẻ mồ côi, dựa vào trợ cấp của chính phủ sống qua ngày, thịt cá rau dưa ăn cho no bụng tuy không thành vấn đề nhưng về mặt dinh dưỡng thì kém nhiều. Thế nên, trước mắt, thể trạng của anh và Hạng Phi bây giờ còn chẳng so được với học viên trường quân đội chứ đừng nói gì đến bộ đội chính quy. Với lại, hai người chưa từng được huấn luyện nghiêm chỉnh, muốn chạy xong ba mươi km trong một giờ vẫn là chuyện rất khó. May thay, những kỹ xảo đời trước anh học vẫn còn đó, nhất định có thể đạt được mục tiêu này.
Chẳng qua …
Quay đầu nhìn Hạng Phi vẻ mặt cầu xin nhưng vẫn chạy theo sau mình, khóe môi Chung Thịnh hơi giương lên. Chỉ e phải chịu chút mệt nhọc rồi.
“Làm như tớ nói.” Nhân lúc thể lực còn dồi dào, Chung Thịnh bắt đầu giảng giải cách hô hấp, cách dồn sức vào chân khi chạy bộ.
Hạng Phi nửa tin nửa ngờ làm theo, quả nhiên thoải mái hơn nhiều.
Đang lúc cậu định mở miệng hỏi, mặt Chung Thịnh lại trầm xuống: “Đừng lãng phí thể lực nữa. Dù có mấy phương pháp đó, chúng ta muốn chạy xong ba mươi km cũng không nhẹ nhàng đâu.”
Hạng Phi lập tức ngậm miệng. Quả thật, dù có phương pháp nhưng cậu cũng chỉ mới tiếp xúc, muốn hoàn toàn làm theo nó nhất định phải kiên trì rèn luyện trong thời gian dài, ghi nhớ toàn bộ vào trong xương, hình thành phản xạ có điều kiện, có thế mới đạt tới mức dùng ít sức nhất.
Thấy Hạng Phi thành thật chạy sau mình, vừa cân nhắc những gì mình dạy vừa điều chỉnh bước chân, Chung Thịnh khẽ mỉm cười. Hạng Phi vẫn luôn rất thông minh, lại chịu khó. Đời trước, cậu có thể vào được bộ tham mưu quân khu V hoàn toàn là nhờ cố gắng của bản thân. Đương nhiên, nếu không thế thì cậu đã không thể trở thành bạn tốt của Chung Thịnh. Vật họp theo loài, tuy tính cách hai người rất khác nhau, nhưng ở một vài phương diện thì lại hoàn toàn giống nhau.
Ngẩng đầu nhìn vầng dương treo cao trên bầu trời, Chung Thịnh chung quy vẫn có cảm giác không thật. Nhưng mặc kệ thế nào, dù chỉ là năm mơ, anh cũng sẽ không lãng phí cơ hội lần này.
Hít thật sâu một hơi, nhìn con đường phía trước, Chung Thịnh đột nhiên tăng tốc chạy vọt lên. Hạng Phi theo sau cũng lập tức đuổi theo. Thay đổi tốc độ đột ngột làm cho hơi thở cậu mới vừa điều chỉnh lại hỗn loạn, suýt thì té ngã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT