Editor: Nguyệt

Lôi Tranh trực tiếp quay sang nhìn Hạng Phi. Dù sao bây giờ cậu cũng thành thói quen có chuyện gì đều nghe Hạng Phi giải thích rồi. Những thứ thế này cậu không hiểu, nhưng Hạng Phi sẽ rất chu đáo giải thích rõ ràng cặn kẽ cho cậu.

Hạng Phi nhíu mày rồi lại giãn ra, mắt sáng lên ra chiều đã hiểu. Cậu đảo qua nhìn Samantha với Lâm Phỉ Nhi, nói: “Cẩn thận ngẫm lại, các cậu sẽ hiểu.”

Nói rồi quay sang nhìn Lôi Tranh hoàn toàn không hiểu gì, mỉm cười: “Đi, đăng xuất rồi đến phòng tôi, tôi giải thích cho.”

Lâm Phỉ Nhi với Samantha không biết nói gì nhìn hai người kia. Ê, một vừa hai phải thôi nha!

Lôi Tranh bị các cô nhìn đến chột dạ, ho khan hai tiếng, vội vàng đăng xuất.

Hạng Phi phất tay chào rồi cũng biến mất khỏi phòng chuẩn bị.

Lâm Phỉ Nhi và Samantha quay sang nhìn nhau, rồi lại bực bội nhìn căn phòng trống hoắc chỉ còn hai người.

“Đậu má! Hạng Phi là cái đồ hẹp hòi, tưởng bà đây không nghĩ ra được à!” Samantha bực bội rít lên.

Lâm Phỉ Nhi mím môi nhịn cười. Được ngồi ở trong căn phòng này thì làm gì có ai ngu ngốc chứ.

Sáng sớm hôm sau, phòng chuẩn bị không có một bóng người.

Tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh vốn đang có thành tích dẫn đầu nay tập thể rút lui làm những người chờ mong xem trận đấu của họ tức đến hộc máu.

Người hâm mộ không ngừng khiếu nại với mạng chiến đấu, yêu cầu tra rõ nguyên do, có phải có người ép họ rút khỏi cuộc thi hay không, và đề nghị cho họ quay lại giải đấu.

Đáng tiếc, rút lui là rút lui, cho dù tiểu đội Giảo Lang hiện đang là ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch thì mạng chiến đấu cũng không phá lệ cho họ.

Trong lúc người xem và fans hâm mộ tức giận bất bình thay cho tiểu đội Giảo Lang, thì thành viên của tiểu đội này đang uống rượu ăn mừng trong một khách sạn.

Họ mở tiệc không phải vì giành được thắng lợi, mà vì chúc mừng cho lần thi đấu này cả đội đã phối hợp ăn ý với nhau, cùng nâng cao thực lực.

Hơn nữa, từ hôm nay trở đi, những người này xem như chính thức trở thành chiến hữu thân cận nhất của Ariel.

Hiếm hoi làm sao, trong bữa tiệc lần này, Ariel vẫn luôn giữ nụ cười mỉm nhàn nhạt. Điều này làm mọi người vốn tưởng hắn chỉ biết cười với Chung Thịnh nay phải giật mình kinh hãi.

Ôi đệt … Rợn cả người rồi!!

Gần như mọi người đều có cùng suy nghĩ trên. Nhưng, suy cho cùng thì Ariel vẫn là người có diện mạo xuất chúng, lại thêm vài chén rượu xuống bụng, ai nấy đều dần thả lỏng, thấy Ariel cười như thế cũng không còn sợ hắn như trước nữa.

Đương nhiên, không ai chịu thừa nhận mình sợ Ariel, chẳng qua là có chút … áp lực nho nhỏ thôi.

Cả một buổi tối, bọn họ ăn uống linh đình, vui chơi thả ga. Kết quả là một số người say bí tỉ.

Lâm Phỉ Nhi hai mắt lơ mơ ngồi trên sofa, thỉnh thoảng lại phát ra một tràng cười khủng bố.

Samantha ôm Edward đòi hôn, may mà có Hạng Phi cứu viện kịp thời, nếu không Edward đã bị sàm sỡ rồi.

Lôi Tranh mặt đỏ lựng, nằm trên đùi Hạng Phi làm nũng như con mèo nhỏ, cứ đòi Hạng Phi phải hát tình ca cho mình.

Hạng Phi xem như khá tỉnh táo, chẳng những dỗ dành người yêu, còn thành công ngăn cản Samantha cuồng hôn.

Từ đầu buổi tiệc, Gerald đã chẳng uống mấy, như thể bị ám ảnh gì đó với rượu. Lúc trước thì cứ bám lấy Edward kéo người ta đến quán bar, giờ không biết là bị đả kích gì nữa.

Chung Thịnh với Ariel có tửu lượng khá tốt, nhưng dẫu sao hôm nay cũng là tiệc ăn mừng, cho nên cả hai đều uống khá nhiều. Ariel còn tỉnh táo một chút, chứ Chung Thịnh đã chếnh choáng men say.

Chắc là nhờ có rượu vào tăng thêm can đảm, Chung Thịnh chẳng hề che giấu ánh mắt nóng rực của mình, nhìn chắm chú vào mặt Ariel.

Mặt Ariel rất trắng, nay ngấm men rượu ửng lên chút hồng, trông thật quyến rũ. Đời trước, Chung Thịnh chưa có cơ hội thấy ngài Ariel như vậy bao giờ. Nay trong bầu không khí hân hoan, Chung Thịnh không kìm được cảm xúc mãnh liệt trong lòng, không thể khống chế bàn tay mình, nâng cằm Ariel lên.

Ariel nhướn mày nhìn anh. Không ngờ Chung Thịnh lại bạo dạn như thế, đột nhiên ghé sát vào mặt hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn, mút miết cọ xát, thậm chí còn vươn lưỡi ra định tách mở đôi môi khép chặt của hắn.

“Wow!!!!” Samantha hú lên, lôi kéo sự chú ý của mọi người.

Hạng Phi với Gerald há hốc mồm nhìn Chung Thịnh nhiệt tình ôm hôn Ariel một cách mãnh liệt, rồi lập tức che kín mặt, trong đầu không kìm được mà nảy lên nhiều suy nghĩ.

Hạng Phi: Đậu má!!!!!! A Thịnh nhiệt tình thật! Đệt, so với cậu ấy thì mình quá là kém tắm! Đến giờ vẫn chưa hôn được Lôi Tranh!!!

Gerald: Khoan đã nào, mình nhìn thấy gì thế này, Chung Thịnh đè Ariel ra hôn! Liệu Ariel có giết mình diệt khẩu không!!!

Edward cũng chếnh choáng men say. Ánh mắt mơ màng nhìn lướt qua chỗ Ariel, chút hâm mộ nhoáng lên nơi đáy mắt, rồi lại đảo một vòng, cuối cùng dừng lại chỗ Gerald đang che mặt.

Lôi Tranh vẫn nằm trên đùi Hạng Phi giả làm mèo, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu cọ vào ngực Hạng Phi. Đáng tiếc, với thân hình cường tráng đó, cậu có làm kiểu gì cũng thấy giống sư tử chứ không phải một con mèo đáng yêu.

“Ưm!” Ariel bị Chung Thịnh đè ra sofa, vốn đang rất hưởng thụ sự nhiệt tình của Chung Thịnh, nhưng rồi không thể không đẩy anh ra.

Thật là …

Tay Chung Thịnh đã luồn vào quần hắn. Nếu cứ tiếp tục thế này, ngày mai khi Chung Thịnh tỉnh lại, có lẽ hắn phải giết người diệt khẩu thật.

Vất vả lắm mới giữ yên Chung Thịnh ép vào lòng mình, Ariel nói với những người khác: “Hôm nay chơi đến đây thôi.”

Mọi người đều hiểu ý, tất nhiên sẽ không có ý kiến gì với Ariel.

Hạng Phi và Gerald là hai người tỉnh táo nhất, lần lượt mang từng người về phòng. Vì trước đó đã xác định là tối nay ở bên ngoài, nên họ đặt luôn phòng nghỉ ở khu giải trí tổng hợp này.

Nhìn Hạng Phi với Gerald đưa mọi người về phòng, Ariel cũng kéo Chung Thịnh chạy về phòng mình.

Đôi mắt màu lam bạc dần đậm màu, Ariel ôm lấy Chung Thịnh không chịu yên cứ liên tục đốt lửa trên người mình, nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười. Bây giờ hắn mới biết Chung Thịnh uống rượu vào lại nhiệt tình như vậy.

Vừa nghĩ đến chuyện lát nữa về phòng, Chung Thịnh sẽ thế này thế kia, Ariel liền thấy vùng bụng dưới nóng rực, càng tăng nhanh nhịp chân bước.

Một đêm trôi qua …

Có người quẫn bách vì hành vi của mình đêm qua, có người đau đầu sau một đêm say bí tỉ, lại có người hoảng hốt vì chuyện “ngoài ý muốn” nào đó đã xảy ra, thú vị nhất là có người chỉ biết câm nín khi “lần thứ hai” xảy ra chuyện “ngoài ý muốn”.

Tóm lại, buổi tiệc ăn mừng lần này đã thành công rực rỡ, làm mối quan hệ giữa các thành viên của tiểu đội Giảo Lang càng thêm “gắn bó chặt chẽ”.

Lúc ra khỏi phòng, ai nấy đều bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng, trong con mắt tràn ngập tinh thần hóng hớt của Lâm Phỉ Nhi, có rất nhiều dấu vết nho nhỏ dần dần ghép lại với nhau để rồi thành chân tướng.

Không phải thi đấu, mọi người thoải mái hơn hẳn. Ngoài hạng mục huấn luyện cố định hằng ngày, tạm thời chưa có việc gì làm.

Nhàm chán đến khó chịu, cuối cùng, Ariel đưa ra đề nghị về nhà hắn chơi, được mọi người ủng hộ nhiệt tình. Ngay cả Edward cũng được mời.

“Tôi?” Edward ngẩn ra nhìn Ariel, dường như không ngờ hắn lại mời mình về nhà.

“Đúng vậy. Lúc trước tôi từng mời mọi người, nhưng không có anh ở đó nên bây giờ mời lại.” Ariel tỏ ra rất thản nhiên, như thể chỉ đơn giản mời người ta đi ăn một bữa cơm vậy.

Edward nhíu mày. Hắn không hiểu mục đích của lời mời này. Trong giới chính trị gia, không ai tuỳ tiện mời người khác về nhà mình cả, ngoài các mối quan hệ thân thích hay những buổi tiệc tùng. Lời mời cá nhân là một cách ám chỉ rất rõ ràng, rằng đối phương có ý định kết thành đồng minh với bạn.

Hắn thấy quan hệ giữa mình và Ariel còn chưa tốt đến mức có thể bắt tay hợp tác với nhau. Hơn nữa, gia tộc Clifford và gia tộc Heideck chẳng có mối liên hệ nào sâu sắc. Vậy nên lời mời này của Ariel thật sự làm người ta ngạc nhiên.

Ariel thấy Edward phân vân, lập tức hiểu ngay: “Đừng nghĩ nhiều. Chúng ta là bạn học, người tôi mời là đồng đội Heideck, chứ không phải dòng họ Heideck.”

Edward tỉnh ngộ, rồi lại thầm tự giễu. Hiện giờ e là hắn không có tư cách đại diện cho dòng họ Heideck quyết định bất cứ mối quan hệ đồng minh nào. Cho dù hắn có đến gia tộc Clifford, người khác cũng chẳng nghĩ hai gia tộc hợp tác với nhau. Dẫu sao hắn vẫn còn đang đi học, không thể đảm nhiệm trọng trách gì cho gia tộc Heideck.

Thoải mái nhận lời mời của Ariel, Edward bỗng thấy quan hệ giữa mình với Ariel thật là kỳ lạ. Hắn là đồng đội của Ariel, nhưng trong lòng lại ôm cái cảm giác hận mà cũng chẳng phải hận. Hắn biết là không nên đổ lỗi cho Ariel vì những gì mình phải gánh chịu, vậy mà thâm tâm cứ thấy ít nhiều gì vẫn có liên quan.

Bỗng nhoẻn cười. Hình như mẹ có ấn tượng cực kỳ tồi tệ về Ariel. Nếu mình trở thành bạn của cậu ta, không biết mẹ sẽ tức giận đến mức nào nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play