Chừng mười lăm phút sau, tiểu đội Giảo Lang tập hợp với nhau ở một góc nhỏ trên đảo. Bọn họ lên đảo chậm hơn nhóm Tần Hi Nhiên một chút. Nhưng vì không xác định được vị trí của người còn lại [Chung Thịnh], cho nên để cẩn thận, đối thủ di chuyển rất chậm. Tiểu đội Giảo Lang nhân cơ hội đó tăng tốc độ, thế nên vị trí hiện tại của họ cách căn cứ địa gần hơn tiểu đội Jalapeno.
“Trước đó chúng ta vẫn luôn dùng biện pháp hữu hiệu nhất để làm kẻ địch suy yếu, hiệu quả rất tốt. Nhưng, không phải lúc nào cũng có cơ hội cho chúng ta làm kẻ địch yếu dần như thế. Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu mô đều vô dụng. Nếu thực lực của chúng ta mạnh hơn trưởng quan Tần, thì còn cần mai phục làm gì.” Giọng Ariel bình thản, nhưng lời nói ra lại làm các thành viên khác dậy sóng trong lòng.
Nhìn họ đều tỏ ra đăm chiêu, Ariel thầm gật gù. Mưu trí là chủ yếu, nhưng phải có thực lực làm nền tảng mới được.
Như trận đấu ngày hôm nay, nếu không phải vì thực lực kém hơn thành viên tiểu đội Jalapeno, họ đã có thể trực tiếp đè ép đối thủ, cần gì chịu lạnh đến suýt chết cóng, còn phải dùng ba đấu một để xử lý cơ giáp của đối phương.
“Bây giờ, bên ta còn sáu cơ giáp, đội của trưởng quan Tần chỉ còn có bốn. Tôi, Chung Thịnh và Edward sẽ chặn ba chiếc cơ giáp trong số đó, còn lại một tên, mọi người có đủ sức giải quyết không?”
“Đương nhiên không thành vấn đề!” Lâm Phỉ Nhi mím chặt môi. Cô cảm thấy Ariel quá coi thường bọn cô, lại nghĩ rằng ba người bọn cô không đủ sức xử lý một chiếc cơ giáp. Lúc trước lấy ba đánh một, bọn họ vẫn giải quyết ngon lành đó thôi. Chẳng lẽ đổi đối tượng khác thì không làm được nữa?
Ariel cười thầm trong lòng. Lúc nãy khi phục kích đối thủ, một tổ có Edward, một tổ khác thì có hắn. Còn trong trận đấu sắp tới, hắn và Edward phải đấu một chọi một với đàn anh khác. Chỉ mong nhóm Phỉ Nhi với Lôi Tranh đừng khinh địch. Nếu không, e là phải trả giá đắt mới diệt được chiếc cơ giáp kia.
“Nếu mọi người đã tự tin như vậy thì đi thôi. Đấu trực diện với các đàn anh một trận.” Ariel không giải thích gì thêm, trực tiếp dẫn họ chạy đến căn cứ địa.
Lâm Phỉ Nhi với Lôi Tranh tự tin đầy mình. Vừa rồi ba chọi một đã thắng, thì không có lý gì lần này lại thua.
Chỉ có Hạng Phi dường như phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt không tài nào thả lỏng thoải mái được.
Mở kênh trò chuyện riêng, Chung Thịnh thắc mắc nhìn Ariel: “Sao lại phân chia như vậy? Nếu chúng ta đánh từ từ thì giải quyết Tần Hi Nhiên không phải vấn đề gì to tát.”
Ariel mỉm cười: “Em không thấy là bọn họ quá thuận lợi sao?”
Chung Thịnh giật mình, lập tức hiểu ý Ariel.
“Thuận lợi” mà Ariel nói không phải là nhóm Lôi Tranh khinh địch hay gì, mà là họ chưa từng trải qua cảm giác suy sụp thất bại.
Những trận đấu trước, gần như mọi người đều tự mình trải nghiệm cảm giác hy sinh trên chiến trường, nhưng tâm lý lại rất thoải mái. Bởi vì họ biết sự hy sinh của bản thân sẽ đổi lấy cơ hội thắng lợi cho đồng đội. Đa phần những lần đó, kết quả đều là đối thủ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tâm lý vui vẻ hy sinh đó tất nhiên là tốt, nhưng khi ra chiến trường, chết là chết, không có cơ hội sống lại. Hôm nay, Ariel muốn họ thử nếm mùi thất bại, để họ tràn đầy lòng tin xông pha chiến đấu, rồi mới nhận lấy kết cục không ai ngờ tới.
Với thực lực bây giờ, nếu đấu trực diện với tiểu đội Jalapeno, có thắng cũng phải chịu tổn thất nghiêm trọng. Thế nên, hắn muốn lợi dụng điều này để dạy cho thành viên đội mình một điều: nhiều lúc, sự việc sẽ không diễn biến như những gì ta đoán.
Ariel đặt kỳ vọng rất cao vào tiểu đội Giảo lang. Mặc dù hơi khác với đời trước, nhưng nếu thu phục được những học viên tài giỏi này, với hắn là chuyện rất tốt.
Tiểu đội Giảo Lang tăng hết tốc lực, đến căn cứ địa trước tiểu đội Jalapeno chừng mười phút.
Cách lúc trận đấu kết thúc còn một khoảng thời gian rất dài, cho nên căn cứ trống không, không có huy chương màu vàng xuất hiện.
Đứng dàn hàng ngay chính giữa căn cứ, tiểu đội Giảo Lang lẳng lặng chờ đợi tiểu đội Jalapeno.
Chung Thịnh siết chặt bàn tay đang run nhè nhẹ. Kết quả của trận đấu lần này do anh và Ariel quyết định. Về vấn đề nhóm Lôi Tranh có đấu lại một thành viên trong đội của Tần Hi Nhiên hay không, anh và Ariel đã sớm có dự đoán.
Edward cùng là học viên năm ba, nhưng so với nhóm Tần Hi Nhiên thì vẫn kém hơn một chút.
Từ lúc sống lại đến giờ, đây là lần đầu tiên anh có cơ hội phát huy hết khả năng. Lát nữa đấu với Tần Hi Nhiên sẽ có kết quả thế nào, anh cũng không dám chắc.
Ở trên mạng chiến đấu thì không có hiện tượng đổ mồ hôi, vậy mà chẳng hiểu sao Chung Thịnh cứ thấy tay mình ướt đẫm. Biết đây là tác động của tâm lý, nhưng khi Tần Hi Nhiên dẫn theo ba đội viên xuất hiện trước mặt họ, anh vẫn không kìm được nâng tay lên cọ vào quần như muốn lau mồ hôi.
“Chà, các cậu em gan nhỉ.” Tần Hi Nhiên nhìn hàng cơ giáp thẳng tắp phía trước, lòng thầm tán thưởng, ngoài mặt lại nói với giọng đểu giả.
“Còn có cô em!” Không chờ người khác lên tiếng, Lâm Phỉ Nhi đã nói với vẻ khó chịu: “Đàn anh Tần có ý gì vậy? Chẳng lẽ anh khinh thường con gái?”
Tần Hi Nhiên á khẩu không trả lời được. Mặc dù hắn đã có người yêu, nhưng hắn không ngu đến mức đắc tội toàn thể nữ sinh trong trường.
Các thành viên khác trong tiểu đội Giảo Lang không nhịn được phì cười, ngay cả Ariel cũng hơi nhếch môi. Bầu không khí căng thẳng giữa hai bên loáng cái bị một câu của Lâm Phỉ Nhi phá tan.
“Khụ khụ, em gái cũng rất dũng cảm …” Một đội viên bên cạnh Tần Hi Nhiên đứng ra hòa giải.
“Vậy còn được.” Lâm Phỉ Nhi hừ mũi, ghét nhất là kỳ thị giới tính.
“Được rồi, nếu các cậu đã dàn trận thì chắc là muốn đấu trực diện với chúng tôi đúng không? Vậy ra tay đi.” Tần Hi Nhiên không nói nhiều. Đám nhóc này mà chơi trò đánh lén thì hắn còn thấy đau đầu, chứ đã dám xuất hiện trước mặt họ thì đừng trách hắn không nể mặt đàn em.
Lời còn chưa dứt, Tần Hi Nhiên đã xông lên, trường đao trong tay chỉ thẳng vào Lôi Tranh, không để cậu có thời gian phản ứng.
Edward gần Lôi Tranh nhất, đồng tử co lại. Cùng là học viên năm ba, hắn đương nhiên biết Tần Hi Nhiên, chỉ tiếc hai người tính cách khác nhau nên không quen biết gì, cũng chẳng khá hơn người xa lạ là bao. Chính vì lẽ đó, hắn chỉ có khái niệm mơ hồ về thực lực của Tần Hi Nhiên. Đến tận hôm nay, khi Tần Hi Nhiên ra tay, hắn mới thấy hối hận. Nhân tài thế này phải sớm lôi kéo về phe mình mới đúng.
Edward híp mắt lại, rút vũ khí ra, nhấc chân định ngăn Tần Hi Nhiên lại. Nào ngờ, tay vừa nâng lên, lòng chợt có linh cảm, theo phản xạ giơ khiên bên tay trái lên che chắn.
Rầm. Tiếng kim loại va đập vào nhau vang rền. Nếu Edward không phản ứng nhanh, chắc bây giờ đã bị thương nặng.
“Đối thủ của anh là tôi!” Người ở trong cơ giáp bình thản nói, câu từ rất rõ ràng.
Edward nhìn Lôi Tranh bị Tần Hi Nhiên chém đến nửa chết nửa sống, cứu viện không thành công làm hắn sầm mặt.
“Đê tiện!” Lâm Phỉ Nhi rít lên, vung vũ khí vọt đến. Cô không ngờ trưởng quan Tần chẳng chờ nói xong đã ra tay.
“Đê tiện?” Tần Hi Nhiên đá chiếc cơ giáp tả tơi của Lôi Tranh đi xa, ngoáy ngoáy tai nói với giọng điệu nghe mà bực: “Em gái à, bây giờ chúng ta đang là kẻ địch của nhau đó. Chẳng lẽ em nghĩ ra chiến trường rồi, kẻ địch sẽ nhắc nhở em một tiếng trước khi tấn công sao?”
Lâm Phỉ Nhi cứng họng. Theo cách nói của Tần Hi Nhiên, câu mắng vừa rồi của mình đúng là ngu ngốc.
“Này, Hi Nhiên, cậu tử tế với con gái một tí có được không hả.” Tên đang giằng co với Edward không nhịn nổi phải lên tiếng. Ngày thường đối xử phũ phàng với con gái thì thôi, nhưng đang truyền hình trực tiếp toàn Liên Bang, Tần Hi Nhiên đối xử với đàn em là con gái như thế có vẻ không ổn cho lắm.
“Chậc, con gái đúng là rắc rối.” Tần Hi Nhiên bực mình nói, quay qua xử lý Hạng Phi.
Khả năng chiến đấu của Hạng Phi phần nhiều là do hắn dạy, cách thức ra đòn thế nào hắn biết rất rõ. Cho dù có Lâm Phỉ Nhi cản trở, hắn vẫn nhanh chóng giải quyết được cậu.
Người tiếp theo là Lâm Phỉ Nhi, hiển nhiên không phải đối thủ của Tần Hi Nhiên. Cuối cùng, khi bị thương nghiêm trọng, cô liều chết tự hủy cơ giáp muốn kéo Tần Hi Nhiên đồng quy vu tận. Sự quả cảm quyết đoán đó làm Tần Hi Nhiên phải nhìn cô với con mắt khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT