Editor: Nguyệt

Những người khác đều có cùng suy nghĩ, chỉ là không ai dám nói trước mặt Ariel.

Bình thường trêu chọc Chung Thịnh cũng được, nhưng làm vậy trước mặt Ariel là sai lầm không thể tha thứ. Đừng thấy Ariel lúc nào cũng bình tĩnh mặt không đổi sắc mà lầm, tên này hẹp hòi kinh khủng. Ai dám bắt nạt trung khuyển nhà hắn, hắn sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần. Mà còn là kiểu trả thù người ta không nói được gì, biết nhưng vẫn phải cố mà chịu.

Đây là kinh nghiệm xương máu mọi người rút ra được sau những lần chịu thiệt.

Edward lẳng lặng ngồi trên ghế. Quan hệ của anh với mọi người rất tốt, nhưng không nói nhiều, luôn để cho người ta ấn tượng mình là một người ít nói mà lại vô cùng dịu dàng.

Lúc này hắn vẫn tiếp tục suy tư. Bởi vì cả tuần nay, mạng lưới tình báo của gia tộc Heideck vậy mà không tra ra được lai lịch của Chung Thịnh có bất kỳ sơ hở nào. Thật không thể tin nổi. Chỉ cần là giả thì không lý nào lại không bị phát hiện. Nhưng hắn tra xét lâu vậy rồi mà không tìm ra tư liệu của Chung Thịnh có chút dấu hiệu làm giả nào.

Chẳng lẽ cậu ta thực sự là một người dân bình thường có tài năng xuất chúng sao?

Thậm chí Edward không nhịn được phải nghĩ theo hướng đó. Nhưng vừa nhớ đến khả năng điều khiển cơ giáp vô cùng thành thạo của Chung Thịnh, hắn lập tức phủ định khả năng này.

Hơn nữa, qua quan sát, hắn nhận ra Chung Thịnh không chỉ giỏi cơ giáp, mà các phương diện khác như chiến lược chiến thuật đều rất khá. Nói khoa trương một chút thì cậu ta quả thật là dạng hạt giống toàn năng, mà còn là loại hiếm hoi.

Edward rũ mắt, trong con mắt lóe lên sự ganh ghét.

Dựa vào cái gì mà Ariel lại may mắn như thế, ở cùng phòng với một thiên tài như vậy, còn được người ta tuyên thệ trung thành. Trong khi anh vắt óc bày mưu nghĩ kế cũng chỉ tìm được vài ba người đi theo, mà năng lực của họ thì kém xa Chung Thịnh, thậm chí còn không bằng những người đang ngồi trong phòng này.

Gerald, Hạng Phi, Lôi Tranh, Samantha, Lâm Phỉ Nhi … Nhóm tân sinh có tố chất tốt nhất năm nay đều vây quanh hai người là Ariel và Chung Thịnh. Một người sinh ra trong gia tộc theo con đường chính trị như Edward sao có thể không hiểu dụng ý của Ariel.

Nhưng mới chỉ năm nhất mà đã nhanh chóng tìm được nhiều nhân tài như vậy. Còn mình …

Edward bỗng thấy xót xa. Trong trường quân đội, hắn hầu như không có chỗ dựa. Không một gia tộc nào có thể can thiệp vào trường Đệ Nhất. Tuy em gái hắn cũng vào đây học, nhưng chưa phát huy được tác dụng gì đã bị Ariel hấp dẫn, ngày nào cũng rầu rĩ không vui.

Tuổi tác tương đương nhau, gia đình không kém nhau, chẳng lẽ hắn thật sự không bằng Ariel sao?

Edward không phục. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển sang phía Chung Thịnh đang chậm rãi nói chuyện.

Là cậu ta!!!

Chính sự tồn tại của cậu ta đã giúp Ariel hòa nhập vào môi trường này. Không thì với tính cách lạnh lùng cao ngạo của Ariel, vốn không thể có tình cảm thân thiết với mọi người được.

Nếu …

Nếu người cùng phòng với cậu ta lúc trước là mình, liệu những người đang ngồi đây có vây quanh mình không?

Biết rõ giả thiết này không thể thành sự thật, nhưng đôi khi hắn vẫn không kìm được mà nghĩ như thế.

“Edward?”

“A? Xin lỗi, tôi vừa thất thần.” Edward cười ngượng ngùng.

“Ha ha, hiếm khi thấy anh Edward thất thần nha.”

“Chẳng lẽ đang nghĩ đến em gái nào?”

Edward đỏ mặt, vẫn mỉm cười như trước.

Mọi người trêu đùa vài câu rồi quay lại chủ đề chính. Một người dịu dàng như Edward, mọi người cũng không nỡ quá lời.

“Được rồi, vài ngày nữa lại đến đây. Mấy ngày nay mọi người cũng vất vả rồi, hai ngày tới không cần lên mạng, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, nếu được thì đi huấn luyện thể năng. Khi nào nhận được thông báo về đối thủ, chúng ta lại đến đây thảo luận.”

Ariel giải quyết dứt khoát, kết thúc buổi thảo luận hôm nay.

Mọi người nói với nhau đôi câu rồi lần lượt đăng xuất.

Edward cũng đứng dậy, nhưng trước khi thoát, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào Chung Thịnh, cho đến khi biến mất hoàn toàn khỏi phòng huấn luyện.

Hắn không biết rằng ngay khi hắn vừa rời khỏi, Ariel tưởng như luôn nói chuyện với Chung Thịnh lại đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén đảo qua chỗ Edward vừa đứng.

“Sao thế?” Chung Thịnh hỏi.

“Không có gì.” Ariel rũ mắt, che đi ánh sắc lạnh chợt lóe qua. Hắn ghét ánh mắt Edward nhìn Chung Thịnh vừa rồi. Ánh mắt nóng rực còn mang theo ý chiếm hữu!

Chung Thịnh không biết gì, cứ thế đăng xuất. Trước khi thoát ra, Ariel lại nhìn vị trí của Edward.

Không ai có thể cướp đi thứ gì của tôi, không một ai!

Tuy buổi chiều không có việc gì, nhưng Chung Thịnh không hề nhàn rỗi. Mấy ngày nay anh cứ ở lì trên mạng chiến đấu, còn xin quyền sử dụng đản thương cơ giáp.

Cùng là huấn luyện trong thế giới giả tưởng, nhưng Chung Thịnh không làm những bài tập bình thường như trước. Mở đầu bằng một số động tác tấn công cơ bản thì vẫn ổn. Nhưng cứ khi nào làm các động tác cao cấp, là tiếng cảnh báo lại vang không dứt bên tai: cơ thể không chịu được lực tác động của động tác này, động tác thất bại.

Vẻ mặt buồn rầu, eo mỏi lưng đau bò ra khỏi đản thương cơ giáp. Quả nhiên, điều khiển cơ giáp trên mạng chiến đấu thì được, nhưng khi vào cơ giáp chân chính, cơ thể anh vẫn không chịu được.

Xoa xoa cánh tay tê mỏi ra khỏi phòng ngủ, lại bắt gặp ánh nhìn phản đối của Ariel.

“Cấp bậc thể thuật của em không đủ điều kiện. Em không nên huấn luyện kiểu đó nữa.”

“Em muốn luyện tập nhiều hơn một chút … Nếu không cứ có cảm giác không quen tay. Dù sao trên mạng và ngoài đời vẫn khác nhau.” Chung Thịnh uể oải giải thích.

“Vậy em có đạt được mục tiêu luyện tập không?” Ariel chậm rãi hỏi.

“… Không.” Chung Thịnh ủ rũ đáp, mơ hồ như hai cái tai trên đầu cũng rũ xuống.

Ariel buồn cười nhìn Chung Thịnh. Hắn biết anh đang nghĩ năng lực của mình bây giờ quá kém, chiến đấu ngoài đời thực cơ bản là không làm được gì, thế giới giả tưởng chung quy chỉ là giả tưởng. Nếu có kẻ nào có ý đồ xấu với Ariel, ví dụ như ám sát gì đó, thì chắc chắn sẽ tiến hành trong thế giới thực. Cho nên anh lo mình không thể bảo vệ Ariel.

Nhưng anh cũng không ngẫm lại xem, bây giờ Ariel không phải thiếu tướng trẻ tuổi vang danh khắp Liên Bang, mà chỉ là một học viên trường quân đội rất bình thường [thật á?], rất phổ thông [thật á?], ai lại đi hại hắn làm gì.

“Chung Thịnh, bây giờ chúng ta chỉ là học viên trường quân sự bình thường thôi. Em không cần phải căng thẳng như vậy.” Ariel không nhịn được thò tay xoa đầu Chung Thịnh. Mái tóc đen tuyền cứng cứng cọ vào lòng bàn tay, mang đến cảm giác ngưa ngứa.

“Nhưng … em vẫn lo.” Chung Thịnh cũng biết mình lo nghĩ không đâu. Nhưng không hiểu sao dạo này anh cứ thấy bất an.

Anh không biết nỗi bất an ấy đến từ đâu, chỉ là cứ có cảm giác nôn nóng không tài nào hiểu được. Trong đầu như có một giọng nói không ngừng ám chỉ với anh rằng nguy hiểm đang đến gần.

“Lo cái gì?” Ariel thản nhiên hỏi.

“Không biết …” Chung Thịnh ủ rũ đáp. Không biết bản thân đang lo cái gì nên anh mới càng bất an.

“…” Ariel không nói gì, rũ mắt suy nghĩ.

Là một quân nhân chém giết trên chiến trường nhiều năm, hắn rất tin vào cái gọi là “trực giác”. Hay nên nói rằng, cảm giác nguy hiểm không phải trực giác mang lại cho hắn, mà là kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm khiến hắn biết rằng có gì đó không ổn. Có thể nó rất nhỏ bé, không gây sự chú ý cho hắn, nhưng trong đầu luôn có tiếng cảnh báo.

Suy cho cùng, loại kinh nghiệm này luôn có tác dụng.

“Anh biết rồi. Nhưng em cũng nên huấn luyện ở mức vừa phải thôi. Nôn nóng quá sẽ phản tác dụng.”

“Em biết …” Chung Thịnh ảm đạm cúi đầu. Sau đó anh đột nhiên ngẩng lên, nhìn Ariel như muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng.

“Em muốn nói gì?” Ariel hỏi.

“Em muốn …” Chung Thịnh dừng một lát, “Em muốn sử dụng thuốc cải tạo gen.”

“Tuyệt đối không được!” Ariel lập tức lạnh mặt. Hắn túm chặt tay Chung Thịnh, kéo anh vào lòng mình, nắm chặt lấy cằm anh, nhìn anh bằng cặp mắt lạnh lẽo: “Nhớ kỹ, toàn bộ cơ thể em đều thuộc về anh, phàm là thứ có thể gây nguy hại đến cơ thể em đều phải được thông qua sự đồng ý của anh! Bây giờ, anh nói rõ cho em biết, anh không cho phép em dùng cái thứ thuốc cải tạo chết tiệt đó!”

Lần đầu tiên kể từ khi sống lại đến giờ, Chung Thịnh thấy Ariel tức giận như vậy. Vốn anh cũng đoán Ariel sẽ giận, chỉ không ngờ lại đến mức này.

Đối diện với đôi mắt màu lam bạc như bùng lên lửa giận, Chung Thịnh chột dạ nhìn sang chỗ khác. Nhưng vừa quay đầu đi, Ariel đã nắm cằm ép anh xoay lại.

“Thề với anh, em sẽ không sử dụng thuốc cải tạo gen.”

Lúc này đây, Chung Thịnh như một con ếch bị con rắn độc nhìn chằm chặp. Ánh mắt sâu thẳm sắc bén của Ariel làm anh không dám nhúc nhích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play