“Tinh cầu nhỏ phía trước chính là đích đến của chúng ta. Mấy đứa sẽ sống trên đó ba ngày. Thật ra không có gì khó đâu, chủ yếu là kiểm tra một chút kiến thức của mấy đứa thôi.” – Hồ Lập lười biếng nói.
Mọi người sớm đã quen thái độ này của gã, không nói gì, chờ nghe nội dung tiếp theo.
“Trên tinh cầu này không có gì quá nguy hiểm, chỉ có một số loài động vật “nhỏ”, lại không có tính công kích. Mấy đứa còn được trang bị cơ giáp, đảm bảo không nguy hiểm đến tính mạng. Thôi không nói nhiều nữa, những chuyện còn lại mấy đứa tự thăm dò. Ba ngày sau, tôi sẽ đón mấy đứa ở vị trị đáp xuống. Chú ý, là vị trí đáp xuống.” Hồ Lập dụi tàn thuốc, nhấn mạnh.
“Rõ.” Mọi người đồng thanh trả lời.
Hồ Lập vừa lòng gật đầu, điều khiển phi thuyền đưa họ đến tinh cầu nhỏ.
Quả nhiên như họ dự đoán, đội trưởng Fox sẽ không để họ hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng.
Hồ Lập dừng thuyền ở ngoài tinh cầu, điều khiển xe huyền phù đưa họ đáp xuống hành tinh.
“Hạng Phi, Gerald, rời thuyền.”
Trầm mặc nuốt nước miếng, Gerald chỉ vào những con côn trùng “nhỏ” cao đến eo cậu, dài tầm bảy tám thước ở phía dưới: “Đội trưởng, đây là thứ mà anh bảo là … động vật ‘nhỏ’?”
Hồ Lập liếc cậu, lạnh giọng: “Làm sao? Cậu thấy chưa đủ nhỏ? Thích loại hung mãnh hơn một chút à?”
“Coi như tôi chưa nói.” Gerald rụt cổ, nói lý với Hồ Lập chỉ tổ tốn nước bọt.
“Thật … thật đáng yêu …” Lâm Phỉ Nhi tròn mắt nhìn những con sâu lớn phía dưới, mắt sáng long lanh rạng rỡ.
Mọi người: … Loại sâu to đùng người toàn lông này rốt cuộc đáng yêu ở chỗ nào hả trời!
Lôi Tranh lệ rơi đầy mặt. Càng ngày cậu càng thấy Lâm Phỉ Nhi không phải một cô gái bình thường, thậm chí còn hơn cả Samantha.
“Chúng ta thật sự phải xuống đó sao …” Nhìn con côn trùng thân mềm kia, Gerald thấy sởn cả tóc gáy.
Hạng Phi trợn mắt lườm cậu. Thằng ngu này, nói gì lắm thế, chẳng lẽ cậu ta nghĩ Hồ Lập dẫn họ đi cả đoạn đường xa đến đây chỉ để ngắm cảnh?
“A!!!”
Quả nhiên, Hạng Phi chưa kịp nói gì với cậu ta, Hồ Lập đã mất kiên nhẫn đạp mông cậu ta đá xuống dưới.
Mặt Hạng Phi trắng bệch. Mặc dù họ cách mặt đất không xa, nhưng cũng không gần. Từ độ cao này mà bất ngờ ngã xuống …
Cậu cúi đầu nhìn, đúng lúc thấy Gerald rơi lên người một con sâu lông to đùng.
Sâu lông thân thể mềm mềm, lông cũng không cứng, có tác dụng như một tấm đệm. Hơn nữa, Gerald không phải loại kém cỏi, dễ dàng xoay người nhảy khỏi lưng nó.
Thế nhưng, vì lăn một vòng trên người con sâu, nên trên người Gerald dính đầy niêm dịch nhầy nhầy màu xanh lục … trông rất kinh.
“Còn chờ gì nữa?” Hồ Lập nhìn Hạng Phi với ánh mắt nguy hiểm. Hiển nhiên, nếu Hạng Phi không chủ động, cậu cũng sẽ được ‘đãi ngộ’ như Gerald.
Hạng Phi giật giật cơ mặt, nhìn mọi người nhắn nhủ “bảo trọng”, rồi dứt khoát nhảy xuống dưới.
“Lề mà lề mề.” Hồ Lập càu nhàu, đóng cửa lại, lái xe huyền phù rời đi.
Chừng nửa tiếng sau, Chung Thịnh và Ariel được thả xuống. Tổ tiếp theo là Lâm Phỉ Nhi, Samantha và Lôi Tranh.
Nhìn chiếc xe huyền phù dần trở thành một điểm đen biến mất khỏi tầm mắt, Chung Thịnh nắm chặt quai ba lô, nhoẻn miệng cười.
Không ngờ nơi Hồ Lập chọn lại là hành tinh nhỏ mà năm đó Ariel lấy việc công báo thù riêng đá Tần Hi Nhiên đến.
Không sai, chính là tiểu hành tinh tràn ngập sâu lông to đùng lại không có tài nguyên gì.
Lúc trước, Tần Hi Nhiên sống ba tháng không thể quên được ở đây, sau khi trở về liền kêu ca kể khổ với Chung Thịnh, ngoài ra còn giới thiệu qua về tình hình ở đó.
May mắn là, thời gian Tần Hi Nhiên sống ở đó thật sự rất bi thảm, cho nên Chung Thịnh mới chăm chú nghe anh than thở. Vì thế, dù không thể nói là hiểu biết rõ nơi này, anh cũng không mấy xa lạ.
Nói đến cũng khéo, nơi anh và Ariel đáp xuống cách hồ nước ngọt diện tích rộng nhất hành tinh này chỉ có mười cây số, nếu dùng cơ giáp thì một lát là đến nơi.
Đúng như Hồ Lập nói, những loài côn trùng ở đây không có gì nguy hiểm. Đừng nhìn thân thể cao to của chúng mà nhầm, thật ra chúng nó là động vật ăn cỏ, món chính là các loài thực vật mọc trên tinh cầu. Bởi vì trong lá cây đã có hàm lượng nước khá cao, cho nên chúng nó không cần uống nước. Ít khi thấy bóng dáng chúng gần hồ nước ngọt.
“Chúng ta …” Chung Thịnh nói được một nửa thì ngừng lại. Anh đột nhiên thấy buồn bực. Anh hiểu biết tương đối về tinh cầu này, nhưng phải giải thích thế nào với Ariel đây?
Ariel chỉ hướng hồ nước ngọt, thản nhiên nói: “Qua bên kia đi.”
Chung Thịnh mừng thầm. May thật, hướng Ariel chọn vừa hay là hướng có hồ nước.
Nghĩ đến đây, anh lại thấy là lạ. Vừa rồi khi nhìn thấy tọa độ của tinh cầu này, hình như Ariel cũng có biểu hiện bất thường. Đúng ra lần đầu tiên đến tinh cầu này thì phải không có phản ứng gì với tọa độ của nó chứ. Nhưng anh có thể xác định, biểu hiện của ngài Ariel lúc đó chắc chắn không bình thường!
“Chúng ta … sao lại qua bên đó?” Chung Thịnh thử thăm dò, nhìn chằm chằm Ariel, ý đồ tìm ra điều gì đó bất thường.
“Tôi thích.” Ariel nói xong liền lấy cơ giáp ra, vào khoang lái, bắt đầu điều chỉnh sơ bộ.
Chung Thịnh giật giật khóe môi, nội tâm rít gào: Chuyện này không khoa học! Kiểu trả lời bốc đồng này không hề hợp với phong cách của ngài Ariel chút nào!!!
Mặc kệ lòng anh rít gào rối rắm thế nào, ngài Ariel đã không muốn trả lời, anh cũng không dám gặng hỏi. Anh lặng lẽ lấy cơ giáp của mình ra, tiến hành mấy bước điều chỉnh đơn giản.
Dùng cơ giáp di chuyển qua đó tất nhiên là rất nhanh. Hai người chỉ tốn chưa đến mười phút đã thấy được hồ nước. Càng gần bờ hồ càng ít bóng sâu. Nhưng một đường tới đây, Chung Thịnh cũng sâu sắc lý giải sự căm hận kéo dài gần nửa năm trời của Tần Hi Nhiên với nơi này.
Dọc đường đi, bọn họ nhìn thấy vô số loài côn trùng, có lông, không có lông, màu hồng, màu xanh lá, có con có thể chui xuống đất, có con có thể leo cây … Bất kể là loại côn trùng gì, chúng đều giống nhau ở điểm có hình thể rất lớn. Biết là chúng nó ăn chay, nhưng nhìn thân hình to đùng đó, phải sống cùng chúng nó thật sự là rất khó chịu.
Người khác thế nào Chung Thịnh không biết, dù sao anh vẫn thấy hơi kinh …
Lúc xuống khỏi cơ giáp, mặt Chung Thịnh hơi trắng. Nhưng nhìn sang Ariel, vẫn là bộ mặt than đó. Cho nên, Chung Thịnh không biết đối phương có cảm giác gì với mấy con côn trùng này.
“Chúng ta dựng lều ở đây nhé?” Chung Thịnh hỏi ý Ariel.
Ariel gật đầu. Hai người lập tức bắt tay vào dựng lều.
Vào lều, kiểm tra qua ba lô của mình một lượt. Một bộ quần áo để thay, một con dao laser, một cái bật lửa, một ít dụng cụ nấu ăn và một lọ muối nhỏ.
Ngoài những thứ thiết yếu cho cuộc sống dã ngoại, trong ba lô không thừa ra thêm cọng lông nào cả.
“Tôi đi kiếm thức ăn.” Chung Thịnh nhìn trời. Đã gần đến đêm rồi, bọn họ mới chỉ ăn một bữa trên thuyền, giờ bụng đã thấy cồn cào.
Chỉ là …
Anh nhìn sang Ariel. Từ lúc vào quân đội, anh đã quen kiểu ăn uống xuề xòa, chỉ cần ăn được, không độc, có thể làm no bụng thì đều nhét vào mồm. Nhưng Ariel mới có mười tám tuổi, vừa bước vào trường quân đội, trước giờ toàn ăn thực phẩm được chọn lọc xử lý kỹ càng. Bây giờ bảo ngài ấy ăn mấy thứ này …
Thấy Chung Thịnh mãi không đi, Ariel hỏi: “Có chuyện gì?”
“Không có gì.” Chung Thịnh lắc đầu. Anh nghĩ vẫn nên tìm một số loại quả dại cho Ariel … Trên tinh cầu này chắc là có quả dại nhỉ?
Ariel hơi nhíu mày. Hắn không thích vẻ mặt buồn rầu đó của Chung Thịnh, nhất là khi nguyên do khiến cậu buồn rầu hình như là hắn. Nhưng hắn thật sự không hiểu, rốt cuộc Chung Thịnh đang rối rắm chuyện gì.
Vấn đề này đến tận hai tiếng sau, khi Chung Thịnh ôm một đống quả dại về, mới rõ ràng.
Nhìn trái cây dại màu đỏ được rửa sạch sẽ, Ariel không biết nói gì.
Hắn cũng từ quân đội mà ra, dù đời trước làm đến chức thiếu tướng thì cũng phải phấn đấu đi lên từ sĩ quan cấp thấp nhất, sinh tồn nơi dã ngoại căn bản không thành vấn đề. Chẳng lẽ Chung Thịnh nghĩ rằng mình không chịu ăn thịt mấy con côn trùng này?
Được rồi, hắn thừa nhận, trông mấy con sâu này hơi kinh, nhưng là một người lính, chỉ cần sống sót thì cái gì cũng ăn được. Chưa kể thịt của loài côn trùng này còn có hàm lượng anbumin rất cao, ăn vào mùi vị cũng được lắm …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT