Bất đắc dĩ điều chỉnh vị trí, người đàn ông sắc mặt âm trầm để lộ diện mạo trước mắt mọi người.
“Phì …” Lâm Phỉ Nhi cố rồi lại cố, cuối cùng vẫn không nhịn được, phì cười. Bởi vì người đàn ông cho người ta cảm giác trầm lặng nguy hiểm kia có một gương mặt … rất trẻ con.
Làn da trắng mịn hồng hào, đôi mắt to tròn sáng long lanh, mái tóc đen xoăn tự nhiên, khiến anh ta thoạt trông như một thiếu niên.
Chuyện này không khoa học!
Không biết có mấy người gào lên trong lòng như vậy. Má nó, người đàn ông nhìn như sát thủ trong bóng tối này đáng ra phải là màu da tái nhợt, mặt mày âm u chứ … Sao lại là mặt búp bê khả ái!!!!
Chung Thịnh và Ariel vẫn mặt không biểu cảm, có quỷ mới biết dưới bộ mặt đó hai người đang cố gắng kìm chế cái gì.
Bọn Samantha không phát ra tiếng cười, nhưng nhìn bả vai run run không ngừng cũng biết là đang nhịn cười.
“Muốn cười thì cười đi. Các người không phải người đầu tiên.” Mặt búp bê nhăn mặt nói. Hắn biết mà, chỉ cần lộ mặt ra là chắc chắn sẽ thành thế này. Mẹ nó, bình thường hắn toàn đeo mặt nạ, nhưng hôm nay lão đại dứt khoát không cho đeo, bảo là muốn bọn họ làm quen.
Vừa dứt lời, trong khoang xe liền bật lên từng trận cười điên cuồng. Không phải trào phúng gì, nhưng thật sự là ngữ khí, quần áo của người này không hợp với khuôn mặt hắn chút nào.
Mặt mày hầm hầm đeo mặt nạ vào, Shadow nghiến răng hỏi: “Đội trưởng, bây giờ được rồi chứ.”
Hồ Lập cũng thấy vui sướng, gật đầu: “Được.”
“Nhìn cho kỹ vào, từ ngày mai trở đi ba người này chính là huấn luyện viên của mấy đứa. Dưới sự chỉ đạo của họ, mấy đứa sẽ trải qua một vài khóa huấn luyện. Đương nhiên, có yêu cầu hay đề nghị gì có thể đề suất, nhưng tôi không để ý tới đâu.”
Mọi người: …
Tất cả đều nhận định đội trưởng Fox chắc chắn là lựa chọn tốt nhất cho vị trí MT (main tank), kỹ năng kéo cừu hận quá khủng!!!
Hồ Lập nhếch môi cười, sờ cằm. Xem ra dạy dỗ tụi nhỏ này không chán như mình tưởng.
Đi được nửa tiếng, Hồ Lập điều khiển xe huyền phù lên một con tàu vũ trụ.
Sau khi lên tàu, người phụ nữ gọi là Góa Phụ Đen lắc eo xuống xe. Lát sau, tàu vũ trũ khởi hành.
Phi hành trong vũ trụ mênh mông tầm bốn tiếng, bọn họ đáp xuống một vệ tinh nhỏ. Diện tích của nó rất nhỏ, nhưng nhìn từ tàu xuống vẫn có thể thấy được từng tòa kiến trúc xây dựng bằng kim loại nằm trên đó.
Trước khi xuống, Hồ Lập dặn họ tuyệt đối không được để lộ thân phận học viên của trường Đệ Nhất, nếu không sẽ trực tiếp đá họ về trường. Dù không biết vì sao Hồ Lập lại ra lệnh như vậy, mọi người vẫn đồng ý.
Nhìn từ trên tàu thì thấy nhỏ, đáp xuống rồi mới biết vệ tinh này cũng phải cỡ một thành phố. Đương nhiên, nếu xét theo tiêu chuẩn của một thành phố, thì nơi này thật sự quá tồi tàn. Còn xét theo tiêu chí của một căn cứ trong vũ trụ mênh mông, thì nơi này đã là rất khá rồi.
“Được rồi, mấy đứa sẽ ở trong tòa nhà lớn bên kia. Tùy mấy đứa thích chọn phòng trống nào thì chọn, tính từ tầng một lên. Đương nhiên, phòng có người rồi mà mấy đứa thấy hứng thú cũng có thể đi cướp …” Nói đến đây, Hồ Lập nở nụ cười âm hiểm: “Chỉ cần hạ gục người trong phòng, căn phòng đó liền thuộc về mấy đứa.”
Thiết Thuẫn nghe vậy rùng mình, ánh mắt nhìn Hồ Lập viết rõ: “Anh ác thật.”
Người ở trong tòa nhà kia toàn là thành viên trong đoàn, mặc dù mọi người ra tay với nhau không đến mức chết người, nhưng đánh cho một trận thì không thành vấn đề. Với bản lĩnh của mấy đứa nhóc này mà đi khiêu chiến người ta thì chỉ có nước chịu đòn thôi.
Hồ Lập gãi đầu, bổ sung thêm một câu: “Tòa nhà đó thuộc sở hữu của Đoàn lính đánh thuê Firefox, cho nên mọi thứ trong đó mấy đứa đều được dùng miễn phí. Tôi cho mấy đứa thời gian ba tháng. Trong ba tháng này, bảy đứa cùng tấn công ba người này tối thiểu phải đánh ngang tay, không thì cút hết về trường cho tôi.”
Mọi người không khỏi rùng mình. Ba người này ở trên xe không để lộ quá nhiều bản lĩnh, nhưng có thể khiến Hồ Lập nói như thế chứng tỏ đều không tầm thường cả. Nhất thời, ánh mắt họ nhìn về phía ba người kia đều nhiều thêm phần đánh giá tìm tòi.
“Xong. Nơi này giao cho mấy người.” Hồ Lập nói xong liền vỗ mông rời đi.
Hai nhóm người ở lại nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Thiết Thuẫn chủ động dẫn họ vào tòa nhà lớn trước mắt.
Nhìn bọn họ lần lượt tìm phòng trống vào ở, Góa Phụ Đen đứng dựa tường, giũa móng tay: “Thiết Thuẫn, anh nói xem lần này lão đại lại định làm gì?”
“Không biết.” Thiết Thuẫn đáp cộc lốc.
“Chậc, tôi biết lão đại sẽ không tự dưng cho chúng ta nghỉ ngơi ba tháng mà. Hóa ra là bảo chúng ta chăm trẻ giúp anh ấy.” Góa Phụ Đen bĩu môi, còn tưởng được nghỉ thật, ai ngờ lão đại lại giao cho nhiệm vụ này.
“Nếu là lệnh của lão đại, chúng ta chỉ cần chấp hành là được.” Shadow khàn giọng nói.
“Aizz, hy vọng đám nhóc này chơi vui một chút.” Góa Phụ Đen xoắn tóc, thuận tiện nháy mắt nhìn yêu một cái với tên lính đánh thuê đi ngang qua.
Tên kia mặt đỏ lựng, suýt thì va vào cửa.
Thiết Thuẫn im lặng không nói. Đúng như Shadow nói, nếu lão đại có lệnh, bọn họ chấp hành là được, suy nghĩ nhiều làm gì.
“Tít tít tít!”
Quang não trên tay ba người đồng thời thông báo có tin nhắn. Họ cùng mở ra nhìn. Rất nhanh, một bản kế hoạch huấn luyện hoàn chỉnh được gửi đến cho họ.
Ba người xem xong kế hoạch trầm mặc hồi lâu. Cuối cùng, Thiết Thuẫn gãi mũi nói: “Thật ra lão đại có thù với bọn họ đúng không …”
Shadow, Góa Phụ Đen: …
Ngày tháng huấn luyện trôi qua không hề bình lặng. Theo kế hoạch đó, trong vòng ba tháng, bọn Lôi Tranh đã sâu sắc cảm nhận được cái gì là sống không bằng chết.
Huấn luyện thể năng cường độ cao, kỹ xảo ám sát, chiến đấu bằng cơ giáp, kỹ năng sinh tồn nơi dã ngoại, thậm chí là duy tu cơ giáp đơn giản, tất cả những thứ này đều được nhồi như nhồi vịt vào đầu mọi người.
Sáng huấn luyện, tối lúc ngủ học tập các loại tri thức. “Đặc huấn” cường độ cao khiến ai nấy đều kêu khổ không ngừng. Chưa kể Góa Phụ Đen thỉnh thoảng còn hứng lên nháy mắt quyến rũ mấy chàng lính đánh thuê, cố tình tăng thêm rắc rối cho bọn Chung Thịnh.
Kết quả của ba tháng khắc khổ huấn luyện là năng lực mỗi người đều tăng lên nhanh chóng, nhất là Chung Thịnh và Ariel được “chăm sóc đặc biệt”. Cho dù bọn họ sống lại, có kinh nghiệm phong phú, thì cơ thể bây giờ vẫn chỉ có mười tám tuổi, nên cũng mệt mỏi không kém gì người khác.
Ariel vốn định “trau dồi tình cảm” với Chung Thịnh, nhưng ngay ngày huấn luyện đầu tiên đã triệt đệ loại bỏ ý tưởng này. Sau mỗi ngày huấn luyện, việc hai người muốn làm nhất chính là nhanh chóng tắm rửa rồi bò lên giường nghỉ ngơi, chuẩn bị nghênh đón ngày huấn luyện tiếp theo.
“Tốt lắm!” Thiết Thuẫn tán thưởng, nhấc chân chặn đòn tấn công của Samantha.
Shadow ở một bên tận dụng mọi thứ có thể, dùng con dao găm dính thuốc màu nhẹ nhàng lia về phía cổ cô.
Hạng Phi thấy tình thế khổng ổn, lập tức tấn công phần hông của Shadow. Shadow vừa khéo léo xoay người tránh được cú đá của cậu, lập tức đối mặt với nắm đấm của Gerald.
“Rất tốt!” Góa Phụ Đen hai mắt sáng lên, đá một phát cản đòn Gerald. Nhưng chỉ chớp mắt một cái, Chung Thịnh với Ariel liền dùng khuỷu tay tập kích phần eo cô ở cả hai bên trái phải.
Góa Phụ Đen mỉm cười, lùi lại nửa bước, co bụng. Một giây trước khi tránh được lần tấn công này, đằng sau vừa lúc có một người đẩy mạnh cô vào vòng vây của mấy người kia.
“Hà hà, cô quên còn có tôi sao.” Lâm Phỉ Nhi ở đằng sau cười xảo quyệt. Tuy khả năng chiến đấu của cô kém nhất trong số bảy người, nhưng không thể bỏ qua sự tồn tại của cô được.
Thiết Thuẫn thấy thế vội vàng vươn tay định kéo Góa Phụ Đen ra. Nào ngờ Lôi Tranh lập tức chắn trước mặt, dường như định đồng quy vu tận, quyết không để hắn cứu viện Góa Phụ Đen.
Với chiến thuật vây đánh tương đối vô sỉ, nhóm Chung Thịnh diệt sạch ba người Thiết Thuẫn, thiệt hại hai “chết” ba “bị thương”.
Kết quả này quả thật nằm ngoài dự đoán của Hồ lập. Bởi vì trong số hai chết ba bị thương đó có Ariel và Chung Thịnh. Mà Lâm Phỉ Nhi với Gerald lại may mắn trở thành hai người lành lặn.
Nhìn vị trí vết thương của Chung Thịnh và Ariel, hồi tưởng lại tình hình lúc đó, Hồ Lập không thể không khâm phục khả năng tính toán cục diện của hai người này. Cả Chung Thịnh và Ariel đều không bị thương quá nặng, chỉ cần xử lý đơn giản là không có gì đáng ngại. Nhưng họ đã dùng vết thương đó để đổi lấy cơ hội tấn công một đòn trí mạng vào Shadow và Góa Phụ Đen.
Có thể nói, hai người đã dùng tổn thất nhỏ nhất để đạt được mục đích lớn nhất. Theo đánh giá của Hồ Lập, họ chính là quân nhân trời sinh, khả năng cân nhắc lợi và hại cực tốt.
“Ha ha, chúng ta thành công rồi!” Lâm Phỉ Nhi hưng phấn hô lên.
Tác giả:
→.→ Thời gian liệu có trôi nhanh quá không nhỉ … Nhưng chung quy cảm thấy quá trình huấn luyện không có gì để miêu tả …
Nguyệt: Cũng đến hộc máu với tác giả. Ngày trước thì kéo thời gian rõ dài, nếu mình nhớ ko lầm thì tính từ lúc Chung Thịnh nhập trường đến hết ngày đầu tiên phải hơn hai chục chương Óo Còn bây giờ vèo cái qua ba tháng, còn bảo huấn luyện thì ko có gì để tả. Thế sao ngày trước huấn luyện ở trường tả nhiều thế TT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT