Có một ngày Hạ tiên sinh đang ngủ trưa thì bị đuôi nhỏ đánh thức.
Hạ tiên sinh hỗ trợ xử lý công việc trong tông vô cùng bận rộn, gần đây y cũng không có thời gian tu luyện. Hết bận, đuôi nhỏ khăng khăng y phải nghỉ ngơi đầy đủ, không cho phép y tĩnh tọa khôi phục tinh lực.
Vì thế Hạ tiên sinh đi ngủ.
Đuôi nhỏ lén lút vào bếp định làm cho Hạ tiên sinh vài món ngon để động viên y một chút, không ngờ lại làm nổ bếp.
Hạ tiên sinh bị tiếng nổ mạnh làm cho giật mình, không chạy tới chỗ nổ, mà đi khắp xung quanh để tìm đuôi nhỏ.
Không tìm được y sắp phát điên rồi.
Chợt cảm nhận được khí tức của đuôi nhỏ, chạy tới nơi thì thấy hắn đang bò ra từ đống phế tích. Bởi linh lực hộ thể nên chỉ làm hỏng quần áo, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Hạ tiên sinh chạy tới ôm hắn vào lòng, lúc này mới thở ra một hơi.
Đuôi nhỏ: “Hu hu hu QVQ”
Hạ tiên sinh có chút tức giận.
Hạ tiên sinh: “Đệ không thể ngoan ngoãn ngồi trong phòng sao?”
Đuôi nhỏ: “*oan ức* Hu hu hu QWQ”
Hạ tiên sinh mềm lòng, nhẹ giọng an ủi hắn, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Đuôi nhỏ ôm chặt y, đầu chôn vào trong ngực nghẹn ngào không nói nên lời.
Đầu Hạ tiên sinh như muốn vỡ ra.
Hạ tiên sinh: “Đừng khóc…”
Đuôi nhỏ: “T^T”
Hạ tiên sinh: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Đuôi nhỏ: “Ta không làm được.”
Hạ tiên sinh: “Làm cái gì?”
Đuôi nhỏ: “Ta muốn làm món ngon cho tiên sinh, nhưng ta không có làm được, lại còn làm nổ nhà bếp, có phải ta rất vô dụng hay không? Hu hu hu…”
Hạ tiên sinh sửng sốt, cúi đầu hôn hắn.
Hạ tiên sinh: “Không phải, Tiểu Y là giỏi nhất.”
Đuôi nhỏ: “Ô QAQ”
Hạ tiên sinh tâm tình phức tạp.
Y cứ nghĩ là do câu mắng vừa nãy dọa đuôi nhỏ sợ, không ngờ không phải. Y nhớ tới lúc trước đều là y dánh thức đuôi nhỏ hắn cũng không vì thế mà tức giận, nhưng đến lượt y lại tức giận với đuôi nhỏ.
Hạ tiên sinh xoa đầu đuôi nhỏ.
Hạ tiên sinh: “Không sao cả, ta dạy đệ làm.”
Đuôi nhỏ nước mắt lưng tròng: “Thật sao?”
Hạ tiên sinh gật gật đầu, ôm hắn đi đến một nhà bếp khác trong tiểu viện, cầm tay dạy hắn làm một món điểm tâm đơn giản nhất.
Đuôi nhỏ vui vẻ đem thành quả bưng đến trước mặt y.
Đuôi nhỏ: “Tiên sinh, đã vất vả rồi!”
Hạ tiên sinh sững sờ.
Đuôi nhỏ giải thích: “Giúp ta quản lý tông môn thực mệt đi? Tiên sinh thực tốt.”
Dứt lời hôn một cái lên má Hạ tiên sinh, xấu hổ cầm một miếng điểm tâm đưa đến miệng y, mong đợi nhìn y.
Hạ tiên sinh ăn mà không biết vị thế nào, đột nhiên ôm chặt đuôi nhỏ.
Có đạo lữ săn sóc như vậy, còn cầu gì nữa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT