“Phóng viên đưa tin, khoảng chừng tại xế chiều hôm nay lúc 6h37, có người dân phát hiện một bộ thi thể nam tại trong hẻm nhỏ thứ năm ở phố Ngô Đồng, trước mắt cảnh sát xác định là án cướp của giết người, thân phận nạn nhân còn đợi điều tra rõ…”

Phóng viên đài XX đang ở ngoài vòng cảnh giới nơi phát hiện vụ án đưa tin, ở chỗ cách hơn năm mét sau lưng cô, một vòng băng cảnh giới đem mấy hẻm nhỏ xung quanh ở phố Ngô Đồng đều vây lại, nơi đó đều là mấy căn nhà ngang có niên đại lâu đời, kiến trúc bên trong được quốc gia đưa vào bảo vệ, hiện ở bên trong trên căn bản đã không có hộ gia đình.

Xung quanh phố Ngô Đồng không ít người vây lại, đèn đỏ xanh trên mấy chiếc xe cảnh sát còn đang lóe lên.

Triệu Thành An vốn là mang theo Túc Thanh Nguyên đi hướng nhà chính Triệu gia, trên đường bỗng nhiên nhận cú điện thoại, không thể làm gì khác hơn là thay đổi phương hướng, đi đến phố Ngô Đồng.

Xe đứng ở ngoài đường cảnh giới phố Ngô Đồng. Triệu Thành An liếc mắt nhìn mấy cảnh sát đứng ở gần đường cảnh giới, những người kia thân hình cao to, ánh mắt sắc bén như chim ưng, dưới cảnh phục bình thường mơ hồ có thể thấy được đường cong cơ bắp, rõ ràng không phải cảnh sát bình thường.

Trong những cảnh sát kia có người chú ý tới chiếc ô tô màu đen dừng lại bên đường, thần sắc hơi dừng lại một chút, hướng những người khác hỏi thăm một chút đi tới hướng Triệu Thành An.

“Khu trưởng!” Người đi tới hướng về Triệu Thành An chào một cái. Hoa quốc đem toàn bộ địa phương có thức tỉnh giả toàn quốc chia làm mười lăm khu, Triệu Thành An chính là khu trưởng thủ đô khu quản lý các sự kiện liên quan thức tỉnh giả.

Triệu Thành An gật gật đầu, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Người kia liếc nhìn bên ghế phó lái trong xe một cái, thấy Triệu Thành An không hề có chút ý tứ cố kỵ, liền trực tiếp nói: “Xế chiều hôm nay vào lúc hơn 6 giờ, có một cái thức tỉnh giả bị giết. Thân phận của đối phương đã xác định, là một nam thức tỉnh giả đã thức tỉnh hơn năm năm, tư chất tương đối khá. Tên gọi Trương Siêu.”

Nghe vậy, Triệu Thành An nhíu nhíu mày, có chút ngưng trọng nói: “Đây đã là người thứ mười lăm tháng này.”

“Lại là sự kiện phi nhân loại hại người?” Túc Thanh Nguyên hỏi, hắn vốn vẫn luôn ở phương bắc tu hành, hơn hai tháng trước vì ở phía nam nhiều lần phát sinh sự kiện phi nhân loại hại người, mới đáp ứng lời mời từ Hài Hòa đồng minh đến đây giúp đỡ, nhưng là khoảng thời gian này đến, hắn đã phong ấn xung quanh từng cái lỗ thủng không gian trong thành phố này, làm sao còn có thể có phi nhân loại nhiễm ma khí hại người?

“Không sai.” Triệu Thành An gật đầu, nói tiếp: “Túc tiên sinh, tôi muốn đến hiện trường nhìn, anh đi không?”

“Bần đạo tự nhiên cũng đến xem một chút.” Túc Thanh Nguyên nói: “Bất quá Triệu tiên sinh vẫn nên gọi tôi là Túc đạo trưởng đi, tiên sinh các loại, bần đạo thực sự có chút không quen.”

Triệu Thành An hơi dừng lại một chút, mới nói: “Được.”

Hai người xuống xe, đi đến hiện trường vụ án.

Bất quá khoảng cách ngắn ngủi mấy chục bước, liền đem tất cả ánh mắt của người đến xem náo nhiệt xung quanh hấp dẫn lại đây.

Cũng khó trách, hai người này một người toàn thân đồ da màu đen, một người cao quan đạo bào, xác thực vô cùng hấp dẫn lực chú ý.

Túc Thanh Nguyên cũng thôi, dù sao bầu không khí văn hóa G thị tương đối nồng nặc, mặc đạo bào cổ trang trên phố cũng không có gì có thể khiến người ta đại kinh tiểu quái, hơn nữa mái tóc dài của hắn buộc cao cao ở phía sau, khí chất ôn văn nhĩ nhã, làm người thấy như gió xuân ấm áp, tướng mạo tuấn mỹ như tranh vẽ, chỉ cần là thẩm mỹ bình thường, ai nhìn thấy đều sẽ sinh ra hảo cảm trong lòng, một người dáng dấp tốt thêm khí chất tốt, vô luận mặc cái gì cũng làm cho người cảm thấy vui tai vui mắt.

Túc Thanh Nguyên tuy rằng mặc hai, ba tầng, mà vừa nhìn vật liệu chính là loại rất thoáng mát, mà Triệu Thành An… Không ít thị dân xì xào bàn tán, đề tài mỗi người đề tài đều không thể rời bỏ câu nói “Ngày nắng to thế này mặc như vậy không nóng?”.

Cố tình thức tỉnh giả cảm quan hơn xa người thường, các thị dân đơn thuần cho rằng mình nói nhỏ giọng như vậy tuyệt đối không thể bị đối phương nghe thấy, kỳ thực đều bị Triệu Thành An nghe vào tai. Sắc mặt của anh liền cứng đờ, trên gương mặt vốn là dương cương cường tráng nhìn qua càng thêm nghiêm túc cứng nhắc.

Lực chú ý của Túc Thanh Nguyên thì lại hoàn toàn không ở trên người Triệu Thành An, hắn bước nhanh đi vào trong đường cảnh giới, mới vừa đến gần hẻm nhỏ, lông mày theo phản xạ nhíu lại.

Chung quanh đây, có ma khí rất mãnh liệt.

Hắn tiến vào trong hẻm nhỏ, nơi đó có nam nhân dựa vào vách tường nằm trên đất, đầu vô lực buông xuống, trên người không có nửa điểm trập trùng, mà ở chỗ khoang ngực hắn, đã hoàn toàn bị móc rỗng.

Trong ngõ hẻm cũng chẳng có bao nhiêu vết tích giãy dụa, nói cách khác nam nhân kia là bị một đòn mất mạng, mà lúc trước căn bản không có ý thức được sẽ có yêu ma đột kích.

Có thể một đòn đem một cái thức tỉnh đã lâu thức tỉnh giả giết chết, yêu ma mạnh như vậy, ẩn giấu ở trong thành thị thức tỉnh giả đông đảo, dĩ nhiên vẫn luôn không bị phát hiện?

Trán Túc Thanh Nguyên cơ hồ vắt thành một chữ xuyên, hắn đến gần thức tỉnh giả đã chết, máu trên người anh ta cơ hồ đã chảy khô, trên đất tích một bãi máu lớn gần đông lại.

Túc Thanh Nguyên đến gần nhìn mặt, phát hiện trên mặt người đó cũng chẳng có bao nhiêu vẻ mặt thống khổ.

Triệu Thành An ở sau lưng nói: “Từ ba tháng đầu năm nay, các nơi trên toàn quốc lục tục xuất hiện sự kiện yêu ma hại người, chúng nó động thủ đều là thức tỉnh giả, mà toàn là thức tỉnh giả có thực lực nhất định. Ba tháng nay, đã có hơn sáu mươi thức tỉnh giả ngộ hại. Chúng tôi vốn là tưởng bởi vì chịu ảnh hưởng ma khí tiết ra từ Ma giới, nhưng là bây giờ phong ấn Ma giới buông lỏng cơ bản đều đã củng cố xong, sự kiện yêu ma hại người lại chỉ tăng không giảm. Chúng nó có tổ chức có đầu óc, lâu như vậy cũng không để chúng ta bắt được bao nhiêu manh mối. Mà bây giờ, con gái nhỏ Y gia Y Thủy Mi nói cô bé dùng dị năng thấy được người lệnh những yêu ma này hại người thực hung ác.”

Túc Thanh Nguyên đứng dậy nhìn về phía Triệu Thành An, trên gương mặt hắn vốn trong bóng như ngọc dưới ánh đèn có vẻ hơi tối tăm, “Cậu nói cho tôi những điều này, là có ý gì?”

Triệu Thành An hết sức rõ ràng mà cảm giác được Túc Thanh Nguyên lúc này không tốt, anh hơi sững sờ, nói ra sự thực: “Y Thủy Mi nói, Ứng Thiên là thống lĩnh sau màn bang yêu ma.”

Túc Thanh Nguyên dừng một chút, cười nói: “Triệu tiên sinh là đang nói đùa? Khi tôi thu dưỡng Ứng Thiên, y mới vừa vặn bảy tuổi, mọi chuyện đều do ta làm, vừa làm cha vừa làm mẹ mà đem y nuôi đến lớn như vậy, tính tình y ra sao, sẽ làm chuyện gì, trong lòng tôi đều biết rất rõ, y làm sao có khả năng dẫn một đám yêu ma đi hại người? Còn nữa, coi như y có năng lực như thế, y hại thức tỉnh giả làm cái gì?”

Triệu Thành An nói: “Tôi cũng không hiểu là nguyên nhân gì. Lại không dám ngông cuồng kết luận, cho nên mới thỉnh anh qua, anh là dưỡng phụ Ứng Thiên, lại có một pháp thuật gọi là ‘Thủy Kính Sinh Hoa’, có thể đem hình ảnh trong ký ức người hiện ra. Chỉ cần anh chịu ra tay, chúng ta có thể xác định Y Thủy Mi nói thật hay giả, đến khi đó cũng có thể rửa sạch hiềm nghi cho Ứng Thiên.”

Túc Thanh Nguyên tự nhận biết rõ Ứng Thiên, cảm thấy y căn bản không thể làm ra loại chuyện đó, lập tức không chút do dự mà gật đầu nói: “Được, tôi liền theo cậu đến, nhìn Y Thủy Mi kia có lá gan gì mà dám vấy bẩn Ứng Thiên!”

===

Trong nhà trọ, Mục Trường Sinh nhìn Túc Thanh Nguyên cùng Triệu Thành An nói chuyện, nhớ tới hành vi cổ quái ngày hôm nay của Ứng Thiên, lông mày bất giác cau lại.

Lúc này Ứng Thiên từ trong phòng bếp nhô đầu ra, cười với hắn: “Trường Sinh, có thể ăn cơm!”

Hình ảnh trên mành hình điện thoại di động tự động tiêu tan, biến thành màn hình bình thường, Mục Trường Sinh cong mắt liếc nhìn, đáp: “Được.” Đứng dậy đi nhà bếp hỗ trợ bưng thức ăn.

Ăn xong cơm tối, hắn thấy Ứng Thiên lại bắt đầu thu thập bát đũa muốn rửa chén, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ứng Thiên, để cho tôi rửa chén đi!”

Ứng Thiên cười ha ha, nói: “Để anh rửa chén còn không phải cầm chén đập bể mất sao.” Trên mặt y mang nụ cười chế nhạo, nhìn Mục Trường Sinh nói: “Cậu ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, chỉ mấy cái bát tôi rửa chốc lát là xong.”

Nói rồi, y muốn cầm lấy bát đữa trên bàn, lại nghe Mục Trường Sinh nói: “Cậu mệt mỏi, đi ngủ một giấc đi! Tốt nhất ngủ một giấc đến bình minh.”

Vừa dứt lời, động tác Ứng Thiên cầm chén dừng lại, sau đó che miệng ngáp dài, buồn ngủ nói: “Đúng vậy, tôi thấy hôm nay thật mệt quá, vậy tôi đi ngủ trước.” Nói rồi liền nghiêng người đi vào phòng.

Đưa mắt nhìn Ứng Thiên đi vào nằm ngủ, Mục Trường Sinh đứng dậy đem chén dĩa trên bàn trên đi nhà bếp, sau một khắc, rầm một tiếng, chén dĩa đều nát.

Mục Trường Sinh:…

—— Để anh rửa chén còn không phải cầm chén đập bể mất sao…

Ứng Thiên, tôi bây giờ còn chưa rửa đã đem bát đập bể. Một ý niệm chợt lóe lên, mắt Mục Trường Sinh nhìn chằm chằm chén dĩa dưới chân nát vụn, nhẹ giọng nói: “Trở lại bình thường.”

Mảnh vỡ nhảy ra từ các góc từng cái tụ lại, từng cái từng cái mau chóng chắp vá, chẳng được bao lâu, liền khôi phục nguyên dạng.

Mục Trường Sinh đem bát đũa bỏ vào trong bồn rửa, nhớ đến bộ dáng Ứng Thiên lúc thường rửa chén, đem bát đũa từng cái rửa sạch lau khô sau đó bỏ vào kệ tiêu độc.

Một lát sau, hắn nhìn người đang nằm ngủ một cái, quay người rời khỏi nhà trọ.

Lúc này đã là tám giờ tối, ánh đèn lập lòe trong thành thị náo nhiệt, trời tối đen như mực không nhìn thấy một ngôi sao.

Mục Trường Sinh không đi vào thang máy, mà là từng bước một mà từ thang bộ đi tới sân thượng, chờ khi hắn đến sân thượng, trên trán đã tràn đầy mồ hôi.

Sau một lúc thở dốc, Mục Trường Sinh nhìn vào giữa sân, ưng yêu cao ba mét đứng nơi đó, khi đôi cánh màu đen mở ra dài hơn sáu mét, móng vuốt và mỏ cứng rắn sắc bén, nó đứng ở trên sân thượng, móng vuốt thoáng cọ lên mặt đất hai lần, liền đem sàn xi măng cạo ra đầy vết tích.

Phát hiện trên sân thượng nhiều hơn một người, ưng yêu đang chải vuốt lông chim xoay đầu lại, một đôi mắt hổ phách sắc bén nhìn chằm chằm Mục Trường Sinh.

Mục Trường Sinh khẽ mỉm cười.

Ưng yêu nhất thời như lâm đại địch lui về phía sau hai bước, cánh mở ra vỗ hai lần, cuốn lên một trận gió to, thổi đến tóc dài Mục Trường Sinh buộc ở phía sau bay liên tục.

Mục Trường Sinh vui mừng thân thể mình bây giờ so với quá khứ tốt hơn rất nhiều, bằng không bây giờ bị gió của yêu này vừa thổi, hắn đại khái liền không chịu nổi.

“Tạm thời đảm nhiệm vật cưỡi của ta, mang ta đi một nơi, để báo đáp lại, ta trợ giúp ngươi hóa thành hình người.” Mục Trường Sinh nói.

Ưng yêu không hề động đậy nhìn chằm chằm Mục Trường Sinh, một hồi lâu sau, đưa lưng về phía hắn cúi người xuống…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play