“Vì sao?”

Trần Vũ Khả không hiểu, vì sao không thể vào bang?

“Không vì sao hết, tôi nói không được là không được.”

“Nhưng mà tui đã đồng ý mất rồi.”

“Cậu không định đổi ý sao?”

Nói thật, Trần Vũ Khả rất bài xích bộ mặt chuyên chế của Phiêu Linh Thư Kiếm, mỗi lần mặc kệ là làm cái gì, đều là do anh quyết định, nhưng lại không thể phản đối, chỉ có thể làm theo lời anh, cho dù muốn chống đối, cũng không thể được. Phiêu Linh Thư Kiếm giống như là ông hoàng, điệu bộ lúc nào cũng từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu cường ngạnh, thái độ ngạo mạn! Mặc kệ cho dù có tranh chấp thế nào thì cuối cùng cũng phải nghe theo anh.

Đến bây giờ, Trần Vũ Khả muốn gia nhập bang hội nào đó, có mạnh hay không cũng không sao, quan trọng là trong bang ít nhất cũng có một người tính cách tương đồng như cậu, như vậy cũng sẽ không cảm thấy cô độc.

Loạn Sát mặc dù rất ồn ào, những người khác cũng rất được, thẳng thắn, không làm càn, cùng cậu ta cày game rất vui cũng rất hiệu quả. Nếu người ta đã thật tâm mời Trần Vũ Khả gia nhập bang hội, thì sao lại từ chối một cách vô lí như vậy. Mà Phiêu Linh Thư Kiếm cũng không có giải thích lí do vì sao anh phản đối, làm Trần Vũ Khả vừa tức lại vừa khổ sở.

Trần Vũ Khả từng nghĩ rằng chơi game một mình cũng rất tự do tự tại, gặp được người đáng giá để kể giao thì sẽ nói rõ để cùng bồi đắp, không phải cậu không muốn tiếp xúc với người khác, mà là không được, cậu vốn là người im lặng ít nói, từ nhỏ đến khi lên đại học, lúc nào cũng một mình, cậu cũng muốn quen nhiều bạn bè, người Cực Tốc Nhất Phái rất được, bây giờ rất khó khăn mới có cơ hội quen thêm nhiều bạn, Phiêu Linh Thư Kiếm lại không chút nghĩ ngợi liền ngăn cản, rất độc đoán!

Tính bướng bỉnh nổi dậy, cậu cố chấp nói: “Không được, tui đã đồng ý rồi.”

“Oh? Đủ lông đủ cánh rồi? Không nghe lời tôi nữa sao?”

“Không phải vậy, anh muốn tui đổi ý thì cũng phải cho tui biết lí do chứ! Nếu như lí do hợp lí, tui chắc chắn sẽ nghe theo lời anh.”

“Không có lí do gì cả, nhưng mà không được đồng ý.”

“Anh ngang ngược quá đi! Không nói lí lẽ gì hết vậy!”

“Cậu nói sao thì tùy, nhưng không được đồng ý.”

“Vừa phải thôi, tôi cứ đồng ý đó, lập tức đăng kí gia nhập bang hội luôn.”

“Cậu dám.”

Lần này Trần Vũ Khả thật sự không để ý đến anh nữa, sao lại có người như vậy chứ? Ngoan cố như cục đá vậy đó, vừa thúi lại vừa cứng!

Cậu lập tức bay về thành, bay thẳng đến chỗ NPC quản lí bang hội, không hề biết những người còn lại vẫn ở nguyên chỗ cũ.

[ Phi Sát] Phiêu, bà xã cậu cũng đồng ý đến bang bọn này rồi, cậu cũng vào đi.

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Không, cậu ấy sẽ không vào.

[ Loạn Sát] Sao vậy? Không phải Mĩ Nữ vừa mới đồng ý sao?



[ Loạn Sát] Hỏi anh đó! Sao lại bất lịch sự như vậy! Đừng có ỷ anh là đại thần rồi coi thường không thèm nói chuyện với gamer gà như bọn này nha? Chảnh quá đi!

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Tôi chảnh vậy đó, cậu làm gì được tôi.

[ Loạn Sát] Ặc — Anh là đại thần nha! Bọn tui không cùng trình độ! Tui có can đảm làm gì anh hả? Tui đắc tội gì với anh sao? Nói chuyện sặc mùi thuốc súng!

[ Phi Sát] Loạn Sát, đừng có ầm ĩ nữa, Phiêu được lắm, chỉ có tính tình xấu một chút, cậu ta không có cố ý đâu.

[ Loạn Sát] Em mới chẳng thèm cãi nhau với anh ta.

[ Phi Sát] Phiêu, suy nghĩ chút đi, tôi vẫn rất muốn cậu gia nhập Cực Tốc Nhất Phái.

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Không cần suy nghĩ nữa, muốn gia nhập tôi đã vào từ lâu, chứ không chờ đến bây giờ, các cậu đừng có nhắm vào tôi.

[ Loạn Sát] Há há há há há!

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Cậu cười cái gì, có bệnh à.

[ Phi Sát] … Phiêu, ôi!

[Phiêu Linh Thư Kiếm]?

[ Loạn Sát] Đại thần! Đại thần của tui ơi! Bà xã của anh gia nhập vào bang hội tui rồi! Há há! Tui vừa mới đồng ý nè!

Lời vừa nói xong, Phiêu Linh đại thần đã biến đâu mất tiêu, ngay cả bóng dáng cũng chẳng chừa lại.

Đây là lần đầu tiên Trần Vũ Khả gia nhập bang hội, vừa mới vào, kênh bang phái đã vô cùng sôi động:

[ Loạn Sát] Có người mới gia nhập, mọi người tập trung chào đón nào!

[ Phi Sát] Chào mừng! Chào mừng! Ha ha

[ Miểu Sát] Người mới nói cái gì đi.

[ Tất Sát] Chào mừng người mới nha!

[ Cuồng Sát] Người mới ở đâu nhỉ?

[ Tử Sát] Oa oa! Người mới tất nhiên là Tuyệt Thế Mĩ Nữ! Cao thủ đệ nhất nha!

[Thiên Niên Nhất Thán] Ở đâu? Ở đâu? Thần tượng của tui đến sao?

[ Loạn Sát] Mĩ Nữ, cậu nói gì đi.

[Nữ Nhân Hoa Trung Tú] Há há há — Mĩ Nữ ơi, thanh kiếm kia còn bán không?

[Hoa Hoa Quả Quả] Mĩ Nữ ca ca `(∩∩)´ anh cũng đến bang em sao!

Trần Vũ Khả đổ mồ hôi hột! Tốc độ gõ chữ của mấy người này nhanh kinh khủng, trong đó còn có vài người quen thường xuyên thấy nói chuyện nhảm trên kênh thế giới!

[Thiên Niên Nhất Thán] Tui hiểu rồi, thì ra là Tiểu Bạch a.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Hi hi.

[Thiên Niên Nhất Thán] … Không biết nói gì!

[ Phi Sát] Em dâu, kêu ông xã em đến bang bọn anh luôn đi.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ[ Chắc anh ấy không tới đâu.

[Thiên Niên Nhất Thán] Ông xã bạn này là ai?

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Phiêu Linh Thư Kiếm.

[Thiên Niên Nhất Thán] Sói tru — trời ơi! Giết tui đi! Thần tượng của tui! Mau kêu ảnh vô bang đi!

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Để tui thử coi sao.

Thật ra Trần Vũ Khả rất lưỡng lự, Phiêu Linh Thư Kiếm phản đối cậu vào bang như vậy, chắc chắn sẽ rất bài xích chuyện này, tuy nhiên, cậu rất muốn Phiêu Linh Thư Kiếm gia nhập vào trong bang, giống như thói quen được nuôi dưỡng, hai người cho dù làm cái gì, cũng muốn ở bên cạnh nhau, giống như là tổ hợp. Lúc nãy không nói gì đã quay đầu đi mất, không biết Phiêu Linh Thư Kiếm có giận không nữa?

Tất nhiên, ai bị làm như vậy mà chẳng tức giận, Phiêu Linh Thư Kiếm vốn tưởng rằng Tuyệt Thế Mĩ Nữ sẽ nghe lời anh, cho dù có chống đối, nháo nhào một chút rồi cũng sẽ qua thôi, anh lại còn rất tự tin từ chối đề nghị của Phi Sát, nhưng mà tên nhóc nhân yêu thúi kia lại len lén chạy đi xin vào bang?! Đại thần Phiêu Linh rất tức giận! Hậu quả rất nghiêm trọng! Nếu như lúc này Trần Vũ Khả đang đi bên cạnh anh, không chừng còn bị anh bóp cổ cho chết!

Ngay lúc Trần Vũ Khả đang lưỡng lự có nên lôi kéo anh vào bang không, anh đã chủ động nhắn tin qua: “Về nhà.”

Trần Vũ Khả ngoan ngoãn nghe lời liền lập tức chạy về nhà. Đại thần Phiêu Linh đã đứng sẵn trong phòng cũng chẳng thèm nhúc nhích, nhìn thấy ma nữ bé chạy đến, cũng không nói gì, đứng đối diện với cậu, nhìn cậu.

Trần Vũ Khả tự nhiên sinh ra ảo giác, rõ ràng là người trước mặt đâu có chút gì thay đổi, tại sao lại cảm thấy bộ dạng của anh rất hung dữ? Lửa giận cháy phừng phực khắp người, khí thế vô cùng mạnh mẽ?!

Trần Vũ Khả cười một cái, gõ chữ hỏi.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ[ Anh sao vậy?

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Giận à?

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Oh? Cậu còn không ngốc sao, lại không biết xấu hổ hỏi tôi câu đó hả?

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Tui đã gia nhập vào Cực Tốc Nhất Phái rồi.

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Oh, vậy à?

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Anh muốn vào không?

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Cậu nói gì?

Trần Vũ Khả ngốc nghếch căn bản không có phát hiện ra bầu không khí có chút khác thường, còn tưởng rằng anh đang tham khảo ý kiến của mình, vui vẻ gõ chữ:

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Đồng ý nha! Hi hi, bang này được lắm, là bang cấp 2 rồi đó, không có gì làm thì mình có thể làm nhiệm vụ bang hội lại còn tăng điểm cống hiến nữa. Không phải anh định reborn chung với pet sao? Chắc là điểm thân mật không đủ phải không? (Pet muốn chuyển sinh phải đạt 2 triệu điểm thân mật, mỗi một lần chém giết một con quái thì tăng một điểm) Anh có thể dùng điểm cống hiến đến chỗ nuôi pet tăng điểm thân mật nha, đến lúc đó là có thể reborn rồi. Còn nữa, mấy người trong bang rất tốt, rất nhiệt tình, nhất là Loạn Sát, cậu ấy vui lắm, chơi game với cậu ấy rất là vui.

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Tôi không muốn nghe cậu nói mấy cái này, game này tôi hiểu còn ít hơn cậu hay sao? Loạn Sát, Loạn Sát, kêu thân thiết quá nhỉ, tôi mới không online với cậu hai ngày, cậu đã nhanh chóng thân thiết với người khác rồi sao?

Nhìn những lời này, Trần Vũ Khả rất khó hiểu!! Cậu cảm thấy hôm nay Phiêu Linh Thư Kiếm rất lạ, giọng điệu sao lại như vậy? Lại thêm cách nói chuyện rất kì cục?! Làm người nghe rất khó chịu nha.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Ý anh là sao?

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ý tôi là gì, cậu chẳng lẽ không hiểu?

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Không hiểu.

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Được rồi, tôi nói thẳng luôn, lúc nãy tôi nói với cậu cái gì? Nói cậu không được vào bang, cậu lại len lén chạy đi gia nhập, đem lời nói của tôi xem như gió thổi qua tai? Tự cậu gia nhập vào rồi thì thôi, lại còn kêu tôi cùng vào, là sao? Định để tôi xem cậu liếc mắt đưa tình với người khác trong bang sao?

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Tôi liếc mắt đưa tình với ai? Anh nói chuyện vừa phải thôi, đừng có ngang ngược như vậy có được không!

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, rời bang đi.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Tui chưa từng thấy ai ngang ngược như anh hết!!! Tui không đi! Với lại, anh dựa vào cái gì mà quản tui??? Tui với anh không có quan hệ gì hết! Tui muốn làm gì thì cũng không liên quan đến anh!

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Giỏi lắm, chúng ta đúng là không có quan hệ gì, nói trắng ra là, mẹ nó chỉ có một cuộc hôn nhân chó má thôi, tôi mới chẳng thèm quản cậu.

Sau khi nói xong những lời này, Phiêu Linh Thư Kiếm cũng offline.

Trần Vũ Khả ngơ ngác, không chắc chắn kiểm tra lại tên anh lần nữa, đúng là đã không còn online nữa.

Chẳng lẽ anh giận thật sao?

Trần Vũ Khả ngốc nghếch nhìn màn hình máy tính, ánh mắt trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí của anh đứng trước khi logout, thật lâu sau mới tỉnh táo trở lại.

Lời lúc nãy rất nặng, càng về sau Trần Vũ Khả càng hối hận, lời đã nói ra giống như bát nước đã đổ đi, cậu lúc ấy đang tức giận, cho nên nhất thời kích động nói ra những lời chối tai, cậu vốn định giải thích, nhưng Phiêu Linh Thư Kiếm đã logout, không hề cho cậu một cơ hội nào. Lúc ấy, cậu rất tổn thương, đây là lần đầu tien hai người khắc khẩu với nhau, nhưng sao lại nghiêm trọng đến như vậy!

Hai người đều có chỗ sai, cậu cũng không đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên người Phiêu Linh Thư Kiếm, sự chuyên chế bá đạo của Phiêu Linh Thư Kiếm có lẽ có liên quan đến hoàn cảnh sống của anh, khiến cho anh sinh ra tính cách như vậy, Trần Vũ Khả chỉ không hiểu tại sao anh không cho phép cậu gia nhập vào bang hội? Tại sao đã không giải thích lí do lại còn nói chuyện kì cục như vậy? Hai người đáng lẽ nên nói chuyện với nhau khi bình tĩnh, nhưng sao lại trở thành cãi nhau ầm ĩ chứ?

Trần Vũ Khả vốn là người đa cảm, Phiêu Linh Thư Kiếm trong tình huống như vậy lại logout bất thình lình, khiến cho cậu nhịn không được liền nghĩ lung tung, sợ rằng hai người từ nay về sau liền cắt đứt, trở thành kẻ xa lạ không thể nhìn mặt nhau, vừa nghĩ đến đó, trái tim cậu liền đau âm ỉ, không hi vọng cả hai sẽ có kết cục như vậy, có lẽ trong những phút giây lơ đãng, cậu đã chậm rãi bị lún vào trong đoạn tình cảm này, càng lún càng sâu…

Mấy ngày liên tiếp Phiêu Linh Thư Kiếm đều không có login, Trần Vũ Khả cảm thấy chuyện thật sự nghiêm trọng rồi.

Hai người quen nhau trong game, Trần Vũ Khả phát hiện ra cậu biết rất ít chuyện về anh, rất ít, anh tên gì, bao nhiêu tuổi, ở đâu, làm cái gì, hoàn toàn chẳng biết gì cả. Giống như lời anh nói, mối liên hệ giữa hai người chỉ là một cuộc hôn nhân ảo, lại còn là vì làm nhiệm vụ, không hề có cảm giác chân thật, rất mong manh, giống như pha lê, không chịu được bất kì sự công kích nào.

Nếu như Phiêu Linh Thư Kiếm không bao giờ login nữa, hai người sẽ chính thức trở thành người xa lạ, cho dù tình cờ gặp nhau ở ngoài đường, đều sẽ không nhận ra người kia, chỉ có thể đi lướt qua nhau.

Ngày nào Trần Vũ Khả cũng nhìn vào dòng tên xám xịt của Phiêu Linh Thư Kiếm, tâm tình cũng u ám theo rất nhiều, cậu hi vọng dòng tên kia sẽ thỉnh lình sáng lên, sau đó lạnh lẽo giải thích với mình, “Hôm đó chỉ đùa với cậu thôi, không được giận, biết chưa?”

Chắc chắn Trần Vũ Khả sẽ không tức giận, chỉ cần Phiêu Linh Thư Kiếm chịu xuất hiện, cho dù muốn cậu rời khỏi bang ngay lập tức, cậu cũng sẽ làm theo lời anh không hề do dự.

Mấy ngày nay Trần Vũ Khả sinh ra một thói quen, đó là vừa login liền nhắn tin cho anh, nói cho anh biết hôm nay mình làm cái gì, gặp phải chuyện gì vui, một ít chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống cũng đều kể ra, giống như là viết nhật kí, kể lại tất cả những vui buồn hờn giận của mình.

Ngày lại ngày trôi qua, gần đây trong server có một chuyện chấn động, đó là chuyển server. <> sau khi ra mắt, số người chơi đã đột phá mốc 1 triệu! Rất nhiều server cũ bị quá tải, xem ra sắp không thể chứa hết chừng đó người, nhà sản xuất mới nghĩ ra cách giải quyết, đó là đem bớt gamer cũ ở trong các server đưa đến server mới, để khuyến khích gamer đến server mới, còn đưa ra những điều kiện rất hấp dẫn.

Bây giờ, câu đầu tiên khi mọi người gặp nhau chính là hỏi: “Có chuyển server không?”

Ngày nào ở trong bang cũng nói đến chuyện này, phần đông mọi người đều không muốn chuyển, dù sao đối với server hiện tại cũng có rất nhiều tình cảm, bạn bè toàn ở đây, giờ nếu chuyển đến một chỗ mới thì không còn được như thế, không cần phải nhắc đến.

Trần Vũ Khả cũng không muốn chuyển đi, nhưng cậu sợ Phiêu Linh Thư Kiếm sẽ nhân lúc cậu không có ở đây mà len lén đăng kí chuyển server. Khi ý nghĩ này xuất hiện, làm cho cậu lo lắng suốt mấy ngày nay, cậu rất coi thường bản thân, bởi vì cậu không phải là người cầm lên được thì bỏ xuống được, nếu biết trước như vậy, lúc trước sao lại khong nghe theo lời anh chứ?!

Nửa tháng trôi qua, thình lình có một ngày, khi Trần Vũ Khả online thì đã phát hiện tê của Phiêu Linh Thư Kiếm đang sáng! Nhất thời liền rất kích động, trống ngực đập nhanh đến lợi hại, giống như sắp vọt lên cổ, bấm vào cửa sổ trò chuyện, gõ xuống: “Anh online rồi, có đó không?”

Đợi thật lâu, đối phương mới thong thả trả lời lại một chứ: “Ừ.”

Trong khoảnh khắc ấy, nước mắt dâng đầy trên mi, tâm trạng tuột xuống rất thấp.

Những lời cậu nhắn anh đã đọc được rồi? Tại sao lại có thái độ lạnh lùng và vô tình như thế?!

Trần Vũ Khả dụi mắt, không muốn để cho bạn cùng phòng nhìn thấy sự thất thố của mình, đã nghĩ không cần để ý đến người kia, nhưng sao lại rất không nỡ.

Cuối cùng chỉ có thể học theo đối phương mà trả lời lại: “Ờ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play