“ Khụ khụ khụ “ Một bên Độc Cô Bác ho khan nhìn Độc Cô Nhạn cùng Cậu, muốn nhắc nhở bọn họ hắn còn ở đây.
Nào ngờ hai người điểu cũng không thèm điểu hắn, vẫn ôm nhau thật chặt, thậm chí con mắt còn không có mở ra.
Độc Cô Bác thấy vậy, không khỏi trên trán hiện lên vài đạo hắc tuyến.
“ Nhạn Nhạn, gia gia ở đây “ Cuối cùng hắn vẫn phải lên tiếng nhắc nhở bọn họ về sự tồn tại của mình.
“ A, gia gia ngươi tại đây hả? “ Độc Cô Nhạn theo âm thanh nhìn sang, lập tức thấy gia gia của mình. Vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, vẫn không có từ Cậu trong lòng đi ra.
Độc Cô Bác nghe vậy, lập tức như ăn phải con ruồi giống như, vẻ mặt đen kịt. Sử Lai Khắc đám người nhìn thấy hắn ăn quả đắng không khỏi hả hê, bất quá hiềm vì hắn là Phong Hào Đấu La nên cũng không cười ra tiếng, chỉ là trong mắt người nào cũng mang theo tiếu ý.
“ Ha ha ha “ Cậu hàng này thì không chút kiêng kỵ nào vừa ôm Độc Cô Nhạn liễu eo vừa lớn tiếng cười, nhìn cũng không nhìn Độc Cô Bác muốn giết người nhãn thần.
“ Đường, Hạo, Thiên “ Độc Cô Bác thẹn quá thành giận, cũng không gọi Cậu là tiểu quái vật nữa.
“ Hả? Ngươi gọi ta có việc? “ Người sau không ngờ đổi sắc mặt cực nhanh, tiếu ý trên mặt lập tức được thay thế bằng vẻ chính kinh, nghi hoặc nhìn người trước hỏi.
“ Ta... ngươi... “ Độc Cô Bác một phó bị ngươi đánh bại sắc mặt, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Lúc này mọi người cũng không thể nhìn nổi nữa, ai nấy đều cười bò ra đất
Một hồi sau, Phất Lan Đức hướng ba vị Hồn Đấu La hơi thi lễ.
"Không ngờ, lần này đến đây, lại gây cho ba vị tiền bối phiền toái như vậy, Phất Lan Đức vô cùng hổ thẹn. Thiên Đấu Hoàng Gia học viện sẽ không lưu chúng ta lại, chúng ta sao có thể nhờ vả chứ? Cho dù qua ngày hôm nay, chỉ sợ cũng không thể có được sự an bình. Ba vị tiền bối, lần này tạm biệt, ngày khác Phất Lan Đức trở lại bái phỏng."
"Phất Lan Đức viện trưởng."Mộng Thần Cơ kêu lên có chút lo lắng.
"Ba vị Giáo uỷ, thực xin lỗi, ta nghĩ, ta cũng phải rời khỏi học viện."
Người nói chính là Tần Minh, lúc này hắn trên mặt lộ vẻ bi phẫn. Hôm nay Tuyết Tinh Thân Vương đối với sư trưởng của hắn sỉ nhục làm hắn hết sức phẫn nộ. Trong lòng hắn, bất cứ đâu cũng không thể so sánh với nơi khởi điểm của hắn, Sử Lai Khắc học viện.
“ Nhạn nhi, Linh nhi sao không tới? “ Một bên Cậu hỏi Độc Cô Nhạn.
“ Nàng a, còn đang tại học viện tu luyện. Nói cái gì không để cho ngươi mất mặt a “ Độc Cô Nhạn trả lời.
“ Cái này gái ngốc “ Cậu dở khóc dở cười, bất quá ánh mắt lại chứa chan không gì sánh được nhu tình cùng tưởng niệm.( Tg: Hài diễn sâu thiệt)
“ Tiểu Thiên, ngươi không ở lại đây sao? “ Độc Cô Nhạn đáng thương ôm tay Cậu nói.
“ Phải đó tiểu quái vật. Nếu ngươi chuyển tới Thiên Đấu học viện cũng liền thuận tiện chăm sóc Nhạn Nhạn nha đầu này. “ Độc Cô Bác cũng đồng ý với Độc Cô Nhạn nói.
Nghe họ nói vậy, Cậu đúng là có chút ý động. Bất quá, một lúc sau hắn lại lắc đầu.
“ Các vị sư phụ ắt có sắp xếp, ta cũng không nên nhiều chuyện “ Cậu nói.
“ Ngược lại là có một số việc cần phải xử lý đây “ Hắn mắt mạo hàn quang, nhìn về phía hả hê tứ hoàng tử Tuyết Băng cùng liên tục lau mồ hôi Tuyết Tinh Thân Vương.
“ Ý ngươi là... “ Độc Cô Bác không khỏi cả kinh
“ Sát “ Cậu sát khí lăng nhiên “ Dám sỉ nhục huynh đệ lão sư ta, sát! Dám trêu đùa nữ nhân ta, sát! “ Ánh mắt hắn liên tục tản mát sát cơ làm Độc Cô Bác cũng không khỏi rùng mình.
Mà bên cạnh hắn Độc Cô Nhạn thấy mình ái mộ nam nhân lại có thể vì huynh đệ cùng nữ nhân của mình mà đối đầu với thân vương, thậm chí là toàn bộ Thiên Đấu đế quốc không khỏi một hồi sùng bái, hai mắt mạo hiểm đào tâm nhìn Cậu.
Bên kia Mộng Thần Cơ tiến về phía trước ngăn Tần Minh lại "Tần lão sư, chuyện này có thể chờ chúng ta cẩn thận thương lượng lại rồi nói được không, chuyện hôm nay chúng ta nhất định phải tấu lên bệ hạ, nhờ bệ hạ chủ trì công đạo."
Địa vị của Tần Minh tại Hoàng gia học viện kỳ thật so với đám người Phất Lan Đức biết còn cao hơn rất nhiều. Có thể nói chỉ thua ba vị giáo uỷ này.
Dù sao, vị trí của hắn bây giờ, trong Vũ Hồn điện đều có ghi lại, là người trẻ tuổi nhất trong số những người đạt đến 60 cấp, tuyệt đối là nhân tài hiếm có. Ba vị Giáo uỷ khẳng định khi đến sáu mươi tuổi Tần Minh có thể trở thành một vị Phong Hào Đấu La.
Một vị Phong Hào Đấu La xuất hiện, đối với học viện có ý nghĩa trọng đại, cho dù là đối với cả Thiên Đấu đế quốc mà nói, cũng cực kỳ quan trọng.
Tần Minh lắc đầu, trong mắt toát ra vẻ kiên định, nhàn nhạt nói:
"Nơi này là Thiên Đấu hoàng gia học viện, dù sao cũng thuộc về hoàng thất. Hoàng thất đã chán ghét người của Sử Lai Khắc học viện chúng ta,Tần Minh này làm gì có mặt mũi lưu lại. Ba vị Giáo uỷ, hảo ý Tần Minh xin tâm lĩnh. Năm đó lúc đến Tần Minh cũng có một mình, hôm nay rời đi như cũ cũng một còn có Sử Lai Khắc đồng bạn. Ba vị giáo uỷ bảo trọng, tình cảm chiếu cố những năm gần đây xin Tần Minh khắc ghi trong tâm khảm, sẽ có ngày hồi báo. Cáo từ ".
Sau đó cùng đám người Sử Lai Khắc , trừ bỏ Cậu trở về tửu quán.
Lúc này Tuyết Băng cùng cậu của hắn, Tuyết Tinh Thân Vương đang lần lượt thưởng thức mỹ nữ nhảy múa đây.
“ Tiểu mỹ nhân, lại đây nào “ Tuyết Băng kéo lại một tên cung nữ, vẻ mặt dâm đãng nói. Đột nhiên, phát hiện đã ngả vào lòng mình cung nữ lại ngất đi. Hơn nữa, ngoại trừ hắn cùng Tuyết Tinh Thân Vương đều không ngoại lệ bất tỉnh.
Đang lúc bọn họ nghi hoặc, nguyên bổn cửa sổ đóng chặt đã không biết mở ra lúc nào, ánh trăng nhàn nhạt tràn vào. Chỉ trong chớp mắt, cửa số trống trơn giờ phút này lại có một thiếu niên mặc bạch nguyệt sắc y phục quỷ dị ngồi trên.
Ánh trăng nhàn nhạt, chiếu trên khuôn mặt anh tuấn bức nhân, tạo nên một bức mỹ lệ huyền bí, giống như từ đồng thoại đi ra mỹ nam tử.
Nhìn thiếu niên không biết xuất hiện từ khi nào, Tuyết Tinh Thân Vương đột nhiên cảm thấy yết hầu phát đắng, trong lòng âm thanh gần như rên rỉ.
"Là... Là ngươi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT