“ Ngươi đã nhớ ra rồi sao? “ Độc Cô Nhạn cười như không cười nhìn Cậu. Người sau nhìn nụ cười này của nàng không khỏi lưng đẫm mồ hôi. Quen thuộc nàng, Cậu biết, khi Độc Cô Nhạn cười như vậy là nàng lại chuẩn bị chỉnh người.

Bên cạnh Diệp Linh Linh ánh mắt cũng có vẻ hả hê nhìn hắn “ Thối Hạo Thiên, chết Hạo Thiên, cho ngươi bỏ đi mà không nói một lời, lần này xem Nhạn Tử thế nào chỉnh chết ngươi. “ Nàng tà ác nghĩ thầm.

Nhưng Độc Cô Nhạn lúc này lại làm ra hai người ngoài ý muốn cử động. Nàng nhào vào trong lòng Cậu, hai tay chăm chú quấn lấy eo của hắn, ngửi từng sợi khí tức trên người Cậu, trong mắt lệ quang lấp lóe, nức nở nói "Tiểu Thiên, Nhạn nhi, rất nhớ ngươi!"

Lời của nàng làm hai người kia không khỏi ngây dại. Diệp Linh Linh nhìn Độc Cô Nhạn bóng lưng, lại nhìn Cậu, cũng không khỏi chảy xuống hai hàng thanh lệ, ánh mắt thâm tình nhìn người sau.

Cậu hồi thần lại, liền cảm thấy vạt áo ướt sũng, rõ ràng, Độc Cô Nhạn đang khóc. Nhìn phía đối diện, liền thấy Diệp Linh Linh ánh mắt nhu tình nhìn mình, hai mắt đỏ hoe chảy xuôi từng dòng lệ châu.

Cậu thấy vậy không khỏi cảm động, cảm nhận được hai nàng đối với mình dùng tình sâu đến nhường nào. Cậu không khỏi đối với nàng càng là thương tiếc, càng là trìu mến, nhưng đồng thời, trong lòng hắn cũng thầm than nhẹ

“ Ai, lại một khoản nợ phong lưu “

Cậu lập tức đi qua, lãm Diệp Linh Linh vào lòng. Người sau hơi run lên, trong lòng kích động, trên mặt treo nụ cười thỏa mãn.

Đợi hai nữ khóc thỏa thích, Cậu mới đem ra hai từ trong lòng mình ra, tự tay xoa từng dấu lệ ngân trên hai nàng mỹ mâu nói

“ Đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ thành tiểu hoa miêu, không ai thèm lấy rồi “

“ Ai nói vậy, nhân gia mới sẽ không thành tiểu hoa miêu đây, hơn nữa, hơn nữa... “ Độc Cô Nhạn như bị đạp cái đuôi mèo, bĩu môi không thuận theo, nhưng nói lời cuối cùng, nàng lại hơi có vẻ ấp úng, mặt hơi lộ vẻ phiếm hồng.

“ Hơn nữa cái gì? “ Cậu tò mò hỏi

“ Hơn nữa, ta đương nhiên sẽ gả cho Tiểu Thiên rồi “ Nói xong, nàng cũng không khỏi mắc cỡ, kém chút nữa chôn đầu vào của nàng hai ngọn tuyết phong.

Đợi một lúc, Độc Cô Nhạn thấy Cậu không đáp lại, liền hiếu kỳ ngẩng đầu lên, liền thấy Cậu ánh mắt nhu tình, sau đó lần nữa ôm lấy nàng thì thào:

“ Nhạn Nhạn, ta yêu ngươi “ Mặc dù chỉ là một câu ngắn ngủi, nhưng trong đó lại bao hàm biết bao ý tứ. Từ câu nói, Độc Cô Nhạn rõ ràng có thể cảm nhận được tình yêu của Cậu dành cho mình, nhắm mắt lại hưởng thụ. Một bên Diệp Linh Linh không khỏi ngưỡng mộ.

Tựa hồ cảm nhận được của nàng hâm mộ, Cậu thò tay ra, xoa đầu Diệp Linh Linh, làm người sau không khỏi như một con mèo nhỏ được chủ nhân vuốt ve, thích thú híp mắt lại.

“ Linh Linh, đối với ngươi ta cũng là thật lòng “

“ Ừm “ Diệp Linh Linh nghe Cậu thổ lộ, mắc cỡ ừ nhẹ một tiếng. Diệp Linh Linh đã nghĩ kỹ rồi, kể từ hai năm trước chia ra, trong lòng nàng lúc nào cũng tràn ngập hình bóng của Cậu. Giờ gặp lại Cậu, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội được cùng Cậu một chỗ. Độc Cô Nhạn thấy bạn thân tìm được hạnh phúc, cũng không khỏi vui vẻ, mặc dù đó lại là của mình nam nhân. Không biết thế nào, nàng lại đưa tay hướng eo Cậu, một cái trăm tám mươi độ xoay tròn

“ Hí “ Dù là Cậu bây giờ cường độ thân thể, nhưng cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh. Đối với của mình cái eo, Cậu liền cảm thấy bi ai, tại sao Tiểu Vũ cũng một chiêu này, Nhạn Nhạn cũng biết chiêu này, Cậu thầm nghĩ.

Ba người ôm nhau một lúc, sắc trời đã gần khuyu, cả ba không khỏi quay về quán trọ.

............................................................................

Cậu đưa hai nữ về quán trọ các nàng, liền thấy một thanh niên đứng đó.

Đó là một gã có mái tóc đen khá dài. Vóc người thon thả, tướng mạo không tính là anh tuấn, biểu hiện trên mặt rất ít, giống như cả cơ thể hắn đều là cứng ngắc. Mặc trang phục màu lam, không có trang sức. Cả cơ thể làm cho người khác cảm giác hắn rất giản dị. Nhưng cái loại đơn giản này lại khiến cho người khác cảm thấy rất nguy hiểm.

Lúc này hắn đang đi đi lại lại, như chờ lấy ai.

Nhìn thấy Độc Cô Nhạn đang hướng bên này đi tới, tên thanh niên kia sắc mặt lộ ra vui mừng. Nhưng nhìn thấy ôm eo nàng, đứng bên cạnh thiếu niên, chính là Cậu, hắn không khỏi lửa giận thiêu đốt, trừng mắt nhìn hai người, trong nháy mắt nổi điên.

"Ngươi thả ra Nhạn Nhạn, ngươi dựa vào cái gì ôm nàng! Ngươi có tư cách gì ôm nàng!" Tất cả mọi người đều hướng về Ngọc Thiên Hằng nhìn lại, hắn lúc này nào có bình thường ổn bên trong tự tin dáng vẻ, hắn hoàn toàn phát rồ.

“ Lão đại, xảy ra chuyện gì? “ Một đám thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi từ trong quán rượu lao ra.

Sau đó, cả đám đều trợn to ánh mắt nhìn về phía Cậu, trong lòng Cậu chính là Độc Cô Nhạn cùng Diệp Linh Linh. Đối với Độc Cô Nhạn, bọn hắn cũng không dám với cao, nhưng ngược lại, không ít lại dồn dập hướng phía Diệp Linh Linh tỏ ra hứng thú. Giờ khắc này, nữ thần của bọn họ lại bị người khác ôm trong ngực, là nam nhân ai không tức giận được chứ. Lập tức, không khỏi căm hận nhìn Cậu.

Cậu chỉ là nhàn nhạt phủi một mắt, cũng không có tức giận, bởi vì hắn khinh thường tức giận. Thế nhưng không có nghĩa, có người cùng ý nghĩ của hắn như thế, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Độc Cô Nhạn trước hết phẫn nộ:

"Ngọc Thiên Hằng, Nhạn Nhạn cũng là ngươi có thể gọi sao. Còn có, ta cùng Tiểu Thiên chuyện, còn chưa tới phiên ngươi đến quản. Ta cho ngươi biết, người trong cả thiên hạ, chỉ có Tiểu Thiên có thể ôm ta, hôn ta, yêu ta, ngoại trừ Tiểu Thiên bên ngoài, bất luận người nào cũng không thể!" Độc Cô Nhạn ánh mắt sát khí đối Ngọc Thiên Hằng nổi giận nói.

Diệp Linh Linh không lên tiếng, nhưng cũng ánh mắt kiên định đã nói lên tất cả, không cần nhất thiết phải biểu lộ.

Ngọc Thiên Hằng bị Độc Cô Nhạn không chút lưu tình quát mắng đả kích, chỉ vào Cậu không cam lòng mà quát:

"Độc Cô Nhạn, ngươi biết, ta lại cỡ nào yêu ngươi, cỡ nào thích ngươi, tại sao, tại sao. hắn, có tư cách gì đạt được trái tim của ngươi, ta Ngọc Thiên Hằng xuất thân Lam Điện Bá Vương Long gia tộc, là Lam Điện Bá Vương Long gia tộc người thừa kế, hắn có cái gì có thể so với ta, ta không phục, ta không cam lòng!"

"Đúng vậy a, đội phó, lão đại, hắn đối với ngươi nhưng là một mảnh tình thâm ah! Tên tiểu tử này, làm sao có thể cùng lão đại so với ah!"

“ Còn ngươi nữa, Diệp Linh Linh, mau qua đây, sao ngươi lại có thể theo đội phó như vậy chứ “

"Tiểu tử, ngươi dám cùng lão đại của chúng ta đoạt nữ nhân, phải hay không chán sống rồi!" Đám đồng bạn của hắn cũng nhao nhao lên, hướng phía Cậu đe dọa.

Độc Cô Nhạn nhìn mọi người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận phù hợp, nhất thời khuôn mặt xinh đẹp âm trầm lại, mới vừa muốn nói gì, Cậu đã trước tiên xuất thủ.

Lăng Ba Mê Tung Bộ tiến lùi không để lại phong thanh, chỉ trong nháy mắt, ngoại trừ Ngọc Thiên Hằng tất cả đều bị một tát phiến bay, ai cũng đau đớn bưng đôi má sưng vù.

“ Ngươi... “ Ngọc Thiên Hằng căm tức nhìn Cậu.

“ Trên đời này ta ghét nhất mấy loại người. Thứ nhất là kẻ phản bội. Thứ hai chính là kẻ xúc phạm đến nữ nhân, người thân của ta. Còn thứ ba, là kẻ chỉ tay vào mặt ta “ Cậu không chút cảm tình nói.

“ Còn nữa, ngươi có vẻ rất tự hào về tông môn của mình nhỉ? “ Cậu đột nhiên hỏi

“ Đương nhiên rồi, Lam Điện Bá Vương Long, một trong tam đại tông môn, ai mà không biết thế lực này có sức mạnh to lớn như thế nào “ Nhắc đến của mình tông môn, Ngọc Thiên Hằng không khỏi đắc ý.

"Cái này vị đại tam đại tông môn một trong, lại đem thiên tài y hệt ngọc Ngọc Tiểu Cương Đại sư, đuổi ra tông. Tại toàn bộ đại lục lên, đại sư trí tuệ cao, tri thức chi phong phú, có thể nói là không người nào có thể địch! Ngươi dĩ nhiên còn đem các ngươi ngu ngốc như vậy tông môn khoe khoang, chẳng lẽ không buồn cười không?"

“ Ngươi... “ Ngọc Thiên Hằng không biết nói gì. Xác thực, đuổi đi Đại sư là sai lầm to lớn khó có thể bù đắp của Lam Điện Bá Vương Long. Nếu có kiến thức của Ngọc Tiểu Cương, giờ đây tam đại tông môn, không chắc rằng đã có thể sửa thành nhất đại tông môn.

“ Hừ, không nói chuyện này. Bây giờ, ta muốn khiêu chiến ngươi, kẻ thua phải vĩnh viễn rời đi Độc Cô Nhạn “ Ngọc Thiên Hằng thẹn quá hóa giận, đưa ra khiêu chiến đối với Cậu.

“ Đầu tiên, Nhạn Nhạn không phải là hàng hóa để ngươi đem ra đánh cược, mà nàng là để ta thương tiếc “ Cậu cặp mắt sắc bén nhìn Ngọc Thiên Hằng, người sau nghe hắn một tiếng “ Nhạn Nhạn “ không khỏi ghen tức càng thêm dữ dội.

Hai nữ đứng phía sau, nghe Cậu nói vậy, không khỏi thâm tình nhìn hắn, nhẹ nhàng hô hoán “ Tiểu Thiên “

“ Thứ hai, ngươi có tư cách gì khiêu chiến ta? “ Cậu quát lớn.

Tiếng Cậu vang vọng khắp Tác Thác thành, cả người không khỏi lộ ra khí thế bức nhân. Chỉ này khí phách, cũng đủ để hắn mê đảo hàng vạn thiếu nữ, không nhìn thấy những kia bên đường tiểu thư đều đối với Cậu lộ ra ánh mắt đào tâm à.

Ngay lúc này, lại có một mù mịt thanh âm, mạnh mẽ phá vỡ không khí này.

“ Hắn không thể, vậy ta thì sao? “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play