Một ngày trôi qua, mọi người cũng không chuẩn bị gì nhiều. Sau khi điểm tâm xong, Sử Lai Khắc đoàn người liền chuẩn bị lên đường.

Lần này không phải do Phất Lan Đức, mà là do Triệu Vô Cực dẫn đội.

Sử Lai Khắc học viện đương nhiên là không có xe ngựa, với tính cách của Phất Lan Đức thì càng không thể bỏ tiền ra thuê xe cho họ. Còn Cậu mặc dù tài đại khí thô, nhưng lại không quen thuộc nơi này, không biết thuê xe ngựa ở nơi nào, vả lại, hắn cũng muốn bảy người còn lại có cơ hội rèn luyện. Do đó, cả 9 người đành phải đi bộ.

Vừa ra khỏi cửa, cả bọn nhất tề phóng đi.

Vừa bắt đầu chạy đươc một lúc, bọn họ mới hiểu được tầm quan trọng của bài học mà Phất Lan Đức viện trưởng hôm qua đã huấn luyện.Cũng bởi nhờ có bài học ngày hôm qua mà bọn họ đối với hương tràng của Áo Tư Tạp không còn ý nghĩ bài xích nữa.

Liên tục di chuyển như vậy dù là mạnh như Đái Mộng Bạch và Đường Tam, thể lực cũng không ngừng tiêu hao, coi như là Cậu cũng khó mà lộ ra ung dung. Nhưng nhờ có hương tràng của Áo Tư Tạp bổ cấp, cho nên căn bản chuyện đó không còn là vấn đề nữa.

Mỗi người ăn một cây hương tràng do vũ hồn của Áo Tư Tạp biến ra cũng đủ để duy trì sức lực, kể cả Ninh Dung Dung cũng miễn cưỡng theo kịp, không tụt lại phía sau.

Không lâm vào hoàn cảnh thiết thực sẽ không bao giờ hiểu được tầm quan trọng của một gã phụ trợ vũ hồn sư.Hiệu quả thần kỳ của hương tràng mà Áo Tư Tạp đem đến, thật khiến mọi người cảm thán, Còn chưa tới sâm lâm mà đã được đãi ngộ tốt như vậy thật khiến người khác cảm động.

Trong đám đệ tử, thân thủ của Đường gia huynh đệ là lợi hại hơn. Nếu so về hồn lực, có thể Đường Tam không bì được Đái Mộc Bạch, nhưng nếu bàn về thân thủ, truyền nhân Đường Môn đích hắn bỏ xa Đái Mộc Bạch vài con phố.

Hai người luân phiên nắm tay nhấc lấy thân thể của Áo Tư Tạp giúp hắn di chuyển, để hắn nhanh chóng khôi phục hồn lực tịếp tục hỗ trợ cho cả nhóm.

Tinh Đấu đại sâm lâm nằm ở phía đông nam tiếp giáp với nhiều vùng của Ba Lạp Khắc vương quốc, mà Tác Thác thành cũng nằm ở phía đông nam, cách sâm lâm cũng không xa lắm, chỉ độ khoảng 500 dặm mà thôi, Cho nên nơi này là lựa chọn tốt nhất để các đệ tử của Sử Khắc Lai học viện thu hoạch hồn hoàn,

Dưới tác dụng phụ trợ của hương tràng, một ngày sắp hết, màn đêm vừa buông xuống thì đám người của Sử Khắc Lai học viện đã đi được hơn 400 dặm, đã đến rất gần sâm lâm,trước mắt hôm nay không cách nào tới nơi được, vừa tới thị trấn nhỏ này,Triệu Vô Cực liền hạ lệnh nghỉ ngơi.Nếu tiếp tục tiến tới phía trước, là lợi hay hại thật khó nói trước

Đi vào bên trong,quy mô thị trấn đại khái là lớn gấp ba lần nơi thôn trang tọa lạc Sử Khắc Lai học viện, ngoài việc không có tường thành ra, nơi này cũng xem như là một tòa thành nhỏ, đường xá nhộn nhịp, nườm nượp hàng quán hai bên.

Lúc này, Triệu Vô Cực chỉ tay về một tửu điếm bình thường, nói.

"Chúng ta trú ở đây đã, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ đi sớm, mọi chi phí do các ngươi tự chi trả".

Sử Khắc Lai học viện vốn không giàu có gì, Triệu Vô Cực cũng như Phất Lan Đức đều không hề có thêm nguồn thu nhập nào khác, kinh tế thật là thảm thương.Bọn Đường Tam thì ngược lại,riêng chỉ chu cấp của Vũ Hồn điện cũng đã đũ để chi dụng hàng ngày.

Tửu điếm có hai tầng, tầng một là đại sảnh cũng là một phòng ăn giản dị, tầng hai là dãy phòng ngủ, Triệu Vô Cực tự mình chọn lấy một phòng rồi bước thẳng lên tầng hai,Đái Mộng Bạch sau khi thương lượng với cả đám bèn thuê 3 phòng, Đường gia huynh đệ một phòng, 3 gã nam nhân ở một phòng, phòng còn lại là của 3 nữ tử.

"Phải ăn cái gì đó mới được, ăn hương tràng cả ngày khiến ta muốn nôn ra hết. " Mã Hồng Tuấn nói toạc ra, ngay cả Chu Trúc Thanh cũng gật đầu đồng ý, mọi người liền đi đến một cái bàn rồi ngồi xuống.

Bên trong phòng ăn lúc này đã có sẵn sáu, bảy hành khách, đột nhiên từ bên ngoài bước vào một đoàn khoảng chừng tám người, cũng tương đương với nhóm của Sử Khắc Lai học viện, Dẫn đầu là một trung niên tuổi chừng bốn mươi, mái tóc lưa thưa vài sợi bạc, khuôn mặt có vẻ tiêu sái, bộ trang phục hồn sư màu trắng thêu hình mặt trăng trên người càng làm tăng thêm phần thoát tục, mặt trước thêu hoa văn màu bạc khiến cử động lấp lóe quang mang.

Đi theo sau trung niên là sáu, bảy thanh niên, nhìn qua khoảng trên dưới hai mươi tuổi, trên người đều mặc trang phục hồn sư màu trắng thêu hình mặt trăng, chỉ khác so với người trung niên kia là không có hoa văn màu bạc,nhưng có điều bất luận là trung niên hay những người kia, trên vai trái đều có cùng một vòng tròn, bên trong là hai chữ.

"Thương Huy"

"Đái lão đại này, cô gái kia chắc là người của Thương Huy học viện rồi" Mập mạp híp mắt nhìn trân trân vào thiếu nữ duy nhất trong đám người kia. Công nhận mà nói,cô gái kia cũng có vài phần sắc đẹp, mặc dù không thể so với Tiểu Vũ, Ninh Dung Dung, Chu Trúc Thanh các nàng xinh đẹp, nhưng thắng ở trưởng thành, cũng có thể coi là một trung đẳng mỹ nữ.Có lẽ do tà hỏa trong mình thôi thúc, hai mắt hắn tự nhiên sáng rỡ nhìn chắm chặp vào cô gái.

Đối với cô gái kia, Cậu liền liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt.

Đái Mộng Bạch bĩu môi: "Bất quá chỉ là một Thương Huy học viện nho nhỏ thôi mà, đàng hoàng chút coi"

Đái Mộng Bạch và Mã Hồng Tuấn trò chuyện cũng không có áp chế âm thanh, mặc dù phòng ăn chó chút ồn ào nhưng thính lực của hồn sư so với người thường thì hơn rất nhiều, trung niên nhân và những người kia đều quay đầu nhìn lại, nét mặt khó chịu.Chứng kiến thấy đám nhỏ là của Sử Lai Khắc học viện, sắc mặt bọn họ càng thêm khó nhìn.

Rất nhanh,song phương liền đánh động thủ. Sử Lai Khắc học viện mọi người cũng không hàm hồ, ngoại trừ Cậu cùng Tam nữ không nhúc nhích ở ngoài, toàn bộ mở ra của mình Vũ Hồn, trải qua song phương so sánh, Thương Huy Học Viện học viên nhất thời đều ỉu xìu.

Thương Huy Học Viện thầy dẫn đội Diệp Tri Thu, nhìn thấy như vậy một đám thiên tài y hệt thiếu niên rất là ngạc nhiên, cũng không dám động thủ rồi, thế nhưng bị Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn, dùng lời nói sỉ nhục, hỏa khí cũng nổi lên. Hơn 40 tuổi người rồi, bị một đám tiểu hài tử chế nhạo, thả ai thân không lên được khí.

Trong mắt chợt lóe sáng, cũng thả ra của mình Vũ Hồn."Huyền Quy, phụ thể."

Một vòng màu đen gợn sóng từ Diệp Tri Thu trong cơ thể phóng thích mà ra, mạnh mẽ đem Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Mập Mạp ba người địa khí thế đè ép trở lại, hắn tứ chi đồng thời co rút lại một phần ba, sau lưng cũng đã nhô lên, càng là một khối to lớn giáp lưng.

Toàn thân hắc quang lấp loé, ròng rã năm cái hồn hoàn từ dưới chân bay lên. Xoay quanh tại trên thân thể. Năm cái hồn hoàn một trắng, hai vàng, hai tím. Cái này Thương Huy Học Viện lão sư, dĩ nhiên là một tên trên 50 cấp Hồn Vương cấp bậc cao thủ. Cứ việc Diệp Tri Thu hồn hoàn tại cùng cấp bậc bên trong cũng không tính rất mạnh, nhưng năm mươi mấy cấp hồn lực đặt tại đó. Lại lập tức đem Sử Lai Khắc học viện bên này chế trụ. Toàn bộ bên trong phòng ăn nhiều tiếng hô kinh ngạc.

Cậu chỉ là nhàn nhạt phủi một mắt, ngoài miệng để lộ ra nụ cười khinh thường. Nhưng lấy hắn từng tuổi này có thể lấy Hồn Tôn cấp bậc hồn lực đánh ngất 76 cấp Hồn Thánh Bất Động Minh Vương - Triệu Vô Cực thì quả thật có khinh thường thực lực

"Hừ! Mấy cái không biết trời cao đất rộng tiểu tử, ta mang bọn ngươi lão sư giáo huấn ngươi nhóm một cái, để cho các ngươi không nên như thế không coi ai ra gì!" Cái kia Diệp Tri Thu khí hanh hanh nói ra. Hiển nhiên bị tức giận đến không nhẹ, không biết có hay không trực tiếp máu chảy ngược lên não dẫn đến tâm thần phân liệt.

Đường Tam mấy người nhìn hướng Cậu, người sau không thèm nhìn bọn họ chỉ lo cùng Tiểu Vũ bọn họ ở nơi đó ve vãn đây. Tam nữ cũng rất phối hợp hắn, hé miệng cười duyên liên tục, Ninh Dung Dung cười nhất hoan, khuôn mặt đỏ bừng cơ hồ chảy ra nước, làm bốn phía nam nhân liên tục chảy nước miếng.

Đường Tam, Đái Mộc Bạch mấy người đều là một đầu hắc tuyến, trong lòng đều bốc lên một câu "Trọng sắc khinh bạn khốn kiếp!"

Ba người trực tiếp đi theo Diệp Tri Thu ra khách sạn, đánh nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play