"Phất Lan Đức, ngươi cho ngươi là ai? Bất quá chỉ là một hồn thánh nho nhỏ mà thôi." Cậu trở về sân huấn luyện khi nãy, chợt nghe một giọng thanh âm mang đầy khinh thường, cao ngạo nói.

Đi đến gần, Cậu liền nhìn thấy Ninh Dung Dung, Đường Tam, Áo Tư Tạp cùng Sử Lai Khắc viện trưởng Phất Lan Đức. Rõ ràng tiếng nói khinh bỉ khi nãy phát ra từ Ninh Dung Dung.

Một bên Đường Tam và Áo Tư Tạp thất sắc, không thể tin rằng lời nói như vậy lại thốt ra từ miệng một cô nương dáng vẻ ôn nhu ngọt ngào.

Phất Lan Đức không vì lời nói của nàng mà tức giận, chỉ mỉm cười nói.

"Đúng vậy, ta chỉ là hồn thánh nho nhỏ, khoảng cách ta với ngươi quá xa, Ngươi là anh tài của Thất Bảo Lưu Ly tông, cho dù có thiên phú cực cao, cũng chỉ là một đại hồn sư mà thôi. Ngươi so với ta cũng còn quá xa, khỏang các khó mà vượt qua. Nếu ngươi cảm thấy không hợp nơi này, thì mau rời đi, Sử Lai Khắc học viện không chào đón hạng người như ngươi, loại đệ tử bất tuân quy củ."

Ninh Dung Dung cười lạnh "Đuổi ta đi? Không dễ dàng như vậy, nếu ta đã tới, sẽ không định ra đi. Phất Lan Đức, ta khuyên ngươi hay là đừng quản ta nữa, nếu không hậu quả nguơi tự gánh chịu."

Phất Lan Đức cười nhạt "Nếu ta sợ hậu quả, thì không thể làm viện trưởng rồi. Nơi này là địa bàn của ta, mọi chuyện ta đều định đọat được. Áo Tư Tạp!"

"Viện trưởng đại nhân." Áo Tư Tạp tiến lên một bước, lúc này nhìn Vinh Vinh với ánh mắt tràn đầy phức tạp cùng không thể tưởng tượng. Hắn ẩn ước rõ ràng, đây mới là Ninh Dung Dung thật, là bản tánh của nàng, chỉ là, hôm qua nàng che dấu quá tốt.

Phất Lan Đức nói: "Ngươi mang vị Ninh Dung Dung tiểu thư này về phòng của nàng, sau đó đưa nàng rời khỏi đây. Nếu nàng phản kháng, ta cho phép ngươi sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào."

"Phất Lan Đức, ngươi dám." Ninh Dung Dung quát lớn, hai tay chống nạnh, phát ra khí tức dữ dằn của cô gái mười hai tuổi: "Từ nhỏ tới nay, ngươi là kẻ đầu tiên dám đối xử với ta như vậy."

Phất Lan Đức âm thầm cười: "Cha ngươi không nỡ quản giáo ngươi, không có nghĩa là ta không dám, ngươi không phải là nữ nhi bảo bối của ta. Ở trong mắt ta, nơi này bất luận đệ tử nào đều tốt hơn ngươi. Thất Bảo Lưu Ly tháp vũ hồn quả thật là một trong các loại hỗ trợ vu hồn cực mạnh, đáng tiếc, ngươi sẽ làm cho nó tàn phai."

"Ngươi nói bậy!" Ninh Dung Dung lại phẫn nộ kịch liệt, ngực không ngừng thở dốc, cho tới nay, nàng biết mình chính là đệ tử xuât xắc nhất của Thất Bảo Lưu Ly tông, nàng có bao nhiêu vị huynh trưởng, nhưng không một ai có năng lượng mạnh như nàng, tại mười hai tuổi đã đột phá cấp hai mươi. Ngay chính cha nàng, Thât Bảo Lưu Ly tông chủ, cũng nói qua, nàng chính là anh tài kiệt xuât nhất trong vòng trăm năm nay, là người duy nhất có khả năng biến thành Bát Bảo Lưu Ly tháp, lúc này, Phất Lan Đức lại nói nàng là kẻ bỏ đi, cao ngạo như nàng sao chịu đựoc xỉ nhục này.

“ Được rồi, Dung Dung “ Ngay khi Ninh Dung Dung còn định nói tiếp gì nữa, lúc này thanh âm của Cậu vang lên.

Cậu đi đến trước mặt Phất Lan Đức hơi khom người hỏi

“ Viện Trưởng, Ninh Dung Dung đã làm sai việc gì đến nỗi ngươi phải đuổi nàng đi “ Đối với vị viện trưởng Phất Lan Đức, vị đứng đầu Hoàng Kim Thiết Tam Giác này Cậu vẫn rất có etICz hảo cảm, xem qua nguyên tác, hắn biết Phất Lan Đức trừ bỏ bệnh gian thương, còn lại đúng là một vị lương sư, hết mình vì Sử Lai Khắc, coi học viện như con của mình. Người như vậy thực đáng tôn kính.

Phất Lan Đức nhìn Cậu trầm ngâm không nói.

Một bên Đường Tam thấy vậy, kéo qua Cậu, nói rõ đầu đuôi sự tình cho Cậu.

Ra là Phất Lan Đức lệnh cho Áo Tư Tạp cùng Ninh Dung Dung chạy 20 vòng, nhưng Ninh Dung Dung chả những không chạy còn chạy tới Tác Thác thành, hơn nữa lại lại ăn uống thoải mái, ngoài ra còn đi vòng tới khu vực buôn bán vui chơi, vừa mới trở về tìm được Áo Tư Tạp. Việc này bị vị này học viện lão đại phát hiện liền muốn xử phạt nàng. Ninh Dung Dung không tuân theo sau đó còn lớn tiếng, nên dẫn đến việc này.

Nghe xong, Cậu nhìn Ninh Dung Dung, trong mắt hơi mang vẻ thất vọng. Ninh Dung Dung nhìn đến trong mắt hắn từng tia thất vọng, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhói đau, tiến đến định nói gì, nhưng Cậu cũng không cho nàng cơ hội.

Cậu quay về phía Phất Lan Đức, khom người nói.

“ Viện trưởng, có hay không thể để cho ta chịu phạt thay nàng? “ Giọng nói lãnh đạm hơi mang một tia thành khẩn.

Đứng một bên Ninh Dung Dung không thể tin được nhìn Cậu. Trong ấn tượng của nàng, Cậu là một vị cao ngạo bạch mã vương tử. Cậu vừa có tướng mạo có thể mê đảo vạn người, lại thêm thiên phú cao tuyệt.

Nàng không thể tin rằng, Cậu lại vì nàng, mà khom người với Phất Lan Đức, người mà nàng khinh thường.

So với nàng không thể tin, có lẽ kẻ kinh ngạc nhất là Đường Tam. Làm ca ca của Cậu, hắn rõ ràng nhất người đệ đệ này. Cậu cao ngạo đến trong tận xương, có lần Cậu đã nói.

“ Cả đời này ta chỉ quỳ phụ mẫu, không lạy thiên địa, cũng không lạy bất cứ ai khác, dù chết cũng không “ Lời nói để lộ ngạo khí lăng nhiên, đủ để cảm nhận được sự kiêu ngạo của Cậu.

“ Hạo Thiên, ngươi không cần làm như vậy, hắn không xứng “ Ninh Dung Dung nhìn Cậu nói, giọng nói ôn nhu mềm mại, không hề có vẻ kiêu ngạo khi nãy.

Cậu cũng không phản ứng lại nàng, vẫn khom người đứng trước mặt Phất Lan Đức.

Vị trung niên viện trưởng này nhìn Cậu trầm tư, hồi lâu mới thốt ra.

“ Có thể, nhưng.......“

Cậu lập tức ngẩng đầu, nhìn Phất Lan Đức. Hai mắt đối nhau, Phất Lan Đức nhìn thẳng vào mắt Cậu.

“ Nhưng ngươi cần phải chạy 50 vòng. Không được phép dùng hồn lực. Nếu trước hoàng hôn mà chưa xong thì cũng không cần trở về dùng cơm tối “

“ Ta hiểu “ Cậu nghe vậy đáp, vẻ mặt cũng không thay đổi, trong đôi mắt không thể tìm thấy dù chỉ là một gợn sóng.

Nói xong Cậu cũng không để ý ba người khác, quay đầu chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play