"Chuyện này anh nghĩ sao?". Triệu Tử Thi chống cằm nhìn Tống Hồ Ly, trong lòng thầm khen sao mà đẹp trai thế.
Anh tiếp tục lật sách, giọng hơi trầm đáp: "Kế hoạch có chủ đích! Em cũng biết phần mềm song song là bảo mật, trừ giáo sư hướng dẫn của anh, giáo sư Trịnh, Tử Nhiên và em ra thì không ai biết nữa cả. Mà tất nhiên họ sẽ không tiết lộ cho người ngoài vì anh đã làm mấy bản kí kết bảo mật rồi, còn em lại càng không thể".
"Cho nên..."
" Cho nên việc này rõ ràng là có IT đã động tay động chân, nhưng vượt qua được tường lửa của Tử Nhiên, kẻ này cũng có chút tài mọn".
"Tại sao anh lại đưa cậu ta làm, yên tâm vậy sao?". Cô khó hiểu cau mày, phần mềm mà anh coi trọng như vậy tại sao không tự làm tường lửa bảo vệ, trình độ của anh rõ ràng cao hơn Phương Tử Nhiên không ít.
Tống Hồ Ly gấp sách lại, lấy thanh làm dấu kẹp vào trang định bụng để lúc khác đọc tiếp. Động tác tay tao nhã đẹp mắt, chậm rãi làm xong mới ngước lên nhìn cô, nhưng vẫn không trả lời, anh là muốn chọc cô mất kiên nhẫn một chút, bộ dạng đó rất đáng yêu.
Quả nhiên cô thấy anh chỉ nhìn mình chằm chằm mà không nói, con sâu tò mò bắt đầu ngọ ngoạy, bẹp môi bất mãn: "Anh còn không mau nói a".
"Haha, trông em kìa, chẳng có tiền đồ gì cả". Anh buồn cười, đầu ngón tay sạch sẽ nhéo nhéo bên má bầu bĩnh.
Gạt cái tay đang làm loạn trên mặt mình ra, cô chu môi tròn mắt tiếp tục trừng anh.
Bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc, anh nhìn cô nói: "Phần mềm này rất quan trọng với anh nên tất nhiên không thể chỉ có một tường lửa đơn giản như vậy. Phần mà chúng phá được chẳng qua chỉ là cái tên mà thôi, còn bên trong có gì... có mơ cũng không thấy".
Cô nghe vậy cũng gật đầu yên tâm. Lại nghĩ đến việc này mình mạc danh bị dính vào thì nhíu mày: "Vậy rốt cuộc việc em cùng anh hợp tác bị lộ là cố ý hay vô tình?"
"Là cố ý, tuy nhiên lại không có chung mục đích với người muốn đánh cắp phần mềm của anh, đồng thời kẻ đó cũng chỉ nhất thời thấy mà nghĩ ra việc để lộ tên em mà thôi. Bằng chứng là thời gian và cách thực hiện".
"Thời gian và cách thực hiện?"
"Việc anh và em hợp tác chỉ mới được anh xác định vào sáng nay thôi, giáo sư Trịnh thêm tên em vào hồ sơ điện tử cũng là thời gian đó. Còn người muốn ăn cắp phần mềm thì đã ra tay từ lúc anh còn ở bên Mĩ. Em hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện này".
"Theo như anh nói, vậy kẻ đó đã tấn công nhưng thất bại, bây giờ lại tiếp tục". Cô khẳng định nói, đầu mày cũng nhíu vào nhau.
"Đúng, vì tài liệu ở bên Mĩ của anh được bảo vệ rất tốt nên hắn thất bại, cho đến tối hôm qua khi anh gửi tài liệu cho giáo sư hắn ta tiếp tục nắm lấy khoảng trống này".
"Anh là đang thả dây dài câu cá lớn!". Ngoài lí do này cô thật sự không nghĩ ra tại sao anh lại làm những chuyện như vậy.
Tống Hồ Ly cười tán thưởng: "Thông minh, dù sao anh cũng đói bụng, câu một con xem như lót dạ".
Bĩu môi xem thường, cô lấy tay gõ gõ bàn: "Còn cách thực hiện là gì, anh nói luôn đi". Cô thật sự rất ghét cái cách nói lấp lửng này của anh, nó khiến cả người cô rất ngứa ngáy a.
Tống Hồ Ly trong lòng cười nhưng ngoài mặt vẫn một bộ anh trai tốt phân tích tiếp: "Cách thực hiện non kém, tin đồn em vì có mối quan hệ với anh nên mới được ưu ái vào đội nghiên cứu, cái này hoàn toàn không có sức uy hiếp. Chỉ cần đưa ra danh sách người ứng cử là dập tắt. Còn việc phần mềm song song, nó cũng không khiến em bị ảnh hưởng. Thứ nhất yêu cầu về sinh viên hợp tác phải là sinh viên năm cuối, ưu tú và trải qua lựa chọn của giáo sư Trịnh sau đó mới đến anh, yêu cầu này anh đã lưu lại rồi. Thứ hai, theo như anh biết cho đến hiện nay cũng chỉ có em là đã nộp đề tài nghiên cứu, ngay cả Trương Bằng cũng chưa. Từ hai điểm trên, việc em được chọn hoàn toàn hợp lí. Thứ ba nữa, nếu điều tra ra được kẻ tung tin thì gió này tự khắc chọn người đó lên đứng đầu".
Triệu Tử Thi im lặng nhìn anh, bỏ kính xuống, đôi mắt trong veo không chớp, bên trong phản chiếu khuôn mặt đẹp trai, tao nhã.
Anh chìm vào đôi mắt ấy chờ cô lên tiếng.
"Anh đã biết trước phải không, chuyện phần mềm song song sẽ bị rò rỉ thông tin!".
Anh vẫn nhìn cô không nói.
"Vậy anh có tính luôn em vào kế hoạch của mình không?".
"Không". Giọng anh mạnh mẽ khẳng định:"Tin anh, anh sẽ không làm gì tổn hại đến em. Cũng không bắt em bước vào bất cứ cái lồng nào. Đề tài nghiên cứu của em toàn bộ nội dung đều được bảo mật trong thời gian tiến hành, điều này anh đảm bảo. Việc phát sinh lần này là ngoài dự đoán, anh sẽ nhanh chóng xử lí". Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: "Em tin anh không!"
"Em tin!". Cô cười đến rực rỡ, hai mắt híp lại thành vòng cung dịu dàng. Trái tim ngày càng ấm áp. Thật ra ngay từ đầu cô chưa hề nghi ngờ anh sẽ lợi dụng bài nghiên cứu của cô để làm mồi nhử, cô chỉ muốn nghe anh nói ra mà thôi, cô thích cảm giác hạnh phúc khi anh trấn an mình, giống như trở về lúc nhỏ vậy...
Thấy cô cười vui vẻ, tâm của anh cũng ngọt ngào theo, Tống Hồ Ly cũng biết cô luôn tin anh, đôi mắt cô nhìn anh nói lên điều đó. Và anh thề với lòng mình sẽ không bao giờ phụ sự tin tưởng của cô. Không cần nói quá nhiều, anh sẽ hành động. Bảo vệ cô trong vòng tay này.
...
Sau một lúc nói chuyện thì cũng tới giờ cơm trưa, anh rủ cô cùng đi nhưng ngặt nỗi miêu tiểu cẩu cắn mãi không tha liên tục gọi cô về, nói cơm trưa đều mua cả rồi. Cô bất đắc dĩ phải quay về, mượn giúp anh mấy cuốn sách xong thì đi trước, còn anh ở lại làm thẻ thư viện. Cô định giúp nhưng anh bảo không cần, nói cô ăn sai giờ không tốt...
Trên đường trở về phòng khoé miệng Triệu Tử Thi vẫn kéo thật cao. Khi có người đi qua thì vẫn là khuôn mặt khả ái lạnh lùng, lúc không ai miệng khó nhịn cứ thế kéo lên. Nhìn qua rất thú vị.
Lại nói đến Triệu Mẫn ngồi chờ cô về từ sáng đến trưa, đứng ngồi không yên, vài ba phút lại cầm điện thoại lên xem giờ, làm hoài không biết chán. Đang định giơ lên nhìn tiếp thì cạch một tiếng cửa phòng mở ra. Bước vào là Triệu Tử Thi thần thanh khí sảng trông hết sức khoan khoái, hoàn toàn đối lập với bầu không khí bí bách trong phòng. Cơn tức của Triệu Mẫn bất chợt dâng cao.
"Mẹ nó quan tài nhỏ, cậu đi tình tình hay làm tình, lâu như vậy mới chịu quay về". Vừa nói vừa kẹp cổ Triệu Tử Thi, đây là hành động mà Triệu Mẫn tự hào nhất, nó chứng tỏ sức mạnh chiều cao của cô là không hề nhỏ chút nào.
"Cậu còn không buông, muốn chết hả".
"Tớ cứ không buông đấy". Triệu Mẫn hăng hái kẹp chặt hơn, hứng chí cười to, có điều cô ấy quên mất một điều...
Triệu Tử Thi dùng tay vòng qua eo Triệu Mẫn, chân đồng thời tạo thế móc, dùng lực gạt chân sau đó ném Triệu Mẫn chẳng khác nào bao cát lên giường.
Triệu Mẫn lăn lộn la oai oái mặc dù chẳng đau đớn gì: "Sao tớ có thể quên mất việc đồ chết tiệt cậu là cao thủ trong võ đường của Phạm sư phụ a".
"Hừ, cho cậu đắc ý. Tưởng cao hơn tớ là ngon à".
"A, Thi Thi a, mới có buổi sáng mà cậu đã trở nên thô bạo như vậy rồi?". Triệu Mẫn mắt cá chết, sau lưng ra sức mắng Tống Hồ Ly lại dám làm ảnh hưởng đến quan tài nhỏ đáng yêu nhà cô.
Nếu ma nữ nghe được những lời này của miêu tiểu cẩu cũng đủ để cô ấy cười mấy ngày.
"Bớt giả vờ, rốt cuộc cậu có chuyện gấp gì, vẫn là của ma nữ?". Cô bẻ bẻ tay, ngồi xuống ghế sô pha nhâm nhi tách trà ấm.
"Tớ nói cậu còn bình thản như vậy? Không nói đến chuyện của ma nữ. Nói cậu trước, rắc rối đến trên đầu rồi mà vẫn chưa biết à? ".
"Chuyện trên diễn đàn đấy hả!"
"Cậu biết rồi?"
"Ừ, Trương Bằng nói tớ biết, cậu cũng không cần lo. Anh Hồ Ly sẽ giải quyết chuyện này". Cô không nhìn Triệu Mẫn chỉ rót thêm một ly trà để phía đối diện.
Triệu Mẫn thấy hành động của cô, cổ họng có chút khát vì vậy liền nhảy xuống giường, ngồi vào phía đối diện.
"Hừ, anh Hồ Ly ~~~, gọi thân thiết như vậy".
Cô không cho là đúng nhăn mày nói: "Trước giờ tớ vẫn gọi anh ấy là anh Hồ Ly có gì sai đâu. Có cậu đấy, không phép tắc, lúc nào cũng cẩu hồ ly này cẩu hồ ly kia, thật muốn đánh cho cậu một cái mà".
"Tớ nói này Thi Thi, cậu còn chưa vào nhà người ta đâu, bênh vực thế làm gì. Không biết lúc nhỏ hắn ta bắt nạt tớ thế nào à. Hừ, đồ mê trai bỏ bạn". Triệu Mẫn bĩu môi khinh thường, lại rót thêm mấy ly uống cho bỏ tức.
"Anh ấy bắt nạt cậu cái gì?"
"Cậu còn hỏi tớ? Lúc trước dì Tống rất hay làm kẹo mạch nha, tớ chỉ cần ngửi thấy mùi là chạy qua liền, kết quả cái tên cẩu hồ ly đấy không cho tớ vào nhà, nói cái gì mà không tiện nọ kia đuổi tớ về, bảo lát nữa mang sang cho tớ. Thế mà tớ còn ngu ngốc tin lời hắn lon ton về nhà chờ, chờ đến meo ruột. Sợ hắn quên nên lại chạy sang nhắc, vừa vào liền thấy cậu và hắn hai người trễm chệ ăn ngon lành. Cậu bảo không phải bắt nạt thì là gì?"
"Nào đâu, hôm đó tớ nhớ anh ấy bảo cậu không thích ăn kẹo mạch nha".
"Bà nó chứ. Thế cậu nói tớ có nên thù không!"
"Chuyện có chút xíu".
"Chút xíu". Triệu Mẫn cơ hồ muốn dựng lông: "Thế mà còn chút xíu. Được, vậy còn chuyện đi chơi ở hồ Kim Bích thì thế nào. Bảo hắn ta bắt cá cho tớ, hắn chả ừ hử gì, đến cậu chưa nhờ chỉ mới nhìn thôi thì hắn đã vác cần câu lập tức ra trận. Lúc nướng cá cũng vậy, hắn còn không thèm nhìn tớ đã đưa hết cá cho cậu. May nhờ có dì Tống nếu không chắc hôm đó tớ chết đói rồi".
"Cậu nói quá lên không vậy? Anh ấy nói cậu không thích ăn cá mà".
"Đệt, tớ phải chém hắn, bà nó chứ không thể chấp nhận được". Triệu Mẫn hùng hổ đứng lên, một bộ dạng đi trừng trị kẻ ác xông về phía cửa.
Triệu Tử Thi vội ngăn cô nàng này lại: "Này, cậu định làm gì a, xúc động hại thân. Anh ấy cũng chưa hẳn cố ý mà, toàn mấy chuyện ăn uống thôi, cậu làm sao phải tức như vậy làm gì?"
"Cậu còn dám nói, hai người kẻ tung người hứng tức chết tớ. May là mới ăn uống thôi đấy, cậu còn muốn thế nào nữa mới để tớ đi đánh hắn hả?" Triệu Mẫn trừng mắt nhìn cô.
"Cậu đánh lại anh ấy à?"
"Không đánh lại thì cắn".
"..."
Trịnh Nhu về phòng chính là thấy một cảnh như vậy, Triệu Tử Thi cố hết sức đè Triệu Mẫn đang vùng vẫn gân cổ chửi rủa trên sô pha. Hai người đầu rối mặt đỏ không ai thua ai, Trịnh Nhu ho vài tiếng thu hút sự chú ý xong mới lên tiếng: "Các cậu đây là đang "làm tình" sao?"
Ngắn gọn nhưng vô cùng hiệu quả, hai người lúc nãy còn khí thế hừng hực nghe xong liền tách ra chà sát cánh tay nổi da gà của mình.
"Cậu nói cái gì vậy ma nữ, miêu tiểu cẩu tớ còn lâu mới này kia với đồ chết tiệt".
"..."
"..."
"Đừng có mà ngốc nữa, vừa rồi tớ nghe Triệu Mẫn la hét cái gì mà chém chém, định xử lí ai à?". Trịnh Nhu bỏ chồng sách vừa mượn xuống bàn học, bỏ áo khoác ngoài ra không quay người hỏi.
"Cậu ấy bị bệnh". Triệu Tử Thi bỏ kính, lấy tay xoa xoa mắt. Khinh thường liếc ai đó ngồi đối diện xong mới kể lại cho ma nữ nghe.
Kết quả, một lúc lâu sau.
"Tớ nói này ma nữ, cậu có thể đừng cười nữa được không. Nỗi đau khổ của tớ đáng để cậu cười ngoác mồm như vậy à".
Trịnh Nhu nhịn không nổi tiếp tục cười lớn. Giọng nói đứt hơi trả lời: "Đồ ngu ngốc nhà cậu, thật là làm tớ cười chết mà". Haha. Cười đủ no, lại liếc thấy ai đó đỉnh đầu tóc muốn dựng ngược rồi, biết điều liền chậm rãi bình ổn cảm xúc chuyển chủ đề: "Khụ, không cười nữa được chưa, làm cái bộ dạng muốn cắn người đó cho ai xem. Vừa rồi tớ nghe thiên hạ bàn tán việc Thi Thi nhà mình bị đưa lên diễn đàn hứng gió đông. Chuyện này là sao thế?".
Triệu Mẫn đầu óc đơn giản vừa nghe đến vấn đề khác liền quên mất vấn đề ban đầu, hăng hái trả lời thay: "Chuyện đó à, đã sớm không cần lo rồi".
Triệu Tử Thi cũng tiếp lời: "Anh Hồ Ly sẽ giải quyết. Nghe anh ấy nói chuyện này có hai người làm. Một người nhắm vào anh ấy, một người nhắm vào tớ".
"Kể rõ hơn chút đi, để tớ mở diễn đàn lên xem". Máu luật sư trong người Trịnh Nhu lại nổi, nhanh chóng đặt máy tính lên bàn mở lên.
Cả ba xúm lại xem, ngay cả Triệu Mẫn đầu óc mơ hồ cũng chăm chú.
...
Bên này Tống Hồ Ly và Phương Tử Nhiên cũng đang quan sát màn hình máy tính. Nhưng không phải tin tức trên diễn đàn mà là một chuỗi hệ số chương trình phức tạp. Đối với hai người những tin tức kia chẳng có gì phải lo sợ cả. Họ bây giờ phải bắt cho được kẻ đứng sau mới là quan trọng.
"Sao rồi". Giọng nói trầm thấp của Tống Hồ Ly vang lên, khác với dáng vẻ tao nhã thường ngày, hiện tại nhìn anh hết sức nghiêm túc, khóe mắt còn chứa nét lạnh lùng không nhìn người bên cạnh hỏi.
Phương Tử Nhiên mười đầu ngón tay múa trên bàn phím, nhẹ trả lời: "Từ lúc cậu gửi tin nhắn tôi ngay lập tức lần theo dấu vết của hắn, lần này hắn mọc cánh cũng khó thoát. Theo cậu nói trước đó, tôi đã cho lưu toàn bộ mã truyền lại. Để xem hắn còn chối được nữa hay không!". Cậu ta nói vừa xong thì thao tác tay cũng dừng lại, hoàn thành.
"Đứng lên". Anh vỗ vai cậu ta nói.
Phương Tử Nhiên nhường chỗ nhìn Tống Hồ Ly tiến hành truy mã của một đường truyền khác thì tò mò: "Cậu định làm gì?".
"Tôi muốn tìm một người". Tay anh nhanh chóng di chuyển trên bàn phím, sắc mặt âm trầm.
"Ai?"
"Kẻ muốn làm hại Thi Thi". Sau một dãy mã số chạy liên tục trên màn hình. Anh dừng tay, khóe miệng hơi nhếch: "Tìm được rồi".
Phương Tử Nhiên kinh ngạc thốt lên: "Sao lại là cô ta?"
"Cậu biết à". Anh nhíu mày, nhìn thông tin mà mình vừa tìm được nghi ngờ hỏi.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT