Sau khi cát bụi rơi hết, Hàn Lập liếc mắt liền thấy trước hẽm núi bên kia vốn bị loạn thạch vùi lấp, giờ lại có một đầu khôi lỗi Ô Lân Tượng đang ngẩng đầu lên, giơ vòi nhắm vào không trung.
Ngay đầu vòi đang có một đạo bạch quang chậm rãi hạ xuống, ở trong tỏa ra cỗ chấn động lực lượng tinh thần, kéo dài không thôi.
Hàn Lập không khỏi cảm khái, loại Ô Lân Tượng này sau khi được luyện chế thành khôi lỗi, không những chiến lực nó cường đại, mà ngược lại vượt xa ngoài sức tưởng tượng.
Mặc dù người Khôi Thành về mặt tu luyện thân thể không thể so với Huyền Thành, nhưng tạo nghệ về khôi lỗi lại rất sâu, bởi vậy mới có thể trong hoàn cảnh ác liệt như Tích Lân Không Cảnh vẫn tồn tại nhiều năm như vậy, cũng như sánh ngang hàng với Huyền Thành, không ai thua ai.
Một màn này rơi vào trong mắt đám người Huyền Thành, làm sắc mặt cả đám biến đổi khác nhau.
Ách Quái cùng các thành chủ như Thần Dương thì trên mặt lại không có biểu hiện gì, nhưng những người còn lại thì rối loạn một trận, có ít người mặt lộ vẻ kinh hãi, cũng có người trong miệng hùng hùng hổ hổ, cho rằng là do Khôi Thành cố ý làm ra.
Không đợi đám người Huyền Thành kinh ngạc xong, "Két" một tiếng, nóc thạch điện trên lưng của đầu Ô Lân Tượng nào đó phía trước, bỗng nhiên mở ra, một âm thanh nổ đùng to lớn phá không vang lên.
"Vèo "
Chỉ thấy một đạo ánh sáng màu đen sáng lên, một cây trường mâu lớn bằng cánh tay người lớn bỗng nhiên nổ bắn ra, lóe lên liền đuổi theo đầu Song Đầu Lân Chuẩn đã bay xa, trực tiếp xuyên vào bụng nó.
"Ngao..."
Đầu Song Đầu Lân Chuẩn phát ra một tiếng hét dài, cả người nặng nề rơi xuống dưới, nhưng lại rất nhanh bay lên, vỗ hai cánh bay về phía xa.
Nhưng mà, nó vừa mới bay ra hơn nghìn trượng, thì bỗng nhiên trên người tỏa ra ánh sáng màu trắng, rồi trực tiếp nổ tung ra giữa trời.
Có thể nhận ra, trường mâu lúc trước bắn vào cơ thể nó có khảm tinh cốt Bạo Lân Thú.
Dư ba của khúc nhạc dạo ngắn này trôi qua rất nhanh, đội ngũ Khôi Thành lại tiếp tục lên đường, đám người Huyền Thành cũng khống chế Lân thú đuổi theo.
...
Nửa năm sau.
Trên sa mạc đá đen hoang vu, gió bão quét qua, gào thét rung trời.
Cát bay đầy trời che lấp cả ánh nắng, rõ ràng lúc này là giữa trưa, nhưng cả trời đất mờ mịt phảng phất như đêm tối.
Trên mặt đất, không ngừng vang lên "Ầm ầm", vô số khối đá lớn chừng cái đầu bị gió bão cuốn bay đi khắp nơi, phát ra từng âm thanh va chạm vào nhau.
Trên mặt đất bằng phẳng không có núi đá, hai đội ngũ cách xa nhau trăm trượng, tất cả lân thú cả hai đều chụm đầu vây quanh cùng một chỗ, đuôi thì hướng ra bên ngoài, riêng phần mình tạo thành hai cái vòng tròn thật lớn, chống đỡ cơn bão cát cùng đá bay đang tàn phá bừa bãi khắp trời đất.
Bất ngờ đỉnh nóc thạch điện trên lưng của một đầu lân thú trong đó "Rầm rầm" rung động, bỗng nhiên bị nâng lên, một nóc thạch điện thật lớn tốc lên, không ngờ bị cơn gió bão cuốn bay, giống như con diều bay đi.
Ngay sau đó, chỉ thấy một bóng người thật cao lớn, hai chân đạp mạnh xuống đất, cả người từ chỗ nóc thạch điện vừa bị cuốn bay, đột nhiên bay ra, xong vào bên trong cát bụi.
Huyền Khiếu trên hai chân của hắn chợt sáng lên, cả người như đạp trên không mà đi, thuận gió mà đuổi theo phiến đá.
Chỉ qua mười mấy hơi thở sau, bóng người kia lại quay về, trên hai tay hắn kéo theo một phiến đá màu đen, còn mũi chân hắn thì liên tục giẫm trên hư không cùng với những khối đá bị bão cuốn bay, lần nữa quay trở lại, hắn vội mang khối nóc thạch điện thật lớn kia, đậy lại vào chỗ cũ.
Sau khi khép kín nóc thạch điện lại, người này đứng ở trong phòng, chậm rãi kéo vạt áo đang bao trùm ở trên mặt xuống, từ đó lộ ra một gương mặt bình thường, chính là Hàn Lập.
Hắn gượng cười nhìn thoáng qua trong phòng, chỉ qua mười mấy hơi thở mà trong phòng đã phủ một tầng cát bụi thật dày, đến cả cái bàn đá chính giữa phòng, cũng bị một khối đá nện vỡ làm hai nửa.
"Phong bạo cát đen này cũng đã kéo dài hơn hai tháng rồi, không biết chừng nào mới kết thúc đây..." Hàn Lập thở dài một tiếng, đưa tay phủi ống tay áo, rồi quét cái bụi trên giường đá xuống, tiếp đó mới khoang chân ngồi lên.
Mặc dù lúc đầu gặp phải lân thú tập kích, cả hai đội ngũ muốn ganh đua với nhau, cả hai không muốn hạ thấp khí thế trước mặt đối phương, nhưng dọc đường không ngừng tiến vào sâu, hoàn cảnh càng lúc càng ác liệt, đến mức cả hai cũng không thể không tạm thời bỏ qua hiềm khích, mà hợp tác với nhau.
...
Lộ trình xa đằng đẵng, trời gian cũng dần trôi qua, nhoáng một cái đã qua mấy năm.
Trên mảnh đồng bằng rộng lớn bao la bát ngát, chợt vang lên một tiếng kèn thật to, đội ngũ Khôi Thành đang đi ở phía trước, bỗng nhiên ngừng lại.
Theo sát phía sau, cách ngoài trăm trượng là đội ngũ Lân thú Huyền Thành đã sớm ăn ý, cũng theo đó dừng lại.
Trong thạch điện trên lưng một đầu Ô Lân Tượng, ba người Hàn Lập đang ngồi vây quanh một cái bàn đá.
"Lại dừng nữa sao..." Cốt Thiên Tầm nghe được tiếng kèn kia, lông mày nhíu lại nói.
"Xem ra lại bị tập kích nữa rồi, những năm qua càng đi sâu vào, áp lực hư không trong trời đất càng lúc cường đại, hơn nữa cũng gặp nhiều con Lân thú mạnh mẽ, tốc độ lên đường của chúng ta cũng càng ngày càng chậm dần." Hiên Viên Hành thở dài một tiếng, nói ra.
"Lúc đầu cứ nghĩ có thể một đường bế quan tu hành, hiện tại thì tốt rồi, không những không tu hành được, mà còn phải ra ngoài ứng phó đám Lân thú tập kích quấy rối kia. Cũng may là giết một đầu lân thú, có thể thu hoạch được một viên thú hạch, xem như cũng không có lỗ gì." Hàn Lập cười khổ nói.
"Đi thôi, ra ngoài xem thử lần này lại có chuyện gì nữa?" Cốt Thiên Tầm đứng dậy, nói ra.
Ba người vừa dứt lời, cùng đứng lên đi ra ngoài thạch điện.
Bước ra ngoài, đứng trên lưng Ô Lân Tượng, mấy người Hàn Lập mới phát hiện tình cảnh có chút không giống như dự đoán của bọn hắn.
Mặt đất trước mắt nhìn một cái là thấy hết, phía trước cũng gió êm sóng lặng, căn bản không có dấu hiệu nào bị Lân thú đột kích.
Hàn Lập nhảy lên nóc thạch điện, hai mắt híp lại, nhìn về phía xa.
Chỉ thấy khắp nơi trên mặt đất cách đó trăm dặm, rõ ràng không gian trở nên vặn vẹo, vết nứt không gian hỗn loạn giống như gió bão đang tàn sát bừa bãi nơi đó, rõ ràng xé rách cả hư không.
Dưới khu vực vết nứt không gian dày đặc kia, là một rãnh vực sâu không thấy đáy, một mực kéo dài hai bên, không thấy được điểm cuối.
Trong vực sâu là một mảnh đen kịt, dường như có từng sợi hắc vụ bay lên, thường cứ cách một đoạn, thì có thể thấy một vòng xoáy màu đen thật lớn, khuấy động sương mù xoay tròn không ngừng, nhìn giống từng con mắt Ác Ma vực sâu đang nhìn chằm chằm.
"Đó là thứ gì vậy?" hai người Cốt Thiên Tầm cũng tới sát người Hàn Lập, thì thào nói ra.
"Cũng không rõ là cái gì, chỉ biết là bên trong đó ẩn chứa lực lượng không gian vô cùng cuồng bạo, rõ ràng xa như vậy, mà còn thể cảm nhận được từng đợt nhàn nhạt lực lượng xé rách, hi vọng chỗ Đại Khư chúng ta muốn tìm không phải là nơi đó." Hàn Lập lắc đầu, nói ra.
Ba người vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, thì thấy Thần Dương mang theo Giải Đạo Nhân bay tới, hạ xuống trước ba người bọn hắn.
"Thành chủ." Hiên Viên Hành liền ôm quyền đầu trước, nói ra.
Hai người Hàn Lập cũng thi lễ theo.
"Không cần đa lễ, vực sâu tràn ngập hắc vụ mà các ngươi đều thấy trước mặt đó, Đại Khư, nơi mà chúng ta muốn tìm kiếm, chính là ngay phía trước." Thần Dương cười khoát tay áo, nói ra.
Hiên Viên Hành cùng Cốt Thiên Tầm nghe vậy, đồng thời nhìn Hàn Lập một cái, đúng là sợ thứ gì sẽ gặp ngay thứ ấy.
"Thế bây giờ, có cách nào để vượt qua đạo rãnh trời kia không.?" Hàn Lập dò hỏi.
"Ta cũng không biết nữa, Ách Quái thành chủ đã đi gặp mặt Sa Tâm rồi, đại khái đợi bọn hắn thương nghị xong, mới có thể biết được kết quả." Thần Dương lắc đầu, nói ra.
"Hắc Uyên hung hiểm như vậy, thật không biết có cách gì mới có thể vượt qua an toàn đây." Hiên Viên Hành lo lắng nói.
"Trước đó ta nghe Ách thành chủ nói qua, phong bạo của Hắc Uyên này đang trong thời kỳ yếu nhất trong trăm vạn năm gần đây, cho dù trăm năm trước, vùng không gian vết nứt bao phủ khắp nơi cũng đã rộng hơn lúc này chừng mấy trăm dặm, chính ngay mảnh đất mà chúng ta đang đứng dưới chân, chúng ta cũng không cách nào có thể đến gần được." Thần Dương thở dài một tiếng, nói ra.
"Đã như vậy, sao không chờ thêm nữa, có lẽ qua tiếp trăm năm, phong bạo trong Hắc Uyên này liền không đáng phải lo nữa sao?" Cốt Thiên Tầm chần chờ nói.
"Hai thành Huyền Khôi cùng giám sát dò xét nơi này đã không biết bao nhiêu năm, cả hai đều sợ đối phương đi trước một bước tiến vào Đại Khư, nên biết một bước chậm chính là cả quá trình chậm. Lúc đầu Ách Quái thành chủ tổ chức năm thành hội võ lần này, cũng chính là tuyển chọn nhân tài để tiến vào Đại Khư, không nghĩ ra, vậy mà Khôi Thành lại chủ động tìm tới cửa trước, yêu cầu hợp tác, ngược lại làm cho kế hoạch của Ách thành chủ không thể không sớm tiến hành trước thời hạn." Thần Dương ngẫm nghĩ, nói ra.
"Vậy xem ra, Khôi Thành chủ động tìm chúng ta hợp tác, hơn phân nửa cũng là hành động bất đắc dĩ, Hắc Uyên trước mắt này, chỉ sợ sức một mình bọn hắn căn bản không cách nào vượt qua được." Cốt Thiên Tầm trầm ngâm nói.
"Ta thì lại không nghĩ như vậy, bọn hắn không dám tự đi thăm dò, hơn phân nửa cũng sợ trong thành bỏ không, liền bị Huyền Thành cắt mất đường lui." Hàn Lập khẽ lắc đầu nói ra.
"Thời gian Lệ đạo hữu vào Huyền Thành chúng ta không dài, mà ngược lại cũng biết một chút ít về tình thế chúng ta nơi đây a." Thần Dương nghe vậy, vừa cười vừa nói.
Đúng lúc đó, đột nhiên có một bóng người, từ trong đội ngũ Khôi Thành lao ra, lướt qua trăm trượng trên không trung, rồi hạ xuống ở bên này, dáng người này trung bình, nhưng khí thế trên người lại hùng hồn không gì sánh bằng, chính là Ách Quái.
Ngay khi sắp rơi xuống đất, hai tay lão chợt xòe ra năm ngón tay, nhẹ nhàng nhấn một cái ở trong hư không, khí thế cả người lão hạ xuống cũng lập tức chậm dần, cả người lão nhẹ như lông hồng rơi xuống trên đầu của con Lân thú đầu trâu.
"Mọi người Huyền Thành nghe lệnh, tiếp tục đi dọc theo Hắc Uyên về phía đông, dọc đường hãy chú ý vết nứt không gian, tránh để bị cuốn vào trong đó." Một giọng nói vang dội phát ra, kèm theo một cỗ lực lượng lay động tâm thần, xuyên vào trong lòng mọi người.
"Lên đường thôi." Thần Dương nói một tiếng, liền dẫn Giải Đạo Nhân rời đi.
Sau đó, hai đội ngũ một trước một sau lại lần nữa lên đường, từ từ đi về hướng đông.
Một đường kéo dài về hướng đông dọc theo Hắc Uyên, dọc đường cũng không giống nhau, có nhiều chỗ hơi rộng rãi, nhưng phạm vi vết nứt không gian bao phủ phía trước cũng lại rộng hơn một chút.
Trên đường ngẫu nhiên có thể thấy một vài Lân thú, chạy nhầm vào trong phạm vi không gian vết nứt, lập tức bị không gian vết nứt cuốn vào trong đó, trực tiếp xé nát thành bụi phấn, cảnh tượng thê thảm vô cùng.
Có một vài con Lân thú giỏi về phi hành, cũng trong quá trình bị kẻ thù đuổi bắt, mà bay qua bầu trời Hắc Uyên, cuối cùng cũng bị lực hấp dẫn cường đại từ vòng xoáy khổng lồ trong vực sâu, cuốn vào trong vòng xoáy, rồi bị xé nát.
Chính tận mắt Hàn Lập thấy qua, một con Tứ Dực Lân Ưng giương cánh bay cao ngàn trượng trên không trung, uốn lượn từ trong tầng mây bay ra, bốn cánh vung vẩy như muốn vượt qua Hắc Uyên.
Kết quả, nó vừa mới bay lên trên không vực sâu, liền tựa như bị một cây Lang Nha cự bổng đập vào lưng, đột nhiên cả thân thể của nó gập vào chính giữa, mau chóng lao xuống, trực tiếp cuốn vào trong vòng xoáy màu đen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT