Khối phiến đá màu xanh này không phải vật gì khác chính là khối phiến đá cổ quái chứa nửa phần sau bộ công pháp Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công mà năm đó hắn lấy được từ Lãnh Diễm lão tổ.
Bỗng nhiên mặt ngoài khối phiến đá này sáng lên Linh văn, nở rộ ra từng đợt tinh quang chói mắt, tựa như một đoàn tinh vân cỡ nhỏ, vừa mới bay ra, tựa hồ nhận lấy lời triệu hoán nào đó bay về phía màn sáng ngôi sao.
Vật ấy có chút quý trọng, hơn nữa lại dẫn phát dị biến này, hiển nhiên không thể tầm thường, Hàn Lập há trơ mắt để nó bay đi, lập tức duỗi tay ra, năm ngón tay bắt lấy nó.
Lập tức tinh quang mặt ngoài phiến đá màu xanh loạn hoảng, phát ra trận trận âm thanh "Ông ông", rung động lắc lư, muốn giãy thoát ra.
Hàn Lập nhìn thoáng qua cánh tay loạn chiến một hồi, sắc mặt khẽ biến, phiến đá này rung động lắc lư với lực lượng lớn dị thường, nếu không có nhục thể của hắn mạnh mẽ, đổi lại là một gã tu sĩ Chân Tiên cảnh bình thường thật đúng là khó nắm được.
Bất quá hắn vừa mới phân tâm, lập tức bí thuật ẩn nấp xuất hiện trì trệ, mơ hồ hiện ra thân ảnh.
"Người nào!"
Lãnh Diễm lão tổ và Hùng Sơn sớm đã phát hiện không bình thường, lúc này thấy nơi Hàn Lập đứng đột nhiên hiện ra mơ hồ hai bóng người, liền ngừng bấm niệm pháp quyết, đình chỉ thúc giục cột sáng ngũ sắc, quay người nhìn về hướng Hàn Lập hét lớn.
Lục Vũ Tình thấy thanh thế hai người Lãnh Diễm lão tổ làm cho người ta sợ hãi, khuôn mặt khẽ biến, theo bản năng lui về sau hai bước, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Hàn Lập.
Hàn Lập nhíu mày, không chút do dự phất tay giải trừ bí thuật ẩn nấp, hiện ra thân ảnh hai người.
"Nếu ta nhớ không lầm, hai vị đi cùng Chân Diễm Tông tiến vào Tiên phủ, vì sao lại lén lén lút lút đi theo chúng ta?" Hùng Sơn đánh giá thân ảnh hai người Hàn Lập đột nhiên xuất hiện, trầm giọng quát hỏi.
"Cái này... Khối phiến đá này, ngươi là... Hàn đạo hữu!" Ánh mắt Lãnh Diễm lão tổ nhìn phiến đá màu xanh trong tay Hàn Lập, nghẹn ngào nói ra.
"Lãnh Diễm đạo hữu, từ khi chia tay đến giờ vẫn khoẻ chứ." Hàn Lập cười nhạt một tiếng.
Vừa nói chuyện, đồng thời tay hắn bấm niệm pháp quyết, hai tay loé lên ánh sáng màu xanh, vô số phù văn màu xanh hiển hiện ra, sau đó đều hội tụ đến phiến đá màu xanh, trong giây lát tạo thành một cái phong ấn.
Phiến đá màu xanh tản mát ra hào quang lập tức giảm bớt hơn phân nửa, cũng ngừng rung động lắc lư.
Hàn Lập lại lật tay lấy ra mấy cái phù lục, không nhanh không chậm dán lên phiến đá.
Lúc này hào quang trên phiến đá mới tiêu tán, an tĩnh lại.
Hắn thở nhẹ một hơi, lật tay thu phiến đá vào.
"Hàn đạo hữu? Chẳng lẽ Lãnh Diễm đạo hữu nhận ra người này?" Hùng Sơn hồ nghi nhìn về phía Lãnh Diễm lão tổ, hỏi.
"Đạo hữu chớ hiểu lầm, chỉ là có duyên gặp mặt mấy lần, không nghĩ tới lại gặp chỗ này." Trên mắt Lãnh Diễm lão tổ hiện lên một tia mất tự nhiên, nói ra.
Lục Vũ Tình nghe vậy, đôi mi thanh tú nhíu một cái, liếc nhìn Hàn Lập.
"Coi như là chỗ quen biết cũ, lại không nói một tiếng mà bám theo như vậy, đúng là không hiểu quy củ!" Sắc mặt Hùng Sơn lạnh lùng nói ra.
"Hai người chúng ta bất quá lúc trước ngẫu nhiên thấy nhị vị đạo hữu vội vàng chạy đi, mới tò mò đi theo, không thể tưởng được nhị vị đạo hữu lại biết rõ tung tích U Hàn Điện này. Tòa cung điện này to lớn như thế, tin tưởng hai vị cũng không để ý đến hai người chúng ta cùng tham gia náo nhiệt a?" Hàn Lập mỉm cười nói.
Trong lúc nói chuyện, tay hắn nhìn như tùy ý bấm niệm pháp quyết một chút.
Thanh Diên phi chu dưới chân nhanh chóng thu nhỏ lại, rất nhanh nhỏ lại cỡ lòng bàn tay rồi bay vào trong tay áo hắn.
Đồng thời tay kia giơ lên, một cỗ ánh sáng màu xanh từ trong tay áo bay ra, bọc lấy Lục Vũ Tình bên cạnh, bay đến trước cách hai người Hùng Sơn không xa.
Lãnh Diễm lão tổ nghe Hàn Lập nói vậy, biến sắc, không khỏi nhìn về phía Hùng Sơn.
Thực lực Hàn Lập, năm đó ở Thánh Khôi Môn gã đã lĩnh giáo qua, tự hỏi tuyệt không phải là đối thủ, nếu không bất đắc dĩ, gã cũng không nguyện giao phong lần nữa.
Sắc mặt Hùng Sơn trầm xuống, trong mắt lãnh mang lập loè, bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Muốn vào U Hàn điện kiếm bảo vật, vậy nhìn xem các hạ đủ cân lượng hay không!"
Lời còn chưa dứt, áo bào trên người y căng phồng lên, kim quang quanh thân đại phóng, từng đạo kiếm khí màu vàng vừa thô vừa to trong cơ thể bắn ra, giống như vô số hoa cành đồng thời nở rộ ra, hội tụ thành một cổ kiếm khí như nước lũ, quét tới Hàn Lập, khí thế cực kỳ kinh người.
Lúc này mỗi một đạo kiếm khí lúc đầu to cỡ hơn một xích phát triển lên gần mười trượng, tản mát ra kim quang huy hoàng, hơn mười đạo kiếm khí mơ hồ ngưng tụ thành một đóa hoa sen màu vàng, lượn vòng chụp xuống đầu Hàn Lập.
Kiếm liên chưa đến, kiếm ý lăng lệ ác liệt vô cùng đã kéo đến ầm ầm, bao phủ hai người Hàn Lập vào trong.
Kiếm liên chưa thật sự rơi xuống, Hàn Lập liền cảm thấy trên thân đau đớn một trận, trước mắt một hồi kim quang loạn hoảng, không khỏi hiện ra ảo giác, giống như bị vạn kiếm chém vào thân, máu tươi đầy mình.
Trong lòng hắn rùng mình, theo bản năng trong đầu vận chuyển bí thuật nào đó, lực lượng thần thức mênh mông vận chuyển một cái, lập tức ảo giác trước mắt biến mất.
Nhưng Lục Vũ Tình một bên, sắc mặt lộ ra vẻ hoảng sợ muôn phần, hai mắt trống rỗng ngốc trệ, tựa hồ bị kiếm ý lăng lệ ác liệt vô cùng hoàn toàn áp chế tâm thần, chiến ý mất hết.
Hàn Lập nhíu mày, thân hình nhoáng một cái, chắn trước người Lục Vũ Tình, trên ngực và bụng hiện ra mười tám điểm tinh quang, toàn bộ cơ thể bỗng nhiên cao thêm một phần, không nói hai lời đánh ra một quyền vào hư không phía trên.
Một cỗ man lực khó có thể hình dung hiển hiện ra, những nơi đi qua hư không mơ hồ vặn vẹo một hồi, nổi lên từng vòng gợn sóng lấy mắt thường có thể thấy được.
Kiếm liên màu vàng hạ xuống run lên bần bật, đình trệ giữa không trung, lập tức vỡ vụn ra từng khúc, hóa thành vô số Linh quang màu vàng phiêu tán.
Kiếm liên tan vỡ, kiếm ý cực lớn kia cũng theo đó tiêu tán, thân thể Lục Vũ Tình run lên, há miệng lớn thở dốc, nhưng cuối cùng ý thức cũng hồi phục lại.
Vừa rồi tuy bị kiếm ý chế trụ thần hồn, thân thể không nhúc nhích được, nhưng thị lực hai mắt không mất đi, chung quanh xảy ra chuyện gì
nàng vẫn nhìn thấy rõ.
Lục Vũ Tình thầm hô một tiếng nguy hiểm thật, nhìn bóng lưng Hàn Lập trước người, đôi mắt đẹp hiện ra một tia phức tạp.
Một quyền này của Hàn Lập mang theo quyền kình đáng sợ chỉ thoáng dừng lại, sau đó tiếp tục tuôn ra ầm ầm, lấy thế bài sơn đảo hải đánh đến Hùng Sơn.
Hùng Sơn nhìn tinh quanh một quyền chớp động trước mắt, cảm thấy hư không chung quanh xiết chặt, thân thể cũng bị xiết chặt theo, trong nháy mắt không khí chung quanh trở nên chắc chắn vô cùng, tựa hồ biến thành cương thiết.
"Cái này là... Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công!" Sắc mặt Hùng Sơn khẽ biến, quát khẽ một tiếng, một tay bấm kiếm quyết, kim quang lóe lên, chuôi trường kiếm màu vàng hiển hiện ra.
Kim kiếm trong tay, lập tức kiếm quang màu vàng quanh người đại thịnh lần nữa, khí thế trên người tăng lên rất nhanh, trở nên lợi hại vô cùng.
Trong miệng y hét lớn một tiếng như sấm hét, cổ tay khẽ động, trường kiếm màu vàng mãnh liệt chuyển một cái.
"Xùy xùy" một tiếng nổ lớn!
Mấy đạo kiếm khí cự đại màu vàng bắn ra giao thoa nhau, chém ra chung quanh, lập tức chém man lực vô hình quanh người ra.
Sau một khắc, trong miệng y lẩm bẩm, trường kiếm màu vàng bắn ra, kim quang nở rộ chói mắt vô cùng, trong đó cuồn cuộn vô số phù văn màu vàng.
Một thanh cự kiếm màu vàng to mấy trăm trượng hiển hiện ra, tản mát ra chấn động mãnh liệt pháp tắc kim thuộc tính, sau đó hung hăng chém vào hư không.
Tiếng sấm nổ mãnh liệt!
Cự kiếm màu vàng bổ vào phía trên quyền kình, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Kiếm quang quyền kình giao nhau cùng một chỗ, nhất thời ngang nhau, không ngừng có kiếm khí quyền kình tản mát ra bốn phía, giăng đầy trời, dẫn tới hư không phụ cận rung rung không thôi.
Ánh mắt Hùng Sơn híp lại, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Sau một khắc, hư không sau lưng Hàn Lập chấn động, một đại phiên màu vàng lăng không hiển hiện ra.
Toàn thân đại phiên vàng óng ánh, vô số phù văn như ẩn như hiện, tản phát ra trận trận chấn động pháp tắc kim thuộc tính.
Đại phiên màu vàng vừa hiện ra, lập tức run lên, mặt trước phiên nở rộ vạn đạo kim quang.
Xuy xuy xuy!
Vô số đạo tơ mỏng màu vàng từ phía trên bắn ra, nhanh chóng vô cùng đánh tới sau lưng Hàn Lập không hề phòng bị.
Khuôn mặt Lục Vũ Tình đại biến, thế nhưng tơ vàng này thật sự quá nhanh, căn bản nàng không kịp phản ứng, tơ vàng đầy trời đã xuất hiện bên cạnh nàng và Hàn Lập, muốn xuyên thủng hai người.
Vào thời khắc này, trên thân Hàn Lập tinh quang chớp liên tục.
Bảy miếng tinh hoàn trên người hắn hiển hiện ra, đúng là Thất Diệu Tinh Hoàn, linh mang chớp động mơ hồ hình thành trận thế bắc đẩu chắn phía sau hai người.
Mảng lớn tinh quang chói mắt từ Thất Diệu Tinh Hoàn tuôn ra, trong nháy mắt ngưng tụ thành một bức tường ánh sáng dày đặc.
Vô số âm thanh vang lên như mưa rơi trên lá chuối.
Bức tường ánh sáng run rẩy một hồi, mặt ngoài bị đâm vô số lỗ nhỏ, nhưng lại ngăn được toàn bộ quang tia màu vàng.
Một màn này làm cho khoé mắt Hùng Sơn không khỏi hơi nhảy dựng.
Giờ phút này, không trung truyền đến một tiếng nổ mạnh!
Cự kiếm và quyền kình nguyên bản bất phân thắng bại, giờ phút này đã có kết quả.
Cự Kiếm màu vàng của Hùng Sơn quay tròn bay ngược trở về, quyền kình ngập trời cũng ầm ầm bạo liệt ra, tiêu tán vô tung.
Hết thảy nói rất dài dòng, kì thực hai người giao thủ tựa như tốc độ ánh sáng.
Hàn Lập đứng sừng sững tại chỗ, một bộ dạng không chút sợ hãi.
Thân thể Hùng Sơn thì nhoáng một cái, lui về sau hai bước mới đứng vững.
Trong tay y bấm niệm pháp quyết một chút, cự kiếm màu vàng rút nhỏ lại gần nửa, xoay quanh đỉnh đầu y.
Hùng Sơn không để ý chút nào tới cự kiếm, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Lập, và Thất Diệu Tinh Hoàn phía sau hắn.
"Ngươi..." Trên mặt y lộ ra thần sắc không dám tin.
Thất Diệu Tinh Hoàn xuất hiện quá mức trùng hợp, dường như biết trước, thuận lợi phá giải sát chiêu.
"Ngươi nếu như biết rõ ta đã sớm để nó một bên, chẳng lẽ cho là ta không phát hiện, thời điểm ngươi đang phá giải cấm chế, lại lặng lẽ thả đại phiên màu vàng này ra, ẩn giấu ở không trung?" Hàn Lập cười nhạt một tiếng.
Hùng Sơn nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, trong tay lại bấm niệm pháp quyết.
Đại phiên màu vàng mơ hồ một cái biến mất vô tung, sau một khắc xuất hiện phía sau lưng y.
"Chỉ là không biết đạo hữu thả kim phiên này ra, là vì ứng đối nguy hiểm tiềm tàng, hay là muốn dùng bảo vật này đối phó người nào đây..." Hàn Lập tựa tiếu phi tiếu thâm ý nhìn Lãnh Diễm lão tổ cách đó không xa.
Lãnh Diễm lão tổ giật mình khẽ, sau một khắc sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi vô cùng, thân hình nhoáng một cái, phi độn ra hơn trăm trượng, cách xa Hùng Sơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT