Dịch giả: cubihu

"Chuyện đến bây giờ còn muốn bỏ đi, coi ta như bùn đất sao?" Lân Cửu đang trong cơn giận dữ, tất nhiên là không chịu bỏ qua, hét lớn.

Gã vừa dứt lời, hai tay vê ra một tấm tiên phù màu vàng, tung lên trên không trung.

Một tiếng "xoẹt"!

Tiên phù lập tức bùng lên ngọn lửa màu vàng, rồi hóa thành một mảnh quang mang bao phủ cả người Lân Cửu vào bên trong.

Bóng người gã mờ nhạt, rồi trong nháy mắt, biến mất tại chỗ.

Hàn Lập dùng thần thức thoáng đảo qua, phát hiện trong nháy mắt gã ta đã đi đến mấy ngàn dặm, thực sự đã chặn hồng y nữ tử kia lại.

Hắn đưa mắt nhìn về phía lão giả gầy gò bỏ chạy, lộ vẻ đăm chiêu.

Sau một khắc, hắn triệu hồi Trọng Thủy Chân Luân vào trong cơ thể, quanh thân vang lên tiếng "đì đùng", hiện lên từng sợi điện quang màu bạc.

Ngay sau đó, từng luồng hồ quang điện to cỡ miệng chén điên cuồng tuôn ra, trong nháy mắt ngưng tụ thành lôi điện quang trận rộng hơn một trượng. Quang trận bao phủ hắn vào bên trong, lóe lên một cái rồi biến mất.

Bên ngoài mấy vạn dặm trên bầu trời đại dương Lôi Bạo sâu thẳm, lão già gầy gò được bao phủ trong ánh sáng mông lung vừa ngự không, vừa chửi rủa:

"Thật xui xẻo, thực sự là hết sức xui xẻo! Như thế nào mà hết lần này tới lần khác lão phu lại đụng phải hai sợi cọng rơm cứng. Không bỏ chạy chỉ sợ phải để lại mạng ở đó rồi! Người ta nói trên đầu chữ "sắc" có nét "đao", trên đầu chữ "tham" rõ ràng cũng là nét "đao" đấy..."

Đúng lúc này, lão giả đột nhiên chau mày, đầu tiên thân hình lão ta dừng lại, sau đó lướt ngược lại về phía sau nghìn trượng.

Chỉ thấy trên cao không phía trước, tiếng nổ ầm vang dữ dội, hồ quang điện dày đặc, chằng chịt hiện ra, ngưng tụ thành một trận pháp hình tròn có đường kính mấy trượng.

Một tiếng sét đánh vang lên, vô số hồ quang điện chớp động kịch liệt, rồi điện quang vụt tắt, từ đó hiện ra một bóng người. Chính là Hàn Lập.

"Vị đạo hữu này, tại hạ đã quyết tâm rời xa nơi này, không hề dính vào việc này nữa. Đều là người trong Vô Thường Minh, có thể châm chước một chút, cho tại hạ bình yên rời đi hay không?" Lão giả mở miệng nói với thái độ cực kỳ nhún nhường.

"Chúng ta không thù oán, tất nhiên không muốn đánh nhau sinh tử. Tuy nhiên, đạo hữu vừa rồi suýt chút nữa giết đồng bạn của ta, việc này cũng không thể chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy mà các hạ bỏ đi được. Không phải là nên để lại một thứ gì đó sao?" Hàn Lập cũng không nóng nảy động thủ ngay, mà cười híp mắt, nói.

"Vậy theo đạo hữu, cần phải như thế nào?" Lão giả gầy gò cau mày lại, mở miệng nói.

"Ta đoán không sai thì trên người đạo hữu có một cây Đồ Linh Hoa ba chục ngàn năm thì phải!?" Hàn Lập cười hỏi.

Lúc đầu gặp ba tên này, hắn chỉ bằng thần thức mạnh mẽ mà cảm ứng được khí tức của vật này trên người lão giả. Trong lòng hắn đã quyết định phải cố lấy bằng được vì nhụy Đồ Linh Hoa rất nổi tiếng trong đan phương đạo đan."

Lão giả gầy gò nghe thấy lời ấy, thần sắc trong mắt nhất thời biến đổi, có vài phần âm trầm.

Trên người của lão ta thực sự là có một cây Đồ Linh Hoa, hơn nữa còn là cây sống nên không thể để vào bên trong vòng tay trữ vật được, cộng thêm do mới đạt được không bao lâu thì đã bị triệu tập tới chấp hành nhiệm vụ lần này nên lão ta tạm thời đựng trong một hộp ngọc đặc thù.

Nhưng lão ta cũng đã phong ấn thêm mấy lần trên hộp ngọc, lẽ ra không bị người ta nhận biết được mới đúng chứ. Vì sao người trước mặt này lại biết được? Lẽ nào thần thức của hắn còn mạnh hơn cả Kim Tiên?

Lão giả nghĩ tới chỗ này, trong lòng nhất thời căng thẳng, lập tức cảm thấy không có khả năng.

Mới vừa rồi trong chiến đấu, khí tức người này bộc lộ ra rõ ràng tối đa cũng chỉ ở tầm Chân Tiên cảnh trung kỳ, tuyệt đối không thể có lực lượng thần thức mạnh mẽ như vậy được. Cùng lắm là người này có pháp bảo đặc thù nào đó có thể cảm giác được linh dược mà thôi.

Lão giả vừa nghĩ tới đây, lại buông thần thức đảo qua bốn phía, xác nhận không có người nào ở gần xung quanh thì khí thế toàn thân trong nháy mắt mạnh mẽ tăng vọt. Lão ta cười lạnh một tiếng, nói: "Muốn Đồ Linh Hoa, khẩu vị của đạo hữu không khỏi quá lớn đấy. Thật coi lão phu là trái hồng mềm có thể tùy ý nắn bóp hay sao?"

Hàn Lập thầm cười nhạt, trong ba người bọn chúng, người có tu vi cao nhất không phải là nam tử khôi ngô, cũng không phải là mụ phu nhân đẫy đà mang bí thuật mà ngược lại chính là lão giả gầy gò vô cùng giảo hoạt, che giấu rất kín này.

Từ khi nhìn thấy hắn, lão ta vẫn chưa động thủ luôn mà dự định hạ thấp bản thân để tránh phải tranh đấu, từ đó mà nhìn ra con đường sinh tồn của lão ta chính là không quan tâm gì đến mặt mũi, chỉ coi trọng lợi ích.

Nếu là đối phương nguyện ý bỏ ra Đồ Linh Hoa, chính hắn cũng không muốn tự dưng tăng thêm giết chóc nhưng nếu bây giờ đối phương không đồng ý, tất nhiên hắn cũng lập tức có quyết định.

Nơi này không có người thứ hai, trong hoàn cảnh không phải áp chế thực lực của chính mình mà tay không trở về thì không phải là phong cách của hắn.

Hai mắt hắn sáng lên, hai tay hắn kết quyết, phía sau lưng rực rỡ ô quang. Trọng thủy Chân Luân lại hiện lên, xoay tròn.

Chỉ thấy hắn bỗng nhiên vung hai tay lên, Trọng Thủy Chân Luân lập tức rực rỡ ô quang, từ phía sau bay vút lên, xoay tít xé gió lao tới phía lão già.

Mặt ngoài Chân Luân sáng lên từng vòng đạo văn, những chỗ hư không nó đi qua nổi lên từng vòng rung động màu đen mà mắt thường có thể nhìn thấy được, cơ hồ đem non nửa bầu trời đập vỡ ra vậy.

Lão giả gầy gò thấy thế, giơ hai tay lên. Một cái vòng tròn ba màu hiện lên trong không trung, chớp động một hồi rồi hóa thành một mảnh hư ảnh vòng tròn mờ mịt, quấn về phía Trọng Thủy Chân Luân.

Nhưng Trọng Thủy Chân Luân có sức nặng hơn rất nhiều so với lão già tưởng tượng, lại thêm lực tấn công mạnh mẽ không gì cản nổi, dưới hắc quang lưu chuyển, xé rách tầng tầng lớp lớp hư ảnh vòng tròn ba màu. Một tiếng "keng" vang lên, nó đập thẳng vào bản thể của vòng tròn.

Một cỗ cự lực vô cùng khủng khiếp đánh tới, vòng tròn ba màu tức khắc nổ tung, vỡ vụn!

Lão giả gầy gò bị phản thệ, thân thể đột nhiên chấn động, mặt cũng ửng hồng. Lão ta trảo tay vào hư không, một cây cờ lớn màu vàng phớt đỏ dài hơn hai trượng nằm trong tay lão.

Chỉ thấy trên mặt cờ có vẽ một sa mạc to lớn mờ mịt, phía trên có ba vầng mặt trời lơ lửng, từ đó truyền ra từng đợt khí tức rừng rực.

Lão giả bước về phía trước một bước, hai tay nắm chặt cán cờ, bỗng nhiên lão vung lên, cả lá cờ lớn bay cuồn cuộn.

"Ầm ầm ầm"

Mặt cờ quay một hồi, từ đó một mảnh cát bụi mênh mông cuồn cuộn tuôn ra, bao trùm cả phạm vi gần vạn trượng, với khí thế phô thiên cái địa đánh về phía Hàn Lập.

Hàn Lập nheo mắt, lam quang trong mắt chớp động nhưng vẫn không thấy rõ được cảnh vật xung quanh như cũ. Hắn cảm giác như bản thân bị bão cát nuốt vào, trong lúc nhất thời chẳng những không thấy rõ mọi vật, ngay cả thần thức cảm ứng cũng bị ảnh hưởng không ít, thậm chí ngay cả vị trí của lão giả gầy gò cũng không phát hiện được.

"Hắc hắc, nếm thử tam nhật tỏa quan của lão phu!" Đúng lúc này phía sau hắn vang lên giọng nói của lão giả.

Hàn Lập mới vừa xoay người, chỉ thấy ba quang đoàn hình tròn đang lao tới từ phía trước. Chúng tạo thành thế chân vạc quay xung quanh hắn, tỏa ra bức xa nhiệt vô cùng nóng rực, không ngừng tiến nhập về phía hắn.

Hắn nhíu mày lại, giơ chân lên, đang định bước về phía trước thì đột nhiên phát hiện thân hình căng cứng, cả người không có cách nào nhúc nhích được mảy may.

Cúi người nhìn xuống, hắn chỉ thấy từ hai chân chẳng biết từ lúc nào đã bị một tầng kết tinh màu trắng như những bông tuyết lặng lẽ đông kết lại, lan dần lên trên.

Ngay sau đó, các vị trí cánh tay, lồng ngực và bờ vai của hắn cũng bắt đầu xuất hiện kết tinh màu trắng, cực nhanh lan tràn ra khắp người.

Hắn nhìn kỹ thì phát hiện những thứ này là từng hạt cát rất nhỏ bé, được ba vầng mặt trời thiêu đốt hóa thành những thứ kết tinh bán trong suốt này. Chúng lan rất nhanh đến chỗ cổ, hoàn toàn giam cầm thân thể của hắn.

Hàn Lập tuy kinh nhưng không loạn, quanh thân lưu chuyển thanh quang, đang định phá giải kết tinh thì ánh mắt hắn đột nhiên lóe lên. Chỉ thấy thân ảnh lão già gầy gò đột nhiện hiện ngay bên cạnh, lão cầm một con dao găm màu u lục trong tay nhằm mi tâm hắn đâm tới.

Hắn hừ lạnh một tiếng, trong hai mắt bỗng nhiên sáng lên ánh sáng vàng. Một cỗ lực lượng thần thực cường đại phóng ra, trong nháy mắt bao phủ phạm vi trăm dặm.

Khi xông đến trước người hắn, lão giả thấy trong hai mắt Hàn Lập đột nhiên nổi lên một vòng phù văn cực kỳ nhỏ thì trong lòng lão chợt cảm thấy không ổn, thân thể theo bản năng chậm lại trong nháy mắt.

"Thiên địa tịnh minh!" Chỉ nghe một tiếng như chuông vang từ trong miệng Hàn Lập phát ra.

Trời đất xung quanh chỗ này nhất thời như bị tiên nhân hạ lệnh, cát vàng bị quét sạch, phong ba dẹp yên, ngay cả mây đen vốn đang lơ lửng ở giữa trời cao cũng biến mất. Cả một vùng trời đất khôi phục trở lại hoàn toàn.

"Sao lại thế..."

Lão già trợn tròn hai mắt, cả kinh kêu lên, cả người lướt nhanh về đằng sau, kéo dài khoảng cách với Hàn Lập.

"Thiên hỏa, giáng!" Hàn Lập lại niệm chú.

Chỉ thấy từ trên cao không, một vệt cầu vồng màu trắng rơi vào người hắn, biến thành một ngọn lửa màu bạc phủ cả người hắn vào trong đó.

"Điều này không có khả năng... Ngôn xuất pháp tùy, đến Kim Tiên cũng không thể làm được, ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai? Hoa, ngươi cầm đi cũng được." Lão giả gầy gò lúc này từ khiếp sợ đã chuyển thành kinh hoàng, thân hình lùi về phía sau rất nhanh, miệng vội vã kêu lên.

"Bây giờ nói những điều này không cảm thấy đã muộn sao? Lôi lạc!" Hàn Lập cười lạnh, quát to một tiếng.

Loáng một cái, trên chín tầng trời, phong vân đột nhiên xuất hiện. Một vòng xoáy mây đen xuất hiện, bên trong ánh chớp giật liên tục, truyền ra tiếng sấm ầm ầm.

"Xoẹt xoẹt"

Chỉ nghe tiếng sét đùng đoàn, một luồng lôi điện màu lam to bằng vại nước xuyên qua màn trời, giáng thẳng về phía lão giả gầy gò.

Lão giả run sợ, vội vã tránh sang một bên.

Nhưng mà lão ta vừa khó khăn lắm mới tránh được lần này thì trên bầu trời lại liên tiếp vang lên tiếng sét. Từng cột sét to lớn giống như mưa rơi không ngừng giáng xuống, bao phủ toàn bộ chỗ trống xung quanh lão.

Tâm thần lão giả bị rung động quá lớn, trong lòng hoàn toàn không còn một chút ý giao chiến, lão không ngừng né tránh những luồng lôi điện từ trên trời giáng xuống. Hai ngón tay lão kẹp một tấm phù lục màu vàng, lão định dùng bí phù trốn khỏi nơi này.

Nhưng vào lúc này, thân ảnh Hàn Lập tại một chỗ trở nên mờ nhạt, trực tiếp biến mất.

Tiếp theo, chớp mắt một cái, hắn đột nhiên xuất hiện sau lưng lão giả, trên cánh tay nổi kim lân, bàn tay hắn đâm xuyên qua trái tim của lão giả.

Kim quang trong mắt Hàn Lập thu dần lại, thần thức cũng thu lại, lôi điện màu lam xung quanh cũng tiêu tán, lộ ra cảnh tượng nguyên bản là cát vàng đầy trời.

"Lại là ảo thuật..." Lão giả gầy gò cười gượng, thần thái trong mắt dần ảm đạm.

Ngay sau đó, bên ngoài mi tâm lão bỗng nhiên hiện ra kim quang, từ đó lan ra một luồng chấn động cường đại.

Lão giả cũng tàn nhẫn, biết là không có cách nào trốn thoát nên định tự bạo Nguyên Anh.

Mắt Hàn Lập lóe lên hàn quang, cánh tay trong cơ thể lão giả nhất thời rực rỡ ngân quang, một tiếng sét lại vang lên.

Một đạo lôi điện màu bạc vọt thẳng lên, trực tiếp đánh cho Nguyên Anh lão giả thành mảnh nhỏ. Cơ thể lão giả co quắp, rơi xuống, không có bất kỳ nửa điểm dị trạng nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play