Sau khi người thứ tám người bước xuống, một thân ảnh uyển chuyển đi tới.
Đây là một nữ tử áo trắng, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người nóng bỏng mê người, nhưng thần sắc lại lạnh lùng, trên mặt như được bao phủ một lớp băng giá.
Nàng lẩm nhẩm, hai bàn tay ngọc trước người bấm niệm pháp quyết, kết ấn.
Một tia bạch quang như nước chảy từ trên người nàng phóng ra, ngưng tụ thành một vòng tròn ánh sáng màu trắng giống như vầng trăng rằm, quay tròn, phát ra âm thanh xùy xùy.
Sau một khắc, pháp quyết trong tay nữ tử áo trắng biến đổi nhanh chóng. Vòng ánh sáng trắng quanh người tách ra, đột nhiên chia làm ba, đồng thời lóe len, chui vào trong ba thanh thạch kiếm, rồi biến mất.
Mọi người đứng quan sát thấy vậy đều giật mình, trong mắt hiện lên vẻ hiếu kỳ. Hiển nhiên mọi người đều muốn xem nàng ta một lượt thúc giục cả ba kiếm rút cuộc có thể thành công hay không.
Bạch quang quanh người nữ tử áo trắng sáng rực, miệng nàng nhanh chóng lẩm nhẩm, hai bàn tay ngọc bấm niệm pháp quyết nhanh như điện.
Ô...ô...n...g!
Phía trên mỗi ba thanh thạch kiếm hiện ra một quầng sáng màu trắng, bọc thân kiếm lại, rồi cùng sáng lên mãnh liệt.
Ba thanh thạch kiếm đồng thời khẽ rung, đồng cảm lẫn nhau, phảng phất như đồng loạt muốn bay lên.
Nhưng tiếp theo, đường vân màu đen mặt ngoài thạch kiếm tỏa ra ánh sáng âm u. Từng đạo hắc quang phảng phất như lưỡi kiếm sắc bén, hung hăng đâm vào quầng sáng màu trắng trên thân kiếm.
Quầng sáng màu trắng chợt ẩn chợt hiện, nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ hắc quang.
Ba thanh thạch kiếm lần nữa rung lên, thình lình chậm rãi bay lên.
Đám người đang hơi yên tĩnh, lập tức không ít người thốt lên vài tiếng sợ hãi lẫn thán phục.
Rút cuộc có một người khu động ba thanh thạch kiếm rồi!
Hàn Lập cũng có chút cảm thấy kỳ lạ, tấm tắc khen.
Hắn nhớ rõ nàng này. Nàng ta cũng là một trưởng lão xuất thân tán tu cho nên số người thốt lên tiếng thán phục đều là một vài trưởng lão tán tu. Trong khi đó, sắc mặt những tên trưởng lão bản địa lại có chút khó coi.
Loại cảm giác này như cảm giác biệt khuất khi khí thế bị đối phương đè xuống.
Nữ tử áo trắng khu động ba thanh thạch kiếm hiển nhiên cũng đã là cực hạn, nhưng nàng cũng không buông tha việc thử nghiệm thao túng thanh thạch kiếm thứ tư.
Kết quả sau khi một đoàn bạch quang chui vào bên trên thanh thạch kiếm thứ tư, đường vân trên bốn thanh thạch kiếm lần nữa đồng cảm. Ánh sáng âm u màu đen đột nhiên sáng ngời lên gấp đôi, rồi đơn giản xé rách quầng sáng màu trắng bên trên thạch kiếm.
Khảo thí tiếp tục tiến hành, sau khi ba thanh thạch kiếm đã có nữ tử áo trắng khu động làm mẫu, những người tiếp theo như nắm được chỗ then chốt, biểu hiện càng ngày càng tốt. Trong mười mấy người liên tiếp xuất hiện ba người có thể khu động ba thanh thạch kiếm, trong đó trừ một tên là trưởng lão tán tu, còn lại hai người đều là trưởng lão bản địa của tông môn.
Mặc dù nhìn như là thử kiếm, nhưng hai bên đang mơ hồ so sánh thực lực. Chẳng qua là có Hùng Sơn ở đây, không ai dám lộ ra cái gì quá mức, tối đa cũng chỉ là phát ra vài tiếng tán thưởng nho nhỏ mà thôi.
Tuy nhiên, hiện nay xem ra hai bên tạm thời ngang nhau.
Hùng Sơn mặc dù lòng dạ biết rõ việc này, nhưng hiển nhiên gã ta cũng không có hứng thú với việc rút cuộc bên nào thắng.
Kỳ Lương bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhắm hai mắt lại, tựa hồ đã có cảm ngộ.
Sau một lát, ánh mắt gã ta bỗng nhiên mở ra, lộ ra một tia kích động.
Quan sát đến bây giờ, cộng với việc Hàn Lập có vẻ như trong lúc lơ đãng nói vài câu chỉ điểm, gã ta đã có thể nắm chắc việc tế lên ba thanh thạch kiếm rồi.
"Chỉ có ba thanh thạch kiếm, chỉ sợ không thể không có chút sơ hở nào. Kỳ huynh còn phải tiến thêm một bước, mới có thể ổn thỏa được chọn." Hàn Lập nhìn Kỳ Lương thật sâu, rồi truyền âm nói.
"Ta làm sao không biết, chẳng qua là bốn thanh thạch kiếm thực sự quá khó khăn. Với tu vi kiếm đạo của ta, có khổ luyện thêm nghìn năm, cũng chưa chắc có thể tế lên được." Nội tâm Kỳ Lương cả kinh, cười khổ một tiếng trả lời.
"Cũng không cần thật sự tế lên, chỉ cần mượn một ít trùng hợp lực, biểu hiện so với người tế ba kiếm khác tốt hơn một chút là đủ rồi..." Môi Hàn Lập khẽ nhúc nhích, lại nói mấy chỗ điểm cốt yếu để điều khiển bốn kiếm.
Con ngươi Kỳ Lương sáng lên, lập tức một lần nữa chìm vào trầm tư.
Thời điểm hai người trao đổi, hơn phân nửa các trưởng lão đã tham gia khảo thí. Số người điều khiển ba thanh thạch kiếm đã đạt đến bảy người, trong đó có bốn người là trưởng lão bản địa, trưởng lão tán tu chỉ có ba người.
Bên phía trưởng lão bản địa mơ hồ có cảm giác hãnh diện, nhìn về phía bên kia, trong ánh mắt mang theo vài phần khinh miệt. Bên phía trưởng lão tán tu đương nhiên sắc mặt đều khó coi.
Chỉ tiếc, vẫn không có người nào có thể điều khiển bốn thanh thạch kiếm.
"Hùng Phó đạo chủ, bộ Nghịch Nguyên Thạch Kiếm này quả nhiên huyền diệu. Tại hạ cũng tới thử một lần, kính xin Phó đạo chủ chỉ điểm một chút." Trục Phong đột nhiên đi ra, chắp tay thi lễ với Hùng Sơn, rồi nói.
"Bộ Nghịch Nguyên Thạch Kiếm này cũng không phải là Hùng mỗ là người đầu tiên sáng chế. Nó chính là pháp bảo đặc thù của Vô Sinh Kiếm Tông uy danh hiển hách ở Bắc Hàn Tiên Vực năm xưa dùng để kiểm tra tu vi kiếm đạo của đệ tử trong tông. Bổn tọa năm đó ngẫu nhiên có được, cũng phải phí hết một phen công phu mới luyện chế ra. Nghe nói chỉ có cảm ngộ đến đạt tới trình độ đỉnh cao đối với kiếm đạo, mới có thể đạt đến cảnh giới mười kiếm. Tu vi kiếm đạo của ngươi không tệ, thử một chút có thể đột phá cảnh giới bốn kiếm hay không." Hùng Sơn đối mặt Trục Phong, thái độ rõ ràng khác biệt, có chứa vài phần mong đợi, nói.
"Vâng. Trục Phong bêu xấu." Trục Phong cung kính.
Nhưng lúc Hàn Lập nghe được bốn chữ Vô Sinh Kiếm Tông, trong nội tâm không khỏi hơi động một chút.
Hắn từng xem qua một bộ điển tịch giới thiệu về môn phái này, là một tông môn kiếm tu vô cùng cổ xưa, lấy kiếm phá vạn pháp để thờ phụng, lấy công làm thủ, “một kiếm trong tay, thần quỷ không lưu”.
Có chút đặc biệt là, tục truyền, môn nhân tông này vô cùng ít ỏi, lúc nhiều nhất cũng không có vượt qua mười người, vô cùng thần bí.
Nhưng tông này sở dĩ danh khí không nhỏ, chủ yếu là vì Tông chủ Vô Sinh Đạo Nhân năm đó từng một người một kiếm, rong ruổi Bắc Hàn Tiên Vực, để lại rất nhiều truyền thuyết bất bại.
Chẳng qua là trăm vạn năm trước, tông môn này chẳng biết tại sao đột nhiên hoàn toàn mai danh ẩn tích, đến bây giờ càng là biến mất hoàn toàn.
Hắn đang cân nhắc thì Trục Phong đã vào đài, bắt đầu thi pháp. Chỉ thấy toàn thân y sáng rực lam quang, cũng không thấy động tác như thế nào.
Xùy xùy xùy!
Vô số tơ mỏng màu lam từ kia trên người y bắn ra, chừng ngàn vạn sợi.
Từng đợt lam quang phóng ra xung quanh, kiếm ý vô cùng lăng lệ ác liệt đột nhiên bộc phát ra, bao phủ toàn bộ ngọn núi chính của đỉnh Thiên Kiếm.
Mọi người ở đây lập tức cảm thấy thân thể như bị ngàn vạn cây đao đâm thủng, cứa cắt, từng trận hàn ý như băng xuyên vào chỗ sâu nhất đáy lòng.
Chứng ấy kiếm ý đối với Hàn Lập mà nói tự nhiên chỉ như là gió xuân tạt vào mặt. Nhưng Kỳ Lương bên cạnh hắn lại giật mình một cái, thanh tỉnh lại, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ.
Hàn Lập chỉ điểm cho gã mấy câu mơ hồ đẩy tu vi kiếm đạo của gã khỏi một ít sương mù. Đúng thời khắc mấu chốt gã đang cảm ngộ lại bị cắt ngang.
Chứng kiến tình huống trước mắt, Kỳ Lương hừ nhẹ một tiếng, che giấu sự giận dữ trong mắt, tiếp tục nhắm mắt lại.
Trục Phong bấm niệm pháp quyết, ngàn vạn sợi tơ màu lam lập tức bắn ra, quấn quanh ba thanh thạch kiếm, rồi chui vào trong đó.
Ánh sáng âm u bên trên thạch kiếm sáng người màu đen, cố gắng giãy giụa ra khỏi những sợi tơ màu lam kia nhưng mà những sợi tơ màu lam kia cứng cỏi vô cùng. Dù bị u quang màu đen trùng kích tuy run rẩy không thôi, nhưng chúng không ngừng căng cứng.
Giờ phút này, sắc mặt Trục Phong tuy rằng ngưng trọng, nhưng lại không có biểu hiện phải cố sức nhiều, miệng y há to.
Lại một chùm tơ mỏng màu lam bắn ra, quấn quanh bên trên thanh thạch kiếm thứ tư.
Ô...ô...n...g!
Hắc quang trên bốn thanh thạch kiếm sáng rực, từng đạo kiếm khí màu đen biến ảo, hung hăng chém vào chút ít tơ mỏng màu lam bên trên thân kiếm.
Phanh phanh phanh!
Những sợi tơ mỏng màu lam lập tức bị chém đứt hơn phân nửa, sắc mặt Trục Phong đột nhiên trắng bạch, buồn bực hừ một tiếng.
Chút ít tơ mỏng này cũng không phải là sợi tơ kiếm bình thường, mà là y dùng bổn mạng nguyên khí kết hợp thần hồn lực biến ảo mà thành, giờ phút này chúng bị chém đứt đã tổn thương đến thần hồn rồi.
Tơ mỏng màu lam tuy rằng bị chém đứt hơn phân nửa, nhưng mà vẫn lưu lại bộ phận ngạnh kháng.
Trong mắt Trục Phong hiện lên tia sắc bén, hét lớn một tiếng.
Những sợi tơ màu làm còn lại tỏa sáng hào quang, lôi kéo thanh thạch kiếm thứ tư.
Ầm ầm!
Một tiếng sấm sét vô hình nổ vang, thanh thạch kiếm thứ tư thình lình nâng lên cách mặt đất, lơ lửng ở giữa không trung.
Sau một khắc, từng đạo kiếm khí màu đen càng hung hiểm hơn hiện ra, đơn giản chặt đứt những sợi tơ màu lam còn sót lại.
Sắc mặt Trục Phong lần nữa trắng bạch, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng thần sắc lại hiện lên một tia hưng phấn.
Mặc dù chỉ là một lát, nhưng mà y xác thực đã điều khiển bốn thanh thạch kiếm.
"Nghịch Nguyên Thạch Kiếm này mỗi lần tăng thêm một kiếm, khó khăn lập tức đề cao lên gấp mười lần. Tuy rằng miễn cưỡng nhưng coi như là ngươi đạt đến cảnh giới bốn kiếm. Xem thời gian tu luyện của ngươi như vậy đã là vô cùng tốt rồi." Hùng Sơn nhẹ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
"Đa tạ Hùng Phó Đạo Chủ khích lệ." Trục Phong nghe vậy, sắc mặt vui vẻ, chắp tay cảm ơn.
"Tiếp tục, người tiếp theo." Hùng Sơn phất phất tay, cất giọng nói.
Trục Phong lui xuống, lấy ra một quả đan dược ăn vào, sắc mặt tái nhợt rất nhanh khôi phục.
Y vừa lui xuống, đám trưởng lão bản địa lập tức xông đến. Các lời nói tán dương giống như thủy triều vọt tới.
Ngược lại, sắc mặt đám trưởng lão tán tu càng thêm khó nhìn, khí thế đã không còn như trước.
Khảo thí tiếp tục tiến hành, số còn lại chưa đủ mười người, nhưng quan sát nghiền ngẫm rất lâu, cũng đã có một ít cảm ngộ. Rất nhanh lại có ba người đạt thành tích ba kiếm, hai người là thuộc về trưởng lão tán tu, một người là trưởng lão bản địa.
Kể từ đó, số trưởng lão đạt thành ba kiếm, hai bên đều có năm người, nhưng đám trưởng lão bản địa có Trục Phong đạt đến bốn kiếm, nên khí thế vững vàng áp xuống đối phương.
Sắc mặt Kỳ Lương hơi trầm xuống, hôm nay muốn được chọn, khi đạt được ba kiếm, gã ta còn phải có biểu hiện tốt hơn một chút mới có hy vọng.
"Kỳ huynh, ta đi trước thử một lần đã." Vào thời khắc này, thanh âm Hàn Lập ở bên cạnh truyền đến.
"Với thủ đoạn của Lệ huynh, khảo thí nho nhỏ này tự nhiên là tuyệt đối không vấn đề. Nếu là có thể, kính xin khiêu chiến bốn kiếm một chút, để cho những tên trưởng lão địa phương tông môn kia xem một chút lợi hại của những trưởng lão tán tu chúng ta!" Kỳ Lương nghe vậy, truyền âm trả lời.
"Lệ mỗ sẽ dốc toàn lực." Khóe miệng Hàn Lập khẽ nhăn một cái, nói ra.
Tiếp theo, hắn hít sâu một hơi, như là nâng cao sức mạnh, rồi cất bước đi tới trước thạch kiếm.
Lúc này trong lòng của hắn sớm đã có quyết đoán. Hắn sở dĩ quan sát đến bây giờ, cũng không phải vì lo lắng không cách nào điều khiển được nhiều kiếm. Mà ngược lại là, hắn lo lắng vạn nhất điều khiển vượt mức quá nhiều, sẽ làm người khác chú ý.
Nhất là trước mặt Hùng Sơn Phó Đạo Chủ, Chân Tiên cảnh đỉnh phong, hắn nhất định phải nắm chắc chừng mực thật tốt, cũng không muốn tạo ra ngọn gió gì.
Hùng Sơn thấy Hàn Lập, hơi nao nao, rồi như lập tức nhận ra được. Hàn Lập vừa nãy cố ý đứng ở trong góc nhỏ, gã ta nhất thời không để ý.
Nhìn thấy Hàn Lập, Hùng Sơn lập tức hồi tưởng lại sự tình Điện Chiêu Diêu năm đó, không khỏi cười lạnh một tiếng, dời ánh mắt đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT