Dịch: Đậu Đỏ

Nhóm dịch: Phàm nhân tông

Trong thâm tâm mọi người ở đây đều nhao nhao rung động khi Hàn Lập giơ tay nhấc chân tế ra thần thông quảng đại, thời khắc này đột nhiên xảy ra dị biến!

Mấy chục vòng xoáy màu vàng bỗng nhiên hợp lại làm một, hóa thành một vòng xoáy khổng lồ che khuất bầu trời, bỗng nhiên chụp xuống phía đám người.

Sắc mặt đám người Lý Nguyên Cứu đại biến, lập tức muốn thôi động pháp tắc ngăn cản, nhưng trước đó một cỗ Thời Gian Pháp Tắc vô cùng khổng lồ đã bao phủ tất cả mọi người. Thân thể của bọn họ, còn có cả lực lượng pháp tắc trong cơ thể đều không thể động đậy, chỉ có thể ngoan ngoãn nhìn mọi thứ trước mắt.

Nhưng vòng xoáy màu vàng che khuất bầu trời đột nhiên lóe lên, phiêu tán ra giống như bọt biển.

Thời Gian Pháp Tắc giam cầm trên thân mọi người cũng giống vậy, chợt biến mất không thấy.

Bầu trời khôi phục sáng sủa, hư không xung quanh vỡ vụn cũng nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, tất cả mọi thứ, tựa như một giấc mộng.

Chỉ là, mọi người ở đây lại không thể coi mọi chuyện vừa mới phát sinh như là một trận mộng ảo được.

Vòng xoáy màu vàng Thời Gian Pháp Tắc ấy vô cùng cường đại, uy năng đáng sợ nghiền ép hết thảy mọi thứ, đều đã khắc thật sâu ở trong trí nhớ bọn họ, thậm chí khắc họa sâu tận trong linh hồn.

Đó tựa hồ chính là Thiên Đạo tối bản nguyên!

Hàn Lập tiện tay thi triển thần thông, sớm đã không phải Cổ Hoặc Kim năm đó có thể so sánh.

Bọn họ tin tưởng, chỉ cần một khắc này, trong lòng có chút ngỗ ngược, thì sẽ bị Thiên Đạo này vô tình nghiền nát, ngay cả một tơ một hào cặn bã cũng sẽ không còn lưu lại trên thế gian này.

Ánh mắt đám người Đạo Tổ như Lý Nguyên Cứu nhìn về phía Hàn Lập, đã mang theo một loại kính sợ từ tận đáy lòng.

"Các ngươi mỗi người mang theo người của mình rời khỏi đây đi." Hàn Lập mở miệng lần nữa, ngữ khí không vui không buồn.

Bàn phụ váy trắng nghe vậy sắc mặt buông lỏng, thi lễ thật sâu với Hàn Lập, lập tức mang theo người Ma Vực đang sợ hãi bay thẳng về nơi xa, rất nhanh biến mất không còn tăm tích.

Nam tử như thây khô cũng không dám nói gì, theo sát đám người Ma Vực rời đi.

"Tuân mệnh." Bạch Trạch và đại hán trọc đầu kia cũng thi lễ với Hàn Lập một cái, mang theo người sót lại của Man Hoang giới vực rời đi.

Liễu Nhạc Nhi nhìn Hàn Lập một chút, chưa từng đi tới nói chuyện với hắn.

Hai người mặc dù cách xa nhau không quá trăm trượng, nhưng dường như tồn tại một khoảng cách rất lớn giữa họ.

"Ca ca, ngươi chờ ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng, sẽ có một ngày quang minh chính đại đi đến trước mặt ngươi." Liễu Nhạc Nhi quay người theo hai người Bạch Trạch rời đi, lặng lẽ nói ra ở trong lòng.

Bạch Vân Đạo Tổ mang theo thủ hạ, đi tới trước mặt Hàn Lập.

"Đa tạ Hàn đạo hữu lúc nãy mở lời tương trợ." Bạch Vân Đạo Tổ khom mình hành lễ, đám người Thiên Đình cũng đều như vậy.

"Đại loạn vừa dứt, bất quá là không muốn tăng thêm giết chóc mà thôi, cũng không phải là tương trợ các ngươi." Hàn Lập bình tĩnh nói.

"Bất luận như thế nào, ân tình Hàn đạo hữu hôm nay, tại hạ sẽ khắc vào trong tâm khảm, ngày sau bất luận sai khiến gì, chỉ cần phân phó một tiếng, tại hạ nhất định sẽ toàn lực tương trợ, nhằm báo đáp ân tình hôm nay." Bạch Vân Đạo Tổ thành khẩn nói ra, sau đó mang theo đám người còn lại của Thiên Đình nhanh chóng rời đi.

"Các ngươi tại sao còn chưa đi? Chẳng lẽ còn chuyện gì sao?" Hàn Lập nhìn về phía ba người Lý Nguyên Cứu, Xích Dung, Trần Như Yên bên cạnh, nói ra.

"Hàn đạo hữu lần này cứu vãn Chân Tiên giới lúc nước sôi lửa bỏng, có ân có đức với thiên hạ muôn dân trăm họ, bây giờ Cổ Hoặc Kim đã chết, vị trí Thiên Đình Chí Tôn đang trống chỗ, không biết Hàn đạo hữu có hứng thú đảm nhiệm? Ba người chúng ta sẽ ra sức giúp đỡ ngươi." Ba người Lý Nguyên Cứu liếc mắt nhìn nhau, chần chờ một lát, sau đó mở miệng nói ra.

Hàn Lập nghe vậy đuôi lông mày khẽ động, biết mình vừa mới xuất thủ cứu Bạch Vân Đạo Tổ, cho ba người một loại ám chỉ sai lầm.

"Ta cũng không truy cầu quyền lực, các ngươi không nên hiểu lầm." Hàn Lập đưa tay vung lên, quả quyết nói ra.

Ba người Lý Nguyên Cứu nghe vậy khẽ giật mình, ngẩn người.

"Lần này đại kiếp, rất nhiều Đạo Tổ của Chân Tiên giới vẫn lạc, các đại Tiên Vực chỉ sợ sắp sửa phân loạn, các ngươi ba vị đều là Bản Nguyên Đạo Tổ, là sự chú ý của mọi người, mấy người các ngươi mau mau trở về tông môn của mình, ổn định lại cục diện đi." Hàn Lập phất tay áo nói ra.

Ba người Lý Nguyên Cứu nghe vậy, nhìn nhau, đều nhìn ra từ trong mắt đối phương cảm giác như trút được gánh nặng, cùng hô lên đáp ứng một tiếng, cũng quay người phi độn rời đi.

Thân hình Lý Nguyên Cứu vừa mới bay lên trời, bỗng nhiên như có cảm giác, quay người lại, đã thấy Hàn Lập đang ở xa xa chắp tay về phía mình, lão hơi ngẩn ra, tiếp đó cũng chắp tay đáp lễ lại với Hàn Lập, lúc này mới quay người, hóa thành một đạo lưu quang, bay vụt về nơi xa.

Giữa thiên địa, rất nhanh chỉ còn lại một mình Hàn Lập.

"Hàn đạo hữu, vì sao phải vội vàng đuổi những người kia đi như vậy?" Kim Đồng đi tới, mắt to khẽ chớp hỏi.

Hàn Lập không nói gì, phất tay mang theo Kim Đồng bắn thẳng lên không trung, trong nháy mắt đi tới Thiên Ngoại vực.

Hắn lại tiếp tục bay sâu vào trong Thiên Ngoại vực một lúc rồi mới dừng lại, trên mặt lộ ra một tia thống khổ.

"Ngươi đây xảy ra chuyện gì?" Kim Đồng vội vàng hỏi.

Hư không trên đỉnh đầu Hàn Lập ù ù chấn động, từng đạo kim quang bắn ra, bao phủ thân thể hắn.

Thân thể của hắn ở bên trong kim quang, mơ hồ có khuynh hướng bị hòa tan.

Một hồi lâu, hư không chấn động mới dừng lại, kim quang cũng biến mất theo, thân thể Hàn Lập lúc này mới khôi phục như lúc ban đầu.

"Thiên Đạo đã bắt đầu ăn mòn thân thể ngươi?" Sắc mặt Kim Đồng ngưng trọng nói ra.

"Chiến một trận với Cổ Hoặc Kim, vận dụng lực lượng pháp tắc quá nhiều, khả năng lần sau chỉ cần hơi chút động thủ với người khác, lập tức sẽ bị Thiên Đạo trực tiếp tương dung." Hàn Lập cười khổ nói ra.

"Làm sao lại nhanh như vậy?" Kim Đồng giật nảy cả mình.

Nàng tiến giai Đạo Tổ đã qua nhiều ngày, cũng đã từng luân phiên tranh đấu cùng người khác, mặc dù có Thiên Đạo ăn mòn, nhưng trước mắt cũng không tính là quá nghiêm trọng.

"Vậy ngươi có kế sách nào đối phó không?" Kim Đồng lập tức bỏ sự nghi hoặc này qua một bên, hỏi một vấn đề khác càng quan trọng hơn.

Hàn Lập cau mày, im lặng không nói gì.

Hắn vừa mới tiến giai Đạo Tổ, cũng không giống như Cổ Hoặc Kim đã có nghiên cứu cực sâu về Thiên Đạo ăn mòn, sáng tạo ra loại thần thông Đạo Thần Ấn này. Hắn làm gì có biện pháp nào.

Bây giờ đến hài cốt Cổ Hoặc Kim cũng không còn, toàn bộ Trung Thổ Tiên Vực cũng biến thành tro tàn, muốn đi tìm tâm đắc trước kia của Cổ Hoặc Kim dùng để tránh Thiên Đạo tương dung cũng không có khả năng.

"Hàn tiểu tử, nếu như ngươi muốn thoát khỏi Thiên Đạo ăn mòn, ta ngược lại là có biện pháp đấy." Thanh âm bình linh đột nhiên vang lên.

"Bình linh tiền bối, ngươi có biện pháp gì?" Hàn Lập truyền âm hỏi.

"Sau khi tấn thăng Đạo Tổ, sẽ dần dần bị Thiên Đạo ăn mòn, loại hiện tượng này là không thể chống lại, mà cũng không cách nào ngăn lại, Cổ Hoặc Kim kia mặc dù sáng chế ra cái gọi là Đạo Thần Ấn, cũng bất quá là làm chậm Thiên Đạo ăn mòn lại một chút mà thôi, trị ngọn không trị gốc." Bình linh hừ một tiếng, khinh miệt nói ra.

"Tiền bối hẳn là có biện pháp nhất lao vĩnh dật*?" Con mắt Hàn Lập hơi sáng lên.

*Nhất lao vĩnh dật: ý là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã; chịu khổ một lần, sau này nhàn hạ.

"Cũng coi như vận khí ngươi tốt, có Chưởng Thiên Bình ở đây. Bình này đản sinh ở trong Hỗn Độn, có thể gánh chịu bất luận lực lượng pháp tắc gì, ngươi nếu thật sự muốn thoát khỏi Thiên Đạo ăn mòn, chỉ cần rót Đạo Tổ bản nguyên pháp tắc trong cơ thể vào trong bình, kể từ đó, tu vi của ngươi lập tức sẽ rơi xuống Đại La cảnh, tự nhiên cũng sẽ thoát khỏi Thiên Đạo ăn mòn. Chỉ là Chưởng Thiên Bình lúc trước đã dung nạp Hỗn Độn Pháp Tắc, bây giờ lại dung nạp Thời Gian Pháp Tắc của ngươi, chỉ sợ cũng sẽ vượt qua cực hạn của bình này." Bình linh nói như thế.

"Vượt qua cực hạn, thì sẽ như thế nào?" Trong lòng Hàn Lập căng thẳng, vội vàng truyền âm hỏi.

"Vượt qua cực hạn còn như nào nữa? Cứ như vậy tiêu tán chứ sao... Nói cách khác, ngươi dùng cách này, sẽ vĩnh viễn mất đi Chưởng Thiên Bình, có nên sử dụng cách này hay không, ngươi tự suy nghĩ kỹ càng." Thanh âm bình linh cũng không mang theo chút cảm xúc nào.

Hàn Lập nghe thấy lời này, im lặng đứng ở đó, sắc mặt âm tình bất định.

Chính mình bây giờ đã toại nguyện, đánh chết Cổ Hoặc Kim - Thiên Đình đệ nhất nhân, thay vào đó trở thành Thời Gian Đạo Tổ, ở trên con đường truy cầu đại đạo, tựa hồ đã không còn bất kỳ chướng ngại nào.

Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn chân chính xứng danh là Chân Tiên giới đệ nhất nhân, từ đó các vực Chân Tiên giới, thậm chí vô số hạ giới, đều nằm ở trong lòng bàn tay của hắn.

Chính mình tựa hồ đã tiếp cận vô hạn, đồng thọ với thiên địa.

Đây chẳng phải là chí hướng chính bản thân mình đặt ra lúc bắt đầu bước lên tu tiên giới sao?

Đằng sau tất cả mọi thứ, là từng bước kinh tâm trải qua bao nhiêu năm tháng, vô số cơ duyên tạo hóa, lại thêm vô số người hi sinh...

Nhưng ngay sau đó, tràng cảnh Cốt Hoàng, thậm chí là Cổ Hoặc Kim bị Thiên Đạo thôn phệ bởi vì vận dụng lực lượng pháp tắc, từng màn từng cảnh tua nhanh qua ở trong đầu của hắn.

Đây hết thảy, cùng với chí hướng của bản thân lập ra lúc còn thiếu niên không ngừng xen lẫn, lôi kéo chính mình.

Kim Đồng cũng không nghe được Hàn Lập và bình linh truyền âm trao đổi, nhìn thấy sắc mặt của Hàn Lập ngưng trọng, cho là hắn đang suy nghĩ cách đối phó, lẳng lặng đứng ở một bên, cũng không mở miệng quấy rầy.

Sau một hồi lâu, ánh mắt Hàn Lập nâng lên, chậm rãi mở miệng nói ra:

"Đa tạ bình linh tiền bối chỉ điểm, kính xin tiền bối giúp ta tán đi Đạo Tổ pháp tắc ở trong cơ thể, ta nguyện ý từ bỏ Chưởng Thiên Bình."

"Thời Gian Pháp Tắc trong cơ thể ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể xáo động lại lần nữa, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức tiến hành đi." Thanh âm Bình linh có chút vui mừng, nhưng lập tức khôi phục lại bình tĩnh.

Lục quang lóe lên, Chưởng Thiên Bình bay đến trước mắt Hàn Lập, đồng thời phồng lớn to lên bằng chậu rửa mặt.

Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, kiếm mi nhấc lên, đồng thời phất tay áo vung lên.

Bên cạnh hắn loé lên hiện ra quang môn màu bạc, thân ảnh Nam Cung Uyển từ bên trong bay ra.

"Uyển Nhi, Kim Đồng, ta có một số việc phải xử lý, các ngươi lui ra xa một chút." Hàn Lập bình tĩnh nói.

Kim Đồng khẽ giật mình, nhưng cũng không hỏi nhiều, phi thân mang theo Nam Cung Uyển lui lại.

Nam Cung Uyển mặc dù vừa vặn ở trong không gian Hoa Chi, nhưng vẫn một mực chú ý đến tình huống bên ngoài.

Nàng nhìn Hàn Lập, trong lòng có một loại dự cảm, thời khắc này Hàn Lập, sắp làm ra một quyết định kinh thiên hãi tục, mặc dù trong nội tâm nàng không khỏi có chút lo nghĩ, nhưng có lòng tin đối với Hàn Lập, nên cũng không hỏi thăm gì.

Hàn Lập một tay bấm niệm pháp quyết, đặt ở trên Chưởng Thiên Bình, lực lượng Thời Gian Pháp Tắc cực kỳ khổng lồ trong cơ thể đổ ra, rót vào trong bình.

Chưởng Thiên Bình toả ra lục mang hết sức sáng ngời, trong bình hiện ra một quang đoàn màu xanh sẫm, giống như lôi vân cuồn cuộn kịch liệt.

Trong bình phảng phất như đang cất giấu một mảnh biển sâu không đáy, vô luận rót vào bao nhiêu lực lượng Thời Gian Pháp Tắc, cũng đều tuỳ tiện dung nạp, không có chút trở ngại nào.

Hàn Lập cảm ứng được tình huống này, nhíu mày lại, lập tức gia tăng lực lượng Thời Gian Pháp Tắc rót vào, Chưởng Thiên Bình tản ra lục quang cũng theo đó đậm lên.

Vào thời khắc này, đám mây trong bình đột nhiên kịch liệt quay cuồng, sau đó một đạo quang mang màu xanh sẫm vừa thô vừa to từ miệng bình bắn ra, thổi phù một tiếng chui vào hư không phía trước.

Ầm ầm!

Hư không phụ cận lập tức quay cuồng, một thông đạo thời không màu vàng nổi lên, nuốt Hàn Lập và cả Chưởng Thiên Bình vào.

Kim Đồng nhìn thấy cảnh này, hơi biến sắc mặt, lập tức né tránh, trốn ở một bên.

"Nam Cung đạo hữu, Hàn đạo hữu thần thông quảng đại, tất nhiên có thể vượt qua chuyện này, bình an vô sự, ngươi không cần lo lắng." Kim Đồng nói với Nam Cung Uyển.

"Ta không có lo lắng, phu quân nếu để cho chúng ta chờ ở chỗ này, chúng ta đứng chờ là tốt rồi." Nam Cung Uyển vừa cười vừa nói, thần sắc lúc này mang một vẻ bình tĩnh.

Kim Đồng nhìn thấy thần sắc Nam Cung Uyển, âm thầm khâm phục.

Hàn Lập thân ở trong thời không thông đạo, xung quanh lực lượng thời không xé rách vô tận, bất quá Chưởng Thiên Bình giờ phút này tản mát ra lục quang dịu nhẹ, tuỳ tiện ngăn cách lực lượng thời không xung quanh ở bên ngoài.

"Đây là chuyện gì?"

Hàn Lập nhiều lần vượt qua thời không, nhưng lần này cảm giác tựa hồ có chút khác biệt.

"Thời Gian Pháp Tắc của ngươi kích thích thần thông vượt qua thời không của Chưởng Thiên Bình, không cần để ý, kế tiếp là mấu chốt nhất đấy, ta thôi động lực lượng Chưởng Thiên Bình, bắt đầu tiếp nhận Bản Nguyên Đạo Tổ pháp tắc của ngươi, ngàn vạn không thể phân tâm!" Thanh âm bình linh truyền đến, cực kỳ ngưng trọng.

"Được." Sâu trong hai mắt Hàn Lập xẹt qua một đạo quang mang, gật gật đầu, toàn lực vận chuyển Thời Gian Pháp Tắc trong cơ thể.

Một đoàn kim quang chói mắt hơn cả mặt trời từ lòng bàn tay của hắn tuôn ra, bên trong là lực lượng Thời gian pháp tắc nồng đậm đến khó tin, dung nhập trong bình.

Trên vách bình Chưởng Thiên Bình lóe lên hiện ra một đạo kim ngấn, vô cùng rõ ràng, phảng phất như vết rạn vậy.

Mà trên khí tức trên người Hàn Lập lập tức suy yếu đi rất nhiều, bất quá Thiên Đạo vô thì vô khắc uy hiếp trên đỉnh đầu hắn tựa hồ cũng buông lỏng một chút.

Ánh mắt của hắn vui mừng, tiếp tục thôi động bản nguyên pháp tắc trong cơ thể rót vào trong bình.

Theo đó từng đoàn từng đoàn kim quang một từ bàn tay hắn bay ra, dung nhập trong Chưởng Thiên Bình, trên Chưởng Thiên Bình kim ngấn càng ngày càng nhiều, mà khí tức Hàn Lập cũng nhanh chóng giảm xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play