Thần tình Tinh Viêm Hỏa Điểu có chút thống khổ liếc nhìn Hàn Lập, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra vẻ mừng rỡ.
Hàn Lập thấy vậy lập tức giật mình.
Lúc này, một ánh lửa màu trắng hiện lên trên thân Tinh Viêm Hỏa Điểu, sau đó vô cùng nhanh chóng quét qua từ đầu tới đuôi. Ngọn lửa bảy màu trên thân nó trong nháy mắt biến đi mất, dược lực Thất Thải Hỏa Đan Sa trong khoảnh khắc bị luyện hóa hoàn toàn, dung nhập vào cơ thể Hỏa Điểu.
Không chỉ có thế, lực lượng hỏa diễm trong cơ thể Tinh Viêm Hỏa Điểu cũng được tẩy rửa luyện hóa một lần. Lực lượng hỏa diễm pha tạp, không thuần túy đều bị luyện hóa hoàn toàn, chỉ giữ lại tinh túy.
Phần cơ thể lồi lõm lúc trước cũng hoàn toàn biến mất, ngọn lửa màu bạc bên ngoài thân thể truyền ra một trận ba động, thân hình Tinh Viêm Hỏa Điểu bỗng nhiên co rút lại gần nửa. Tuy chỉ còn gần nửa nhưng trên thân thể nó tảm mát ra ba động hỏa diễm cường đại hơn gấp bội, còn có một tia ba động Hỏa Chi Pháp Tắc từ trong cơ thể nó truyền ra.
Cỗ Hỏa Chi Pháp Tắc này cũng phải là pháp tắc chi lực của viên hỏa châu màu trắng, mà là một loại còn mạnh mẽ hơn Hỏa Chi Pháp Tắc.
Hàn Lập cảm ứng được biến hoá của Tinh Viêm Hỏa Điểu, trong lòng khẽ động.
Khoảng thời gian này Tinh Viêm Hỏa Điểu đã thôn phệ không ít loại hỏa diễm, thực lực không ngừng tăng cao. Nhưng nó vẫn chưa đạt tới trạng thái hoàn mỹ là vì trong cơ thể nó tự sản sinh ra pháp tắc chi lực. Không ngờ lần này lực lượng trong viên châu lại tinh luyện hỏa diễm nguyên khí trong cơ thể nó, cuối cùng bắt đầu sinh ra pháp tắc, hơn nữa lại là Hỏa Chi Pháp Tắc cấp cao.
Trong miệng Tinh Viêm Hỏa Điểu phát ra âm thanh kêu to vui sướng, hai cánh dang rộng ra. Ngọn lửa màu bạc trên cơ thể nó đại thịnh, trong nháy mắt biến thành một con hoả diễm cự cầm màu bạc lớn gần trăm trượng, bay múa vòng quanh khu vực gần đấy.
Tinh Viêm Hỏa Điểu lần này biến thành hỏa diễm cự cầm hoàn toàn khác trước. Hình dáng nó thon dài hơn trước, trên đầu hiện ra một cái vương miện bẳng lửa, sau lưng mọc ra chín cái đuôi lửa rất dài, cảm giác cao quý hơn trước rất nhiều.
Một luồng khí nóng vô cùng đáng sợ từ trên người cự cầm phát tán ra, mãnh liệt hơn trước gấp mấy lần, không kém hơn bao nhiêu so với lực lượng hoả diễm do hoả châu màu trắng vừa mới phát ra. Khí nóng phát ra, không gian bên cạnh run rẩy kịch liệt, dường như cũng bị thiêu đốt.
Trên không trung Tinh Viêm Hoả Điểu bay vòng quanh cực nhanh, trong miệng phát ra tiếng kêu càng lúc càng to, hai con ngươi tràn ngập vẻ phấn khích, hai cánh bỗng nhiên quạt một cái.
Bạch quang trên hai cánh bỗng nhiên đại thịnh, từ trên đó bắn ra từng ngọn lửa bạc như lưu tinh, phô thiên cái địa đánh lên vách núi trên ngọn núi khổng lồ to như cái cột chống trời kia. Cách đó không xa, vài chục ngọn núi bên cạnh cũng như bị một trận Lưu Tinh Hỏa Vũ.
Ngay lập tức những ngọn núi kia bị ngọn lửa bạc dễ dàng xuyên thủng, ngọn núi khổng lồ cũng bị xuyên thủng một lỗ sâu không thấy đáy.
Liên tiếp âm thanh phanh phanh nổ mạnh lập tức vang lên, những ngọn lửa bạc kia bạo liệt nổ tung, bao phủ lên nhau tạo thành một biển lửa màu bạc lớn chừng mười dặm.
Một luồng nhiệt vô cùng đáng sợ từ biển lửa tỏa ra xung quanh, nhanh chóng hoà tan mọi thứ trong phạm vị mười trượng. Mười ngọn núi bên cạnh giống như ngọn nến nháy mắt bị hoà tan, hoá thành từng làn khói xanh, lập tức biến mất không thấy đâu.
Mặt đất trên ngọn núi khổng lồ cũng chịu ảnh hưởng của biển lửa, trong nháy mắt bị hoà tan, lập tức trên thân núi hiện ra một cái lỗ cực lớn.
Nhưng ngọn núi này thực sự quá mức khổng lồ, lỗ hổng so với cả ngọn núi chẳng có ý nghĩa gì cả, ngọn núi khổng lồ cũng có biến hóa gì, không hề lay động dù chỉ một chút.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, thực lực Tinh Viêm Hoả Điểu bây giờ còn cao hơn cả dự đoán của hắn. Nhưng hắn lập tức nhướn mày, chỗ này cách Hỏa Nguyên Cung không xa lắm, động tĩnh vừa rồi quá lớn, vạn nhất đám người Kỳ Ma Tử nghe thấy chạy tới đây thì không tốt chút nào.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức thông qua thần thức, truyền âm cho Tinh Viêm Hỏa Điểu muốn nó ngừng lại.
Nhưng Tinh Viêm Hỏa Điểu tựa hồ đang mải mê chơi đùa, dường như nó không nghe thấy truyền âm của Hàn Lập. Nó quay đầu nhìn về phía ngọn núi khổng lồ, đôi mắt nhíu lại, tựa hồ một kích kia vừa rồi không thể lay chuyển ngọn núi nên nó có chút bất mãn.
Trong miệng nó phát ra một tiếng kêu bén nhọn cao vút, ngọn lửa bạc quanh thân đại thịnh, lập tức nó há miệng phun một cái.
Hoả châu màu trắng từ trong miệng nó bắn ra, đánh lên ngọn núi khổng lồ. Trên viên châu bạch quang đại thịnh, nhanh chóng mở rộng ra. Nguyên bản đường kính viên châu chỉ có ba tấc, trong nháy mắt biến thành ba trượng.
Sau đó là ba mươi trượng! Ba trăm trượng! Ba nghìn trượng!
Trong nháy mắt, hoả châu màu trắng nhanh chóng phình to ra, biến thành một viên châu màu trắng cực lớn có đường kính tầm ba nghìn trượng. Bên ngoài viên châu cuồn cuộn một ngọn lửa màu trắng nóng vô cùng, như mặt trời trên cao hạ xuống, làm cho không người nào có thể nhìn thẳng.
Phạm vi gần nghìn dặm bên dưới viên châu đều biến thành màu trắng, nhiệt độ bên trong đột nhiên tăng đến mức đáng sợ, không chỉ làm cho sương mù trong nháy mắt bốc hơi biến mất, thân núi cũng bắt đầu nhanh chóng bị hòa tan.
Một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa vô cùng đáng sợ từ trên viên châu khổng lồ phát tán ra, thoáng một cái, không gian trong phạm vi mấy chục dặm bên cạnh trở thành một mảnh mơ hồ, sau đó xoẹt một tiếng, vô số khe hở không gian nho nhỏ hiện ra.
Hàn Lập đang muốn lao tới ra tay ngăn Tinh Viêm Hỏa Điểu, bỗng nhiên không gian xung quanh lóe lên một cái, từng vết nứt không gian hiện ra cắt lên thân thể hắn.
Hắn nhướng mày, trong miệng quát khẽ một tiếng, sau lưng hiện ra Chân Ngôn Bảo Luân. Vô số gợn sóng màu vàng từ trên Chân Ngôn Bảo Luân mở rộng ra bốn phía, trong nháy mắt tràn ngập phạm vi trăm trượng xung quanh.
Vết nứt không gian trong phạm vi trặm trượng trong nháy mắt đình trệ, nhưng những vết nứt không gian này ẩn chứa lực lượng lớn đến kinh người, khu vực được gợn sóng màu vàng bao phủ cũng rung động dữ dội, dường như khó có thể trói buộc những vết nứt này.
Hàn Lập phải vội vàng toàn lực thúc giục Chân Ngôn Bảo Luân mới khiến cho gợn sóng màu vàng ổn định trở lại. Hắn khiếp sợ nhìn về phía Tinh Viêm Hỏa Điểu và viên châu khổng lồ.
Khi nãy hắn toàn lực thúc giục viên châu mà chỉ phát huy ra được một ngọn lửa, so với viên châu lúc này thật nhỏ bé không đáng kể. Không chỉ vậy, Hùng Sơn và Lam Nhan thúc giục Đại Hoang Cổ Kiếm và túi nhỏ màu lam, uy lực phát ra cũng chênh lệch rất lớn viên châu khổng lồ này.
Viên châu khổng lồ giờ phút này cũng không dừng lại, như chậm mà nhanh bắn thẳng về phía trước, trong nháy mắt bay đến bên cạnh ngọn núi khổng lồ, hung hăng nện xuống.
"Ầm ầm ầm" một tiếng nổ mạnh rung trời!
Lúc này, ngọn núi chống trời khổng lồ không nhìn thấy đỉnh cũng ù ù lay động, phát ra một loạt âm thanh chấn động nặng nề, kéo dài mãi không hết, vô số đá vụn lớn nhỏ rơi như mưa.
Viên châu khổng lồ chui thẳng vào vách núi, ngọn lửa bên ngoài nóng vô cùng không ngừng phun ra nuốt vào, thiêu rụi tầng tầng vách núi. Nó nhanh chóng xuyên thủng sang tận bên kia, tựa hồ không oanh kích ngọn núi khổng lồ này thì không chịu được.
Nhưng đúng lúc này, một tầng kim quang chói mắt mở rộng ra bao trùm lấy viên châu khổng lồ. Giữa tầng kim quang một cỗ lực lượng Thời Gian Pháp Tắc cuồn cuộn tuôn ra khiến cho tốc độ của viên châu lập tức giảm đi mười lần.
Bóng dáng Hàn Lập lóe lên rồi hiện ra bên dưới một vách núi gần đấy, vung tay chụp xuống một cái.
Hơn hai trăm sợi tơ Thời Gian pháp tắc bắn ra, Thời Gian Linh Vực bên trong kim quang cũng cuồn cuộn tụ lại. Sau đó hai bên bao phủ lấy nhau, ngưng kết lại hóa thành một cái bàn tay cực lớn màu vàng, bay vào chỗ sâu nhất trong vách núi bắt lấy viên châu.
Hỏa diễm bên trên viên châu cuồn cuộn tràn ra, hung hăng thiêu cháy bàn tay màu vàng. Mặc dù bị hỏa diễm thiêu đốt nhưng nó vẫn vững vàng bất động.
"Được rồi, không nên càn quấy nữa, xuống đây đi nào!" Hàn Lập lạnh lẽo liếc nhìn Tinh Viêm Hỏa Điểu, trầm giọng quát.
Bị Hàn Lập lạnh lùng nhìn chằm chằm, vẻ hưng phấn trong mắt Tinh Viêm Hoả Điểu nhanh chóng biến mắt. Lúc này trong mắt nó lộ ra một tia sợ hãi, thân thể khổng lồ cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành bộ dạng tinh viêm đồng tử.
Viên châu khổng lồ cũng thu nhỏ lại, trong giây lát biến về hình dạng như lúc trước, "Vèo" một tiếng tự động bay trở về bên cạnh tinh viêm đồng tử. Biển lửa màu bạc xung quanh cũng lóe lên một cái, lập tức bị dập tắt.
Ngọn lửa màu bạc trên người tinh viêm đồng tử ảm đạm đi rất nhiều, một tia Hỏa Chi Pháp Tắc vừa mới sinh ra khi nãy tiêu hao chỉ còn hơn phân nửa, dường như không cảm nhận được.
Tuy vậy tinh viêm đồng tử đối với chuyện này dường như không có cảm giác gì. Nó tung người bay đến bên cạnh Hàn Lập, thần sắc ủ rũ như một tiểu hài tử vừa làm sai một việc gì đó, liếc mắt nhìn trộm Hàn Lập một cái rồi lập tức cúi đầu xuống.
"Được rồi, sau này ngươi không không được ham chơi như thế nữa." Hàn Lập nhìn bộ dạng tinh viêm đồng tử, nhoẻn miệng cười, xoa đầu nó một cái. Sau đó hắn bấm niệm pháp quyết thu hồi Thời Gian Linh Vực và Thời Gian Tinh Ti.
Tinh viêm đồng tử như được đại xá lập tức vui sướng kêu lên. Nó đặt mông ngồi xuống vai Hàn Lập, há miệng hút hoả châu màu trắng hỏa vào trong cơ thể. Hỏa châu vừa nhập vào cơ thể, ngọn lửa màu bạc trên người nó lập tức trở nên sung mãn, đồng thời từng tia nguyên khí Hỏa thuộc tính từ trong không gian hội tụ, dung nhập vào trong cơ thể tinh viêm đồng tử.
Hàn Lập cảm ứng được tình huống này, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trước kia khi tinh viêm đồng tử tiêu hao hết nguyên khí, chỉ có thể thôn phệ lực lượng hỏa diễm có sẵn như Địa Hỏa để khôi phục. Nhưng bây giờ nó đã được hoả châu màu trắng tương trợ, có thể trực tiếp hấp thu nguyên khí Hoả thuộc tính trong không gian.
Thì ra hỏa châu màu trắng không chỉ dùng để công kích mà còn có tác dụng khác. Nhưng mà mặc kệ hỏa châu còn có năng lực gì khác, chỉ cần năng lực công kích của nó là đủ rồi.
Công kích của viên châu lúc trước thực sự kinh thiên động địa, hắn cũng không chắc có thể đỡ được. Vừa rồi nếu không phải viên châu va chạm với ngọn núi khổng lồ kia, bị triệt tiêu hơn mất phân nửa uy lực, hắn cũng không có cách chế trụ lần nữa.
Hơn nữa nhìn trạng thái khí tức biến hoá của tinh viêm đồng tử, có lẽ có thể thúc giục viên châu phát ra công kích hai lần. Đã có át chủ bài tinh viêm đồng tử, thực lực của hắn lập tức tăng mạnh. Nếu sau này hắn tranh đấu với Kỳ Ma Tử có thể nắm chắc thêm vài phần phần thắng.
Hàn Lập âm thầm thở ra một hơi, đè nén cảm giác hưng phấn trong lòng, thân hình hóa thành một đạo kim quang, bay lên phía trên.
Bây giờ Tuế Nguyệt Tháp không còn yên ổn nữa, khắp nơi đều có thể bị thả ra yêu ma, vừa rồi tinh viêm đồng tử lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, nơi này đã không thể ở lâu hơn nữa.
Bởi vì tinh viêm đồng tử thu hồi hỏa châu màu trắng nên khu vực không gian bên cạnh lại ra từng mảnh sương mù màu trắng. Thân hình Hàn Lập lóe lên chui vào bên trong sương mù, biến mất không thấy đâu
Hàn Lập vừa mới rời đi chưa đến nửa khắc công phu, đã có hai đạo độn quang từ phía dưới bay vụt đến. Bọn chúng đi đến nơi Hàn Lập và tinh viêm đồng tử vừa dừng chân khi nãy. Sau khi độn quang thu vào, lộ ra hai người Kỳ Ma Tử và Hùng Sơn.
Kỳ Ma Tử nhìn về phía vách núi gồ ghề và không trung, sau đó gã nhíu mày, sắc mặt liên tục biến đổi.
"Nhìn tình hình chỗ này có lẽ đã xảy ra một trận kịch chiến, những kẻ này thực lực cũng không yếu." Hùng Sơn quan sát xung quanh, hít nhẹ một hơi rồi nói.
"Nơi đây còn lưu lại một tia khí tức Thời Gian Pháp Tắc, chắc chắn Hàn Lập ở trong đám người này. Tên còn lại tu luyện Hỏa Chi Pháp Tắc, hắn đã thúc giục Ly Hỏa Thiên Châu giao thủ với Hàn Lập." Sau khi Kỳ Ma Tử nghĩ ngợi một lúc, gã chậm rãi nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT