Hàn Lập bình yên vô sự cản được những đạo kiếm khí óng ánh này, nhưng những người khác lại có chút không ổn.
Bên trong màn sáng hình cầu bao quanh người Lam thị huynh muội phát ra âm thanh "Xoẹt" một tiếng, bị chém thành vô số vết rách.
Màn sáng hình cầu màu lam điên cuồng nhấp nháy, mắt thấy như muốn tan vỡ, bên trong ẩn hiện huyết quang.
Sắc mặt hai người đại biến, trong tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, bên ngoài cơ thể lập tức chớp lóe lên ánh sáng màu lam, từng sợi tơ màu lam bắn ra, chui vào bên trong vòng bảo hộ.
Trên vòng bảo hộ lập tức thủy quang đại thịnh, hiện ra tám hư ảnh Lam Long, cấp tốc bay múa xung quanh, phát ra trận trận tiếng long ngâm.
Vòng bảo hộ màu lam lập tức ổn định lại, ngoan cường chống đỡ kiếm khí tập kích, đồng thời thối lui ra sau, lóe lên một cái đã bay ra bên ngoài quảng trường.
Bên trong vòng bảo hộ, Lam Nguyên Tử bị chặt mất một đoạn cánh tay đến khuỷu tay, trên vai Lam Nhan cũng có một vết kiếm rất sâu, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng.
Uy lực những đạo kiếm khí óng ánh này vượt xa dự đoán của hai người, may mắn bọn họ xuất ra chính là Tiên Khí phòng ngự áp đáy hòm Bát Long Thủy Châu, nếu không nhất định bị chém chết tại chỗ.
Màn sáng màu trắng trước người Hồ Tam cùng Giao Tam tình hình cũng y hệt, bị kiếm khí óng ánh chém ra vô số vết rách, mắt thấy sắp vỡ vụn.
Trong lúc nguy cấp, hai tay Giao Tam đặt lên trên vòng bảo hộ, lòng bàn tay bộc phát ra hai luồng ánh sáng đỏ sậm, tạo thành một màn sáng đỏ sậm, bên trong cuồn cuộn một cỗ lực lượng Luân Hồi Pháp Tắc.
Màn sáng đỏ sậm thoạt nhìn qua có vẻ không chắc chắn, nhưng lại cứng còi dị thường, vững vàng ngăn cản kiếm khí tập kích.
Tuy nhiên hai người lại cũng không lui lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào tế đàn màu vàng.
Bên kia, màn sáng màu vàng bao quanh ba người Lôi Ngọc Sách bị những đạo kiếm khí kia đánh trúng, Lôi Ngọc Sách cùng Văn Trọng đồng thời niệm chú ngữ, hai tay giống như xa luân bay múa, liên tục đánh ra đủ loại pháp quyết.
Bên trong màn sáng màu vàng lập tức hiện ra một đạo kiếm ảnh màu vàng cao trăm trượng, ông ông rung động không ngừng, những đạo kiếm khí óng ánh kia tiến vào màn sáng màu vàng lập tức ngoan ngoãn quay tròn xung quanh kiếm ảnh, sau đó như trăm sông đổ về một biển dung nhập vào bên trong.
"Ồ, Hùng Sơn đâu rồi?" Hàn Lập khẽ nhướn mày, ánh mắt quét qua bốn phía.
Hùng Sơn gần thanh cổ kiếm màu vàng nhất, sẽ không bị đánh chết chứ?
Nhưng một cảnh tượng sau đó lại làm cho Hàn Lập hơi ngẩn ra.
Chỉ thấy giờ phút này thân thể Hùng Sơn bị một tầng ánh sáng màu vàng bao phủ, cả người hóa thành một mảnh sương mù màu vàng, tản mát ra kiếm ý như sương mây.
Từng đạo kiếm khí chém lên trên người hắn, lập tức xuyên thấu qua, dường như không tạo thành thương tổn cho gã.
"Đây là bí thuật gì vậy?" Hàn Lập không khỏi nhíu mắt lại, lập tức phát hiện kiếm khí chém lên người Hùng Sơn biến thành sương mù màu vàng, nhưng cũng không phải là không bị tổn thương.
Mỗi một đạo kiếm khí chém qua, sương mù màu vàng liền giảm đi một phần.
Tuy nhiên vượt qua dự đoán của tất cả mọi người, Hùng Sơn giờ phút này chẳng những không lui về phía sau, sương mù màu vàng do gã biến thành cuồn cuộn dâng lên, tiếp tục lao tới phía cổ kiếm màu vàng, trong nháy mắt đã tới phạm vi mười trượng quanh cổ kiếm.
Đoàn hỏa diễm màu vàng bên cạnh cổ kiếm dường cảm thấy điều gì, đột nhiên hoá lớn lên ba phần, hơn nữa kịch liệt dâng lên cuồn cuộn, phát ra tiếng rít xuy xuy.
Từng đạo hỏa quang màu vàng từ trong ngọn lửa bắn ra, cùng kiếm khí do cổ kiếm phát ra dung hợp vào nhau, vốn là kiếm khí óng ánh, giờ phút này bị bao phủ một tầng ánh sáng hoả diễm màu vàng nhàn nhạt, biến thành từng đạo hỏa diễm kiếm khí.
"Ầm ầm" một tiếng!
Hỏa diễm kiếm khí như ăn được thuốc bổ, tăng vọt lên mấy lần, lúc đầu chỉ bao phủ xung quanh tế đàn ba bốn trăm trượng, giờ phút này thoáng một cái đã bao phủ phạm vi gần nghìn trượng xung quanh.
Hùng Sơn biến thành sương mù màu vàng lập tức bị hỏa diễm kiếm khí bao vây, kịch liệt cuộn lên, hơn nữa nhanh chóng thu nhỏ lại, từ trong truyền ra âm thanh kêu la thảm thiết.
Ba người Hồ Tam, Giao Tam, còn có Lôi Ngọc Sách lập tức cũng bị hỏa diễm kiếm khí bao phủ, bên trong tức khắc truyền ra âm thanh gào thét kinh hô, không biết xảy ra chuyện gì.
Mà Hàn Lập cùng Lam thị huynh muội cũng đã thối lui đến chỗ an toàn, giờ phút này kiếm khí tăng vọt, cả ba người đều bị cuốn vào trong đó lần nữa.
Từng đạo hỏa diễm kiếm khí chém lên xung quanh màn kiếm bao quanh Hàn Lập, màn kiếm màu vàng leng keng nổ mạnh, trong nháy mắt bị xé toạc ra, ba mươi sáu thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm giống như lá rụng trong cuồng phong, quay tròn đập vào nhau, tiếp theo bị đánh bay ra ngoài.
Hỏa diễm kiếm khí xé rách kiếm trận màu vàng, lập tức chém lên người hắn.
Chân Cực Chi Mô quanh người Hàn Lập chợt hiện lên tinh quang, bên trong truyền ra âm thanh xì xì, lúc đầu vốn có thể ngăn cản kiếm khí óng ánh, tuy nhiên giờ phút này bất ngờ bị chém thành từng vết sâu hoắm, xuyên thủng hơn phân nửa.
Lúc này hắn không còn nương tay nữa, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
"Ông" một tiếng, sau lưng hắn hiện ra Chân Ngôn Bảo Luân, vô số gợn sóng dày đặc hiện ra bao phủ phạm vị trăm trượng xung quanh.
Hỏa diễm kiếm khí bị gợn sóng màu vàng bao vây, lập tức chậm chạp đi rất nhiều, nhưng vẫn không dừng lại, tiếp tục chém tới Hàn Lập.
Hàn Lập ồ nhẹ lên một tiếng, lập tức nhìn lên hỏa diễm màu vàng bên trên kiếm khí, trong lòng chợt giật mình, pháp quyết trong tay biến đổi lần nữa.
Bên cạnh Chân Ngôn Bảo Luân kim quang chớp động, Đoạn Thời Hoả Bả hiện ra, một tầng hỏa diễm màu vàng từ trên Đoạn Thời Hoả Bả lan ra, tạo thành một khu vực màu vàng, đúng là Đoạn Thời Hoả Cảnh.
Số lượng thời gian tinh ti trên Đoạn Thời Hỏa Bả tăng lên rất nhiều, Đoạn Thời Hỏa Cảnh uy lực cũng theo đó tăng lên, những nơi đi nó qua mọi thứ hoàn toàn bất động, so với Đoạn Thời Hỏa Cảnh của Kỳ Ma Tử cũng không kém hơn là mấy.
Những đạo hỏa diễm kiếm khí kia bị Đoạn Thời Hỏa Cảnh bao phủ, cuối cùng cũng dừng lại.
Giờ phút này một tiếng nổ lớn từ bên cạnh truyền đến, nhưng là từ chỗ hai người Lam Nguyên Tử.
Trong lúc âm thanh nổ lớn vẫn chưa ngừng, một kiêu dương màu lam lớn chừng mấy trăm trượng hiện ra, một dải ánh sáng màu lam cực lớn từ đó bắn ra, điên cuồng cuộn ra bốn phía xung quanh.
Tám con Lam Long từ trong kiêu dương bắn ra, giương nanh múa vuốt đánh lên những đạo hỏa diễm kiếm khí kia, trong chớp mắt chặn đứng hoả diễm kiếm khí đang phô thiên cái địa phóng đến.
Nhân lúc khoảng cách đôi bên chỉ còn trong chớp mắt, hai bóng người từ trong kiêu dương màu lam bắn ra như thiểm điện, trong nháy mắt rơi xuống phía xa xa, hiện ra bóng dáng hai người Lam Nguyên Tử.
Giờ phút này sắc mặt hai người trắng bệch, vết thương trên người càng nhiều thêm mấy lần, máu tươi đầm đìa, bộ dạng vô cùng chật vật, vội vàng lấy đan dược chữa thương ăn vào.
Hàn Lập liếc mắt nhìn hai người, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn lên cổ kiếm cùng hỏa diễm màu vàng trên đỉnh tế đàn, trong mắt liên tục hiện ra dị sắc.
Cổ kiếm màu vàng kia là một thanh Tiên Khí Kim Chi Pháp Tắc, mà hỏa diễm màu vàng lại ẩn chứa Thời Gian Pháp Tắc, hai loại pháp tắc lại có thể kết hợp sử dụng, uy lực lại còn tăng vọt lên rất nhiều.
Trước đây Thanh Trúc Phong Vân Kiếm của hắn không sinh ra Lôi Chi Pháp Tắc, có thể kết hợp cùng Thời Gian Pháp Tắc, nhưng sau khi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm sản sinh ra Lôi Chi Pháp Tắc, hoàn toàn lột xác thành Tiên Khí, lại không hoà hợp với Thời Gian Pháp Tắc nữa, cũng không có cách nào thi triển ra.
Nếu như Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cũng có thể kết hợp cùng lực lượng Thời Gian Pháp Tắc, uy lực tất nhiên sẽ không tầm thường.
Mới nghĩ đến đây, trái tim Hàn Lập đã đập thình thịch, giơ tay vung lên.
Thanh Trúc Phong Vân Kiếm vừa bị đánh bay lúc trước bay vụt quay về, chui vào trong tay áo hắn.
Sau đó thân hình hắn chớp động, mang theo Chân Ngôn Bảo Luân cùng Đoạn Thời Hỏa Cảnh bay về phía tế đàn.
Nhưng đúng lúc này, trong khe nứt trên tế đàn Hắc Phong tuôn ra đột nhiên tăng mạnh, một cỗ Âm Phong khổng lồ trong nháy mắt quét sạch toàn bộ động quật, hỏa diễm kiếm khí dày đặc xung quanh tế đàn cũng không cách nào ngăn cản.
Từng đạo Hắc Phong gào thét thê lương, toàn bộ động quật trong nháy mắt đất đá bay mù trời, khắp nơi đều ầm ầm nổ mạnh.
Sắc mặt Hàn Lập khẽ biến, thân hình đang lao đến lập tức dừng lại.
Giờ phút này cổ kiếm cùng hỏa diễm trên tế đàn lần nữa sáng ngời, pháp trận màu vàng trên tế đàn cũng theo đó cuồn cuộn dâng lên, mãnh liệt thu vào từng đạo hỏa diễm kiếm khí đã bắn ra, không muốn chém giết đám người Hàn Lập nữa mà chụp xuống khe hở.
"Bây giờ mới nghĩ đến việc đối phó chúng ta, đã quá muộn rồi!" Một tiếng cười gằn khặc khặc từ trong khe hở màu đen truyền ra, lập tức hắc quang trong khe hở đại thịnh.
Một tia chớp màu đen thô to từ trong khe nứt bạo liệt bắn ra, xuyên thủng hỏa diễm kiếm khí phía trước, tạo thành một cái lỗ hổng lớn, hung hăng bổ lên hỏa diễm màu vàng.
Ngay lúc tia chớp màu đen bắn ra, trong nháy mắt bên trong hỏa diễm kiếm khí dày đặc lóe lên một đạo kim quang, bộc phát ra một đạo kiếm ý lăng lệ, bổ lên kiếm khí dày đặc như mưa, tạo thành một khe hở.
Một mảnh sương mù mỏng manh màu vàng từ trong khe hở bắn ra, dung nhập vào tia chớp màu đen đang oanh kích lỗ hổng, sau đó lập tức dọc theo lỗ hổng lao vọt về phía trước, canh thời cơ cực chuẩn xác.
Chỉ có điều mọi việc đều phát sinh ở tốc độ ánh sáng, hơn nữa không thấy được lúc sương mù màu vàng dung nhập vào, cho nên cũng không có ai phát hiện ra.
Đám người Hàn Lập chỉ thấy điện quang màu đen chói mắt hiện lên, xuyên thủng kiếm khí phía trước, bổ lên hỏa diễm màu vàng trên đỉnh tế đàn.
Chỉ nghe "Ầm ầm" một tiếng thật lớn!
Hai màu ánh sáng đen và vàng bỗng nhiên đại thịnh bạo liệt nổ tung, hư không xung quanh đều ông ông vặn vẹo một hồi không dứt.
Hỏa diễm màu vàng kịch liệt rung lên vài cái, sau đó một tiếng "Răng rắc" nhè nhẹ vang lên, cùng đồ án Thái Cực gắn liền phía dưới bị đánh gãy, tiếp theo bị đánh bay ra ngoài.
Phương hướng hỏa diễm bay ra rất trùng hợp, đúng phía Hàn Lập đang phóng tới.
Ánh mắt Hàn Lập sáng lên, vội vàng bấm niệm pháp quyết điểm ra một cái, mấy sợi Thời Gian Pháp Tắc tinh ti từ trong Đoạn Thời Hoả Bả bắn ra, quấn chặt lấy đoàn hỏa diễm màu vàng kia, sau đó đột nhiên kéo về.
Ngoài dự đoán của hắn là hỏa diễm màu vàng không giãy dụa cản trở chút nào,đơn giản bị hắn kéo đến bên cạnh.
Mà giờ phút này, mảnh sương mù mỏng manh màu vàng kia cũng bay vụt đến đỉnh tế đàn, lóe lên hóa thành một bóng người, đúng là Hùng Sơn.
Xa xa Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, nhịn không được kinh ngạc thở nhẹ một tiếng.
Bộ dạng Hùng Sơn xem ra có chút chật vật thê thảm, trên người chằng chịt vô số vết thương, hai chân và cánh tay trái đã không còn nữa, chỉ còn lại một cánh tay phải đầy rẫy vết thương.
Nhưng quỷ dị hơn, những vết thương trên người gã không chảy ra một giọt máu tươi nào.
Cổ kiếm màu vàng giờ phút vẫn phát ra từng đạo kiếm khí chói mắt như lúc trước, thân thể Hùng Sơn trong nháy mắt bị xuyên thủng thành vô số lỗ hổng, gần như tan vỡ.
Nhưng gã không hề chớp mắt lấy một cái, dường như không nhận ra thân thể đã vô cùng thê thảm, gã cuồng nhiệt nhìn thanh cổ kiếm màu vàng, duỗi ra cánh tay phải còn sót lại, nắm chặt chuôi kiếm, sau đó nhổ lên.
Hàn Lập chứng kiến cảnh này, khẽ nhíu mày.
Tia chớp màu đen có uy lực mạnh mẽ vừa rồi cũng chỉ miễn cưỡng đánh bay đoàn hỏa diễm màu vàng trên đỉnh tế đàn, Hùng Sơn giờ phút này xem ra rất gay go, muốn rút cổ kiếm màu vàng kia ra, chỉ sợ không có khả năng.
Sau đó xuất hiện một cảnh tượng ngoài dự đoán của Hàn Lập và tất cả mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT