Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Hàn Lập nhìn thấy nam tử trung niên đơn giản liền phá Tịch Tà Thần Lôi, con ngươi hơi co rụt lại.

Nhưng khi ánh mắt hắn rơi vào trên mặt đối phương, trong lòng hơi động một chút.

Dung mạo nam tử trung niên này nhìn rất lạ lẫm, hắn xác nhận tuyệt đối lần đầu thấy đối phương, nhưng chẳng biết tại sao, người này lại cho hắn một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, tựa hồ đã gặp trước kia.

Hàn Lập không chú ý tới, ở một bên khác, hai người áo đen đang kịch đấu cùng Lôi Ngọc Sách và Văn Trọng, khi nhìn thấy nam tử trung niên hiện thân, thân thể cả hai hơi rung một chút, trong mắt hiện lên một tia kích động.

"Nói nghe một chút, tiểu tử ngươi tại sao lại thấy được chân thân bản tọa?" Nam tử trung niên nhìn Hàn Lập, chậm rãi mở miệng hỏi, bất quá vẻ lười biếng trước đây không còn sót lại chút nào.

"Các hạ là ai? Vì sao thiết hạ bẫy rập ở đây mưu hại chúng ta?" Hàn Lập không trả lời câu hỏi của đối phương, hỏi ngược lại.

"Xem ra chúng ta không ai muốn trả lời câu hỏi đối phương, hay là giờ ngươi trả lời một câu hỏi bản tọa, bản tọa liền giải đáp một nghi hoặc của ngươi, thế nào?" Nam tử trung niên hơi híp mắt lại, chầm rãi nói ra.

Lông mày Hàn Lập nhướng lên, nhìn về phía bọn người Lam Nhan đang kịch đấu một bên, thấy bọn họ tạm thời không có gì đáng ngại, hơi suy nghĩ một chút liền gật đầu đáp ứng.

"Nếu phương pháp này do bản toạ đề xuất, vậy ngươi hỏi trước đi." Nam tử trung niên rộng lượng nói.

"Các hạ là người nào?" Hàn Lập suy nghĩ một chút, không lưỡng lự hỏi.

"Bản tọa đã không xuất thế không biết bao nhiêu vạn năm rồi, danh hào nói ra ngươi cũng sẽ không biết, bất quá chỉ là một tù phạm bị cầm tù ở đây thôi." Nam tử trung niên từ tốn nói.

Hàn Lập nghe câu trả lời mập mờ này, nhướng mày, trong lòng không hài lòng lắm.

Bất quá người này nói là tù phạm bị giam giữ tại tầng này, cũng xem như giải một điểm nghi hoặc trong lòng hắn.

"Bản tọa đã trả lời ngươi một vấn đề, hiện tại đến phiên ngươi trả lời câu hỏi bản tọa. Các ngươi là ai, tại sao lại tới nơi này?" Nam tử trung niên nhìn Hàn Lập một chút, hỏi.

"Chúng ta đều là người Kim Nguyên Tiên Vực, ngẫu nhiên gặp được động phủ Thái Tuế Tiên Tôn xuất thế, liền đi vào nơi này tầm bảo." Hàn Lập cũng hàm hồ đáp lại.

"Động phủ của tên Thái Tuế kia đã hiện thế rồi?" Nam tử trung niên nghe lời này, thân thể bỗng nhiên chấn động, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, truy vấn.

"Hiện tại tựa hồ đến phiên ta đặt câu hỏi a." Hàn Lập nhìn thấy thần sắc biến hoá của nam tử trung niên, ý niệm trong lòng chuyển động, trong miệng từ tốn nói.

"Tốt, ngươi hỏi đi." Trên mặt nam tử trung niên loé lên vẻ giận dữ, lại tựa hồ nhớ tới cái gì, cưỡng ép đè xuống sự tức giận trong lòng, nói.

"Trong tầng Tuế Nguyệt Tháp này, ngoại trừ các hạ, còn có mấy tù phạm nữa?" Mắt Hàn Lập sáng lên hỏi.

Nam tử trung niên nghe lời này, nhất thời không trả lời, một lát sau mới nhếch miệng cười lên ha hả.

"Các hạ cười cái gì?" Hàn Lập trầm giọng hỏi.

"Vấn đề bực này, ngươi cho rằng ta sẽ trả lời ngươi sao?" Nam tử trung niên thu lại vẻ tươi cười, hỏi ngược lại.

"Nói như thế, các hạ không có ý định tiếp tục trả lời rồi?" Tròng mắt Hàn Lập hơi híp lại, nói ra.

"Đã kéo dài đủ thời gian, bản tọa đương nhiên sẽ không lãng phí miệng lưỡi cùng ngươi. Tiểu tử, nạp mạng đi." Bản dịch được dịch tại Bạchh ngọc sách. Nam tử trung niên đột nhiên nhe răng cười, đồng thời hai mắt bắn ra vạn đạo quang mang xám trắng.

Trong lòng Hàn Lập giật mình, lập tức dời ánh mắt đi, đồng thời bên ngoài thân đại thịnh kim quang.

Nhưng bất luận hắn làm gì đều phí công, cảnh sắc phụ cận bỗng nhiên thay đổi, biến thành một không gian mông lung màu xám trắng.

Chung quanh cung điện, bọn người Lam Nhan đều biến mất không thấy gì nữa, nam tử trung niên kia cũng không thấy bóng dáng, không biết ẩn thân ở nơi nào.

"Đây là huyễn thuật?" Hàn Lập thì thào nói ra.

Lúc đầu hắn kinh ngạc, rất nhanh liền tỉnh táo lại, hai tay xiết chặt.

Trên người hắn lập tức chớp động lôi quang màu vàng, tiếng oanh minh vang lên, một tầng lưới điện vàng óng ánh nổi lên, lập tức ngưng tụ thành một bộ chiến giáp lôi điện, nhìn phảng phất Lôi Thần giáng thế.

Hàn Lập vung tay áo một cái, âm thanh sấm sét lần nữa vang lên, ba mươi sáu thanh phi kiếm màu vàng óng hiện ra.

Tay hắn kết pháp quyết, trên ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đại thịnh lôi quang màu vàng, từng đạo hồ quang điện màu vàng chói mắt nổi lên, trong hồ quang điện càng bắn ra Lôi Điện Pháp Tắc vô cùng mãnh liệt.

"Đi!" Hai tay Hàn Lập đẩy vào hư không một cái.

Ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm ầm vang nổ bắn ra, hóa thành ba mươi sáu đạo lôi quang màu vàng khó mà nhìn thẳng, xẹt qua không gian xám trắng chung quanh một cái.

"Xoẹt" một tiếng, không gian xám trắng bị vạch ra ba mươi sáu vết rách.

Nhưng trong không gian xám trắng lập tức loé lên quang mang, sau một khắc liền khôi phục lại.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, đang muốn làm gì tiếp.

Vào thời khắc này, toàn bộ không gian xám trắng đột nhiên sáng lên, quang mang xám trắng chói mắt chiếu xạ làm ánh mắt hắn cũng không mở ra được, hơi nheo lại.

Bất quá lôi giáp điện quang màu vàng trên thân hắn đại thịnh, ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cũng như điện bay trở về, bay múa quanh người hắn, kiếm khí lăng lệ không gì sánh được bắn ra bốn phía.

Quang mang chói mắt lóe lên rồi biến mất không thấy. Hàn Lập mở to mắt ra, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

Không gian xám trắng chung quanh vẫn một màu xám trắng, hết thảy không có biến hóa, chỉ là thân thể của hắn giờ phút này một mực bị cố định trên một đồng trụ, tay chân bị vòng đồng thô to khóa lại, không thể động đậy.

Mà lôi điện kim giáp trên người hắn, còn có Thanh Trúc Phong Vân Kiếm chung quanh đều biến mất không thấy gì nữa.

"Cái này..." Trong lòng Hàn Lập giật mình, khẽ quát một tiếng, bên ngoài thân hiện ra hơn chín trăm điểm huyền khiếu quang mang, toàn thân vận khởi khí lực ra sức giãy dụa.

Nhưng vòng đồng đồng trụ trên người hắn không rung động chút nào, vẫn như cũ một mực khóa chặt thân thể của hắn.

"Không có khả năng!" Hàn Lập thất thanh nói.

Lấy lực lượng nhục thân của hắn lúc này, dù cho đồng trụ này lợi hại hơn cả Tiên khí, hắn toàn lực giãy dụa cũng không thể không phản ứng chút nào như vậy.

"Ầm" một tiếng vang trầm, trên đồng trụ đột nhiên hiện ra một đoàn hoả diễm cực nóng, đồng trụ vốn lạnh lẽo trong nháy mắt trở nên đỏ ngầu.

Da thịt Hàn Lập lập tức bị đốt cháy đen một mảnh, bốc lên trận trận khói xanh, lực phòng ngự nhục thân của hắn cứng cỏi không gì sánh được tựa hồ đột nhiên biến mất không thấy.

Đau đớn sâu tận xương tủy truyền tới, phảng phất thần hồn bị hỏa diễm thiêu đốt, lấy tâm trí cứng cỏi của Hàn Lập cũng không nhịn được khẽ rên một tiếng.

Không đợi hắn ngưng thần ứng đối đau đớn do hỏa trụ truyền đến, hư không trước người hắn chớp động, từng lưỡi đao màu xám trắng nổi lên, lúc nha lúc nhúc, không biết có bao nhiêu chuôi.

Trong một trận âm thanh "Xuy xuy" duệ khiếu, tất cả lưỡi đao xám trắng đều mãnh liệt đâm xuống.

Sắc mặt Hàn Lập đại biến, bên ngoài thân đại thịnh kim quang, Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng nổi lên, vô số gợn sóng màu vàng chen chúc toả ra bốn phía, bao phủ phạm vi gần ngàn trượng xung quanh.

Nhưng đồng trụ sau lưng, hay là lưỡi đao xám trắng chung quanh, Chân Ngôn Bảo Luân lại không ảnh hưởng đến chúng chút nào.

Vô số lưỡi đao tiếp tục rơi xuống, không trì hoãn chút nào, đâm vào các vị trí cơ thể Hàn Lập.

Hàn Lập giờ phút này không thể kìm được, phát ra tiếng kêu thống khổ.

Hắn giờ phút này đã hiểu ra, chính mình rơi vào trong huyễn thuật của địch nhân. Huyễn thuật này cực kỳ cao minh, ngũ giác của hắn, còn có linh giác, đều bị đối phương hoàn toàn điều khiển.

Cứ như vậy, hư hư thực thực đáng sợ, cơ hồ có thể đột phá giới hạn huyễn thuật, hắn chưa bao giờ thấy qua.

Nương theo những đau đớn khắc cốt kia, từng luồng từng luồng lực lượng pháp tắc biến ảo khó lường, phảng phất mây mù hư ảo từ trên những lưỡi đao kia truyền đến, bao phủ thân hình Hàn Lập vào trong đó.

Nhưng ngay lúc này, quanh thân Hàn Lập chớp động kim quang, một cỗ Thời Gian Pháp Tắc chi lực trong cơ thể tuôn ra, tựa hồ phát hiện có ngoại lực xâm lấn, tự hành nghênh đón.

Lần này, cỗ lượng pháp tắc giống như mây mù kia lập tức bị lực lượng thời gian chống lại.

Chỉ là từng lưỡi đao chung quanh rơi xuống, đâm xuyên thân thể, đau đớn vô cùng mãnh liệt trực tiếp xuyên thủng phòng ngự thần hồn của hắn.

Từng luồng từng luồng lực lượng pháp tắc biến ảo nương theo cỗ đau đớn này, xâm nhập vào trong đầu hắn.

Trong mắt Hàn Lập lập tức nổi lên từng tia từng tia quang mang xám trắng, tâm trí bắt đầu trở nên hơi mơ hồ.

Liên tiếp công kích giống như phong ba sóng dữ đánh tới, lại nhanh như thiểm điện, mảy may không lưu tình chút nào, lấy tâm trí kiên định của Hàn Lập, nhất thời cũng bị đánh cho mơ hồ không rõ, ở sâu trong nội tâm cũng theo đó nổi lên một cảm giác thất bại, muốn cứ thế từ bỏ ngăn cản.

Vào thời khắc này, thần thức chi lực cường đại trong đầu hắn đột nhiên kích động, Luyện Thần Thuật tự động vận chuyển.

Một thanh kiếm ảnh óng ánh ở trong đầu nổi lên, tản mát ra kiếm ý lăng lệ không gì sánh được.

Cảm giác thất bại của Hàn Lập lập tức bị kiếm ý lăng lệ xé rách, khôi phục thanh minh.

Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, trên trán hiện ra một tầng mồ hôi lạnh.

Hàn Lập nhẫn nại không ngừng đánh tới đau đớn khắc cốt kia, tròng mắt hơi híp lại, trong mắt lộ ra vẻ quyết liệt, bên ngoài thân đại thịnh kim quang, đang muốn thôi động thần thông Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, triệt để phá hủy không gian xám trắng này.

Nhưng ngay lúc này, không gian xám trắng đột nhiên không có dấu hiệu mảy may đột nhiên run rẩy, thanh âm ông minh đại tác.

"Phốc phốc" một tiếng!

Một đạo đao ảnh màu máu to lớn vắt ngang chân trời nổi lên, xé rách không gian xám trắng, tản mát ra sát khí cùng thôn phệ chi lực đáng sợ làm kinh thiên động địa.

Hàn Lập cảm thấy một cỗ lạnh buốt từ đầu truyền đến dưới chân, thần hồn trong đầu tựa hồ có bàn tay vô hình lôi kéo tới, chui vào trong đao ảnh màu máu.

"Đao ảnh này là!" Luyện Thần Thuật của Hàn Lập vừa vận chuyển, lập tức ngăn chặn thần hồn xao động, con ngươi co rụt lại, lập tức nhận ra lai lịch đao ảnh màu máu này.

Nếu như hắn đoán không sai, đao ảnh màu máu này chính là thanh Thiên Hồ Hóa Huyết Đao kia!

Đao ảnh màu máu to lớn vắt ngang chân trời lập tức hung hăng vạch một cái, không gian xám trắng lập tức bị xé nứt ra, hóa thành vô số chùm sáng xám trắng phiêu tán.

Hàn Lập thấy hoa mắt, thân ảnh xuất hiện lần nữa trên không cung điện sụp đổ.

Thanh Trúc Phong Vân Kiếm vẫn còn quanh người hắn, cũng không biến mất, thậm chí lôi giáp màu vàng bên ngoài thân vẫn còn.

Mà cách đó hơn ngàn trượng, mặt nam tử trung niên áo xanh kia lộ vẻ kinh hãi, nhìn về phía thanh niên áo đen cách đó không xa.

Thanh niên áo đen cầm một thanh huyết hồng trường đao. Huyết hồng đao mang phun ra nuốt vào, hư không phía trước bị tuỳ tiện vạch phá, chính là Thiên Hồ Hóa Huyết Đao.

Ngoài ra, Lợi Kỳ Mã kia chẳng biết xuất hiện trên chiến trường từ lúc nào, giờ phút này đang chém giết thành một đoàn với nữ tử áo đen.

Quanh người Lợi Kỳ Mã bay múa bốn năm đầu Phong Giao màu trắng dài trăm trượng, trong miệng phun ra từng mảng phong nhận hơi nước trắng mịt mờ, phô thiên cái địa đánh về phía nữ tử áo đen.

Những phong nhận màu trắng này nhìn như bình thường, uy lực lại lớn đến kinh người, những nơi đi qua hư không yếu ớt như giấy, tuỳ tiện bị xé nứt ra từng vết rách.

Sau lưng nữ tử áo đen lơ lửng hư ảnh một viên luân màu đỏ sậm, trên viên luân này có sáu lỗ tròn đen kịt, bố trí theo hình hoa mai lục giác.

Hư ảnh viên luân chuyển động quay tròn, một cỗ ba động pháp tắc đáng sợ từ trong sáu lỗ tròn đen kịt tuôn ra, tuỳ tiện ngăn trở những phong nhận màu trắng kia. Sau đó quang mang đỏ sậm lóe lên, liền tuỳ tiện nghiền nát, mặc cho Lợi Kỳ Mã điên cuồng tấn công thế nào đều không thể vượt qua một bước.

Mà bọn người Lam Nhan, giờ phút này hai mắt đều một mảnh xám trắng, hiển nhiên cũng giống bọn người Lôi Ngọc Sách, đã bị điều khiển, bất quá bây giờ đứng ở một bên, không có động thủ.

Hàn Lập nhìn nam nữ áo đen, trong mắt chớp động quang mang kỳ lạ, lập tức đoán ra bảy tám phần chuyện vừa mới phát sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play