Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân bị Trương Nghệ Hưng trực tiếp kéo vào câu lạc bộ khiêu vũ, ngay cả thời gian phản kháng cũng chưa kịp chuẩn bị, còn Bạch Hiền thì lại hào hứng cùng Xán Liệt và Khánh Thù chạy đi tham gia ứng cử vào hội sinh viên của trường.

Kết quả người phụ trách tuyển chọn hội viên mới lần này lại chính là Lộc Hàm đang mỉm cười với bọn họ cùng Ngô Diệc Phàm tỏ vẻ nghiêm cẩn đứng bên cạnh kiểm tra danh sách.

Cho nên thương lượng đi cửa sau, chính là có chuyện như vậy.

Ba người thật khoái trá, đơn cũng không điền phỏng vấn cũng không cần tham gia, cứ thế được Lộc Hàm lấy việc công làm chuyện tư đưa lên top đầu của danh sách.

Một lúc sau, số người đến phỏng vấn càng ngày càng nhiều. Trước mặt Lộc Hàm cùng Ngô Diệc Phàm tạo thành tắc nghẽn giao thông, trong nháy mắt hai người đã bị đám đông ùn ùn kéo tới bao phủ, khiến ba người trốn ở phía xa không khỏi cảm thấy một trận sởn tóc gáy.

“Thậm chí đến Phàm ca cũng không thể may mắn thoát khỏi… Chúa phù hộ cho bọn họ…” Phác Xán Liệt giả bộ làm dấu chữ thập trước ngực.



Độ Khánh Thù lo lắng nhìn đám đông phía xa, vừa nghiêng đầu đã thấy linh thú Ngô Thế Huân vọt tới, cũng không thèm liếc mắt tới bọn họ một cái, lập tức tiến công chen vào trong đám người, rất nhanh liền biến mất.

“Ôi trời, đây đúng là sức mạnh vĩ đại của ái tình nha.”

Phác Xán Liệt nhìn bóng dáng Ngô Thế Huân mất hút trong nháy mắt cảm thấy xúc động ngàn vạn lần, còn chưa kịp nói gì thì phía sau bỗng truyền đến thanh âm của Kim Chung Nhân: “Anh!”

Bạch Hiền vừa quay đầu lại, liền thấy Chung Nhân bê hai cốc trà sữa trân châu đứng ở phía sau, đưa lưng về phía ánh mặt trời, thân hình cao ngất.

“Thế Huân xông vào đó rồi.”

Bạch Hiền chỉ chỉ vào đám người đông nghịt kia. Kim Chung Nhân không nói gì gật gật đầu, đem trà sữa vị dâu tây đưa cho cậu, “Mệt không? Uống trà sữa đi.”

Bạch Hiền vui vẻ đem ống hút nhét vào trong miệng, nhấm nháp vô cùng khoái trá.

Khánh Thù đứng bên cạnh vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, nhưng bản thân vì lười chạy sang tận cửa hàng đầu bên kia trường học nên đành phải giương mắt nhìn thèm thuồng. Xán Liệt liếc Bạch Hiền uống đến sung sướng, cuối cùng nhịn không được mở miệng xin một ngụm.

Bạch Hiền đương nhiên sẽ không từ chối, thuận tay liền đem chỗ trà sữa còn lại đưa cho Phác Xán Liệt… nhưng mới được nửa đường đã bị Chung Nhân đen mặt chặn lại.

Phác Xán Liệt đành tự giác lui qua một bên.



Hơn nửa ngày, cuối cùng mới thấy Ngô Thế Huân từ trong đám người chật vật len ra ngoài, giang cánh tay bảo hộ Lộc Hàm bên trong. Lộc Hàm ngoan ngoãn tựa vào người đứa nhỏ, gương mặt đầm đìa mồ hôi, cảm thấy tìm được đường sống trong chỗ chết quả thực là may mắn.

“Vậy hai người bỏ Phàm ca một mình ở lại cái chỗ đáng sợ đấy à?”

Đợi cho hai người nhanh chóng đi đến tập trung dưới bóng cây, Độ Khánh Thù không đành lòng hỏi, “Phàm ca liệu có thể bị đè chết không vậy?”

“Ai bảo đến lúc đó mà vẫn còn cố tỏ ra đẹp trai.” Ngô Thế Huân không hề thương tiếc.

Lộc Hàm cũng hùa theo: “Đúng vậy, chỉ là phỏng vấn tân sinh mà trang điểm như đi biểu diễn thời trang. Thảo nào mấy nữ sinh đều như phát cuồng, điên loạn chen vào chỗ cậu ta đứng.”

“Đối với Phàm ca mà nói, hình tượng chính là tất cả… À không, ngoại trừ Nghệ Hưng ca ra, thì đối với Phàm ca hình tượng chính là tất cả.”

Mọi người không chút cảm thông cứ thế khoái trá châm chọc sau lưng Ngô Diệc Phàm. Bạch Hiền đang hút trà sữa đột nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người nhìn về phía Kim Chung Nhân: “Câu lạc bộ khiêu vũ như thế nào? Em và Thế Huân có thể hiện tốt không?”

“Nghệ Hưng ca đưa bọn em vào phòng yêu cầu nhảy vài điệu, sau đó bảo có thể về được rồi.” Kim Chung Nhân nói.

“Lúc bọn em đi ra, đám người chờ bên ngoài xếp hàng dài đến tận bậc cầu thang.”



Ngô Thế Huân ngẫm lại mà kinh, “Suốt cả đường đi, mấy nữ sinh kia đều muốn túm lấy tay bọn em. Em còn nghe thấy bọn họ gào lên cái gì mà “Đẹp trai quá! Đẹp trai quá!”…”

Bạch Hiền quay đầu nhìn thoáng qua Kim Chung Nhân, cùng lúc đó Ngô Thế Huân cũng bị Lộc Hàm lặng lẽ liếc một cái.

“Bọn em, bọn em chưa xảy ra chuyện gì mà…”

Kim Chung Nhân hiểu được ý tứ từ ánh mắt Bạch Hiền, lập tức giơ hai tay lên thề. Bạch Hiền nhìn nhìn đối phương bởi vì chỉ mặc T-shirt không tay mà phơi bày toàn bộ đường cong cơ bắp tuyệt đẹp, màu da dưới ánh mặt trời hơi tỏa sáng, sau đó lại nhìn thân hình vai rộng chân dài kia, liền yên lặng tỏ ý không thể tin tưởng.

Làm gì có ai nhìn thấy mấy người mà không có ý đồ gì? Chẳng phải bọn con gái chỉ cần thấy hai đứa là lập tức dùng cả tính mạng mà tìm cách nhào lên sao?

Lộc Hàm vẫn lườm Thế Huân chằm chặp. Thế Huân sầu mi khổ kiểm nhìn người kia nói: “Thực ra bọn em vẫn còn gặp may đấy. Mỗi lần Chung Nhân ca tưởng sắp bị tóm đến nơi rồi, anh ấy liền đẩy em về phía trước, tất nhiên em cũng giống vậy… “

“Vậy hai người rốt cuộc làm thế nào sống sót trở về?” Lộc Hàm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Nghệ Hưng ca ở trong phòng bên cạnh gào lên, nói em cùng Thế Huân đều là người đã có gia thất, xin bọn họ hãy giữ lòng tự trọng.”

Lúc Chung Nhân nói những lời này xong liền cười phá lên, bởi vì cùng lúc đó, bọn họ mơ hồ nghe thấy tiếng Ngô Diệc Phàm bắc loa hô to giữa đám nữ sinh điên cuồng.

“Xin mọi người hãy bình tĩnh lại, tôi là người đã yên bề gia thất… “



Vốn bọn họ thật sự rất muốn vứt lại Ngô Diệc Phàm trong đống hỗn loạn đó tự sinh tự diệt, nhưng ý thức trách nhiệm vẫn thúc giục cả nhóm tiếp tục ngồi đợi ở dưới tán cây tán chuyện. Thế nhưng chờ mãi đến tận hai giờ chiều vẫn không thấy bóng dáng Diệc Phàm đâu, sau đó đành rủ nhau đi ăn cơm trưa.

Chờ đến hơn ba giờ chiều, tựa hồ các nữ sinh vây xem mới dần tản ra. Bọn họ cuối cùng mới nhìn thấy Ngô Diệc Phàm mặc một áo khoác dài màu trắng tung bay trong gió chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt.

Ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, đẹp trai đến không thốt nên lời, duy chỉ có ánh mắt là phờ phạc.

Vừa nhìn thấy nhóm chiến hữu bê hộp cơm ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nháy mắt giống như là thấy được thân nhân lập tức nhanh chóng sáp lại gần, sau đó bày ra tạo hình tao nhã tựa vào thân cây đứng trầm tư.

“Phàm ca có sao không vậy?” Độ Khánh Thù hảo tâm mở miệng hỏi.

Ngô Diệc Phàm mở mắt, ánh mắt u buồn tỉ mỉ suy nghĩ mất mấy giây, sau đó chậm rãi nói: “Cái thế giới này thật có nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, cả một đám nữ sinh điên cuồng… Mình suýt nữa thì chết trong đó… Cười! Còn dám cười? Mấy người các ngươi! Có tin tôi bóp chết cả lũ không? Không được cười nữa! Hộp cơm của tôi đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play