Bạch Hiền gọi điện thoại cho bố mẹ, năn nỉ xin phép “Tối nay bọn con tổ chức ăn mừng, có thể không về nhà được không ạ?” sau đó cùng Kim Chung Nhân quay về nhà đứa nhỏ.
Cửa vẫn như thường lệ là Kim Chung Nhân ma ma ra mở.
Đại khái là bọn Phác Xán Liệt đã nói cho Ngô Thế Huân, rồi Ngô Thế Huân lại gọi điện thoại cho Kim ma ma. Thế nên lúc Kim ma ma ra mở cửa nhìn đến vẻ mặt của hai người cũng không nói câu gì, chỉ mỉm cười vỗ nhẹ gò má Bạch Hiền một cái rồi nhìn thoáng qua về phía Kim Chung Nhân đang cúi gằm mặt.
Có ý tứ nhờ cậy.
Bạch Hiền cười hối lỗi, lại miễn cưỡng cúi đầu với Kim Chung Nhân ba ba trong phòng khách ân cần thăm hỏi, sau đó theo Kim Chung Nhân lên cầu thang trở về phòng.
Trên mặt Kim Chung Nhân không có dấu vết nước mắt, nhưng hốc mắt lại có điểm sưng đỏ. Lúc Bạch Hiền đóng cửa lại, Chung Nhân lập tức thả người lên giường, nằm giang rộng chân tay, vẫn không nhúc nhích nhắm hai mắt lại.
Bạch Hiền đứng ở cửa nhìn Kim Chung Nhân trên giường, dưới chân lần lữa không dám bước tới.
Bạch Hiền không biết tâm trạng trong lòng mình hiện tại rốt cuộc là cái gì, bởi vì rất nhiều thứ hỗn tạp cùng một chỗ, khiến cậu khó có thể lí giải rõ ràng suy nghĩ của mình.
Bạch Hiền không thể nào làm được như trước kia, đi đến bên thiếu niên đã liều mạng học tập suốt chín tháng mà mỉm cười ôm ấp sau đó an ủi…”Ừ, em đã làm tốt rồi. Dù kết quả có thế nào, thì cũng đã nỗ lực hết sức rồi.”
Cậu rõ ràng biết, tất cả nỗ lực của Kim Chung Nhân, đều chỉ là vì một kết quả.
Mà kết quả đó, chính Bạch Hiền cũng đang mong đợi.
——
Phía sau lưng tựa vào ván cửa lạnh lẽo, bởi vì mùa hè chỉ mặc một cái áo mỏng manh, cho nên cái lạnh kia từng chút từng chút thấm vào da thịt thật rõ ràng. Bạch Hiền nắm chặt tay, vẫn như trước không nói được câu nào.
Hai người cứ như vậy yên lặng không nhúc nhích, cho đến khi Kim Chung Nhân ở trên giường giật giật, sau đó chống tay ngồi dậy.
Người kia nhìn Bạch Hiền tựa bên cửa, ánh mắt đen láy chuyên chú khiến Bạch Hiền sinh ra một điểm ảo giác, tựa hồ như bị ánh mắt kia thôi miên, chân tay đều luống cuống.
Kim Chung Nhân cứ như vậy lẳng lặng nhìn Bạch Hiền. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, ai cũng không nói gì, thật giống như đều ở đây cố chấp chờ đợi đối phương mở miệng trước.
“Chung Nhân..”
Cuối cùng chịu không được chính là Bạch Hiền. Cậu chưa bao giờ từng cảm thấy Kim Chung Nhân im lặng không nói gì lại cho mình cảm giác áp bách như vậy. Không phải tràn ngập tính uy hiếp, mà là sự im lặng đong đầy mê mang cùng mơ hồ, chính là ánh mắt thuần khiết giống như một đứa nhỏ, khiến Bạch Hiền cũng tràn đầy cảm giác không xác định.
Kim Chung Nhân chống hai tay trên ga trải giường mềm mại, ngơ ngác nhìn Bạch Hiền, bỗng nghe được đối phương gọi tên của mình, trong nháy mắt chẳng biết tại sao lập tức mở miệng nói chuyện.
“Bạch Hiền.”
Không phải là Bạch Hiền ca, mà là Bạch Hiền. Đây là lần đầu tiên Kim Chung Nhân gọi Bạch Hiền như vậy, thế nhưng lời nói ra lại không có bất kỳ cảm giác xa cách.
“Bạch Hiền, nói cho em biết đi, em nên làm gì bây giờ?”
—
Không có phản hồi. Thực sự Bạch Hiền không biết nên nói gì để đáp lại những lời này, bởi vì thật ra chính bản thân cũng không biết nên làm thế nào. Bạch Hiền sau một lúc lâu vẫn ngây ra như phỗng, hé miệng nói không nên lời một câu.
“Bạch Hiền, em yêu anh.”
Kim Chung Nhân dứt khoát nói ra những lời này, ánh mắt chăm chú nhìn Bạch Hiền tựa hồ muốn chứng minh điều gì…
“Anh biết.”
Sau một lúc lâu, Bạch Hiền chậm rãi đáp lại.
Kim Chung Nhân nhìn ánh mắt đối phương, chợt có ý nghĩ ở trong hoàn cảnh này lại nói ra một câu như vậy như vậy cũng thật không thích hợp, nhưng chẳng biết tại sao Chung Nhân nhất định muốn đòi xác nhận, giống như người chết đuối bắt được cành cây cuối cùng.
“Anh cũng yêu em.”
Trầm mặc hồi lâu, Bạch Hiền lại từ từ mở miệng, “Hơn nữa so với em cũng không hề ít hơn…Nhưng Chung Nhân này,…nếu biết mọi chuyện sẽ trở nên như bây giờ, vậy thì anh sẽ chọn lưu ban.”
Ánh mắt Kim Chung Nhân quyến luyến chớp chớp, phủ lên một tầng hơi nước. Bạch Hiền không biết vì sao đột nhiên liền nghẹn ngào, “Như vậy có lẽ.. em sẽ không khổ cực thế này, chúng ta cũng sẽ không….”
—
Kim Chung Nhân thấy nước mắt của người kia trong chốc lát tay chân liền hoảng loạn, từ trên giường nhảy xuống vội vàng đến gần Bạch Hiền, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt: “Bạch Hiền, điều em không muốn phải nhìn nhất chính là thấy anh tự trách mình. Con đường này ngay từ đầu là do em lựa chọn, dù kết quả có thế nào thì…”
“Nhưng em là vì anh.” Bạch Hiền ngắt lời Chung Nhân, “Là vì anh, em mới lựa chọn con đường gian khổ hơn rất nhiều so với người khác, vậy mà anh lại không ngăn cản em. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cho dù biết trước kết quả, anh sẽ cũng như trước không ngăn cản em.”
Hai người đột nhiên liền trấn định lại đưa mắt nhìn nhau.
“Kết quả phía trước vẫn còn chưa biết thế nào, vậy chúng ta cứ tiếp tục duy trì hi vọng nhỏ nhoi này, được không?” Bạch Hiền nhìn Kim Chung Nhân, cuối cùng khó khăn mở miệng, “Lúc nãy, em hỏi anh, nên làm gì bây giờ. Vậy hiện tại điều duy nhất anh có thể nói cho em biết chính là… chờ đợi.”
“Tuy rằng mọi chuyện không thể tốt như mong muốn, nhưng có lẽ cũng sẽ không tệ như chúng ta tưởng tượng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT