Tiếng bấm máy của thợ chụp ảnh vang lên, các học sinh cấp ba ban C vừa xếp thành vài hàng đứng ở trước máy ảnh lập tức giải tán, hướng về phía văn phòng giáo viên để tìm các thầy cô chụp chung. Kim Chung Nhân ôm lấy bả vai Bạch Hiền cùng nhau bước xuống bậc thềm.
“Đã xong.” Bạch Hiền vươn vai nói, “Ảnh tốt nghiệp chụp xong, chính là một tháng gian khổ nhất sắp đến.”
Kim Chung Nhân nghe vậy liền nhìn Bạch Hiền liếc mắt một cái.
“Sao vậy?” Bạch Hiền chú ý tới ánh mắt của cậu ta, vừa nghiêng đầu đáp lại nhếch miệng cười.
Kim Chung Nhân nắm thật chặt bàn tay Bạch Hiền nói: “Không có việc gì, chỉ là đột nhiên.. nghĩ tới những ngày tháng trước đây.”
“Những ngày vất vả đó sao?” Bạch Hiền chìa tay nhéo mặt đứa nhỏ rồi mỉm cười, “Dù sao cũng đều đã qua, kỳ thực chúng ta còn có một tháng phải tiếp tục khổ cực nữa. Nhưng một khi đã thành công thì sẽ thoải mái rất nhiều.”
“Em hiểu rồi. Anh, có phải vẫn còn thói quen coi em như trẻ con không?” Ngữ khí Kim Chung Nhân đột nhiên như làm nũng, “Chuyện này anh đã càm ràm nhiều lắm rồi. Trước đây em cũng đã nói không còn lo lắng mấy thứ đó rồi mà.”
“Em cùng Thế Huân coi như là nhóc con, cũng đều không phải là nhóc con bình thường.” Bạch Hiền cười đáp trả một câu.
“Vậy thì cứ chờ đến lúc em đạt được thành tích lợi hại như anh đi…Nhóc con! Hừ.”
Kim Chung Nhân có chút ngạo kiều hừ một tiếng xoay người bước đi, nhưng trên gương mặt thiếu niên đã dần dần lộ ra nụ cười rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT